← Ch.0215 | Ch.0217 → |
Trần Đạo Chân Tôn không khỏi thở dài một tiếng, nói: "Ta hiểu, ta hiểu được, tốt, tốt, tốt!
Thủ vững bản tâm, thủ vững bản tâm, được rồi, Lạc Ly, nhớ kỹ nếu như có một ngày ngươi không muốn tu luyện ở Hỗn Nguyên tông nữa, muốn đổi một môn phái khác, La Phù kiếm phái ta vĩnh viễn mở đại môn cho ngươi, lời nói của ta, luôn luôn có giá trị!"
Lạc Ly gật đầu nói: "Đa tạ tiền bối! Lạc Ly nhớ kỹ."
Trần Đạo Chân Tôn nhìn Lạc Ly, càng nhìn càng thích, nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc, ài, mĩ tài như thế này, vì sao không để ta gặp ngươi sớm hơn chứ! Đáng thượng Vạn Thú tông, làm ván cầu, xem ra Hỗn Nguyên tông sẽ đại hưng, tính kế giỏi, tính kế giỏi!"
Nói xong câu đó, hắn duỗi tay cầm một cái hộp ngọc đưa cho Lạc Ly nói:
"Ta thấy dọc đường đi ngươi nơi nơi gặp rắc rối, tiếng sầm cuồn cuộn. Nếu như giữa chúng ta đã có duyên, ta tặng ngươi vật này, hy vọng có thể giúp ích cho ngươi!"
Lạc Ly đưa tay tiếp nhận, Trần Đạo Chân Tôn thở dài một tiếng, nét mặt ảm đạm, xoay người rời khỏi.
Một bước bước ra phân nửa, nháy mắt vạn dặm, biến mất vô ảnh, đám người Lạc Ly nhìn ra xa, hồi lâu bất động.
Qua lâu sau, Trần Đạo Chân Tôn hoàn toàn biến mất, Vương Ngũ lại đây, dùng sức vỗ vai Lạc Ly, nói:
"Tốt lắm Lạc Ly! Ta sẽ không khiến ngươi hối hận vì lựa chọn của mình!"
Sau đó hắn lớn tiếng nói: "Lạc Ly, sau khi ta về môn phái sẽ bẩm báo tin tức này cho môn phái, ta tin chắc Trần Đạo Chân Tôn có thể cho ngươi, Hỗn Nguyên tông cũng có thể cho ngươi.
Bất kể người khác nhìn ngươi như thế nào, ta, tuyệt đối cho rằng ngươi là đệ tử ưu tú nhất Hỗn Nguyên tông!"
A Tửu ở một bên nói: "Đúng vậy, Lạc Ly, ta cũng cho rằng như thế, trở về môn phái, ta cũng bẩm báo với tông môn, bẩm báo chi tiết!"
Việc này xem như hoàn tất, lần thí luyện này, đám người Lạc Ly quá quan hết, mọi người tiếp tục đi tiếp.
Dọc đường đi, các thiêu niên không ai yên lòng, bọn họ đang ảo tưởng, nếu như Trần Đạo Chân Tôn đối với mình như thế, mình sẽ lựa chọn như thế nào? Không ai biết đáp án, thật ra không ai có thể kháng cự dụ hoặc như thế, ngoại trừ Lạc Ly!
Chốc lát đã đi ba trăm dặm, trước mắt xuất hiện đại hải vô tận, đại hải đó nhìn không thấy cuối, mênh mông vô bờ, sóng biển dữ dội.
Vương Ngũ nói: "Tốt lắm, tốt lắm, lên tinh thần nào, nơi này chính là Nam Hải, đi tiếp về phía trước tám ngàn dặm nữa thì chúng ta có thể tới Tuyên Châu, nơi đó là gia viên của Hỗn Nguyên tông chúng ta!"
Dọc đường đi này, mưa mưa gió gió, cách xa vạn dặm, cuối cùng phía trước là đích, tất cả mọi người vô cùng chờ mong, thật muốn vào Hỗn Nguyên tông sớm hơn.
Tiếp tục ngự kiếm, lúc này phi hành ngày đêm, bay một hơi ba ngàn dặm, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Vương Ngũ, đáp xuống trên một hải đảo.
Hải đảo này không lớn, là một đảo hoang, không có bóng người, Vương Ngũ phóng tinh xá ra, mọi người vào ở, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường.
Trước khi nghỉ ngơi, vẫn là Bạch Du Du nấu cơm, mọi người ăn một bữa ngon, sau khi ăn xong, A Tửu nói:
"Lạc Ly, Lạc Ly, ngươi xem thử xem Trần Đạo Chân Tôn đưa cho ngươi quà gì?"
Tất cả mọi người rất hiếu kì, Lạc Ly suy nghĩ rồi gật đầu, lấy hộp ngọc ra, sau đó từ từ mở ra.
Chỉ thấy trong hòm đựng năm quang đoàn lớn chừng nắm tay, mỗi viên đều là một đoàn hỗn độn như nhau, có thể nhìn thấy có không ít lôi điện loang loáng, chớp lóe trong hỗn độn.
Nhìn thấy thứ này, Vương Ngũ cùng A Tửu nhất thời trợn mắt.
Lâu sau A Tửu mới nói: "Hỗn độn nguyên thủy quy nguyên lôi! Kháo, lại là ba viên! Phục rồi!"
Lạc Ly đưa tay chạm tới, đây đúng là Thiên Kiếp Lôi, cùng là Thiên Kiếp Lôi giống với Thái Thanh Nhất Khí Diệt Độ Thần Lôi cùng Ly Hỏa Nam Minh Thần Quang Lôi mà trước đó Lạc Ly từng sử dụng.
Vương Ngũ nhíu mày nói: "Không cho người khác sống mà, xem ra vị tiền bối này nhìn thấy ngươi rất thích dùng Thiên Kiếp Lôi cho nên tặng luôn cho ngươi ba viên, so với Thái Thanh Nhất Khí Diệt Độ Thần Lôi cùng Ly Hỏa Nam Minh Thần Quang Lôi thì uy lực của Thiên Kiếp Lôi này mạnh hơn ít nhất mấy lần, Lạc Ly ngươi cẩn phải sử dụng cẩn thận!"
Lạc Ly gật đầu nói: "Đệ tử biết!"
Hắn thu hồi thần lôi, có thần lôi này làm chỗ dựa, nhất thời tấm lưng cứng rắn hơn không ít.
Buổi tối mọi người nghỉ ngơi, buổi tối hôm nay Lạc Ly không tu luyện, hắn ngồi trong tinh xá, tỉ mỉ nhớ lại mọi chuyện xảy ra khi mình gặp Trần Đạo Chân Tôn.
"Cuối cùng lựa chọn của ta là đúng hay sai? Ta có thể là đệ tử tinh anh của La Phù. Ta có thể có Hóa Thần Chân Tôn làm sư phụ. Ta có thể có được tất cả."
"Đến cùng là đúng, hay không đúng?"
"Đúng vậy, ta tuyệt đối không hối hận, đây mới là lựa chọn của ta, ta không thể để Nhược Đồng sư tỷ thất vọng, đây là suy nghĩ trong lòng của ta."
"Lòng ta, vô cùng bình tĩnh, lựa chọn của ta vô cùng chính xác."
"Đây mới là cuộc sống mà ta muốn, ta không oán! Ta dứt khoát."
Trong lòng vô cùng sáng tỏ, Lạc Ly cảm thấy tâm thần vô cùng tự tại.
Cảm giác tự tại này thật là thoải mái quá, khiến Lạc Ly từ từ bị vây trong trạng thái mê mang, hắn thậm chí đứng dậy, rời khỏi nơi ở của mình, rời khỏi tinh xá của Vương Ngũ sư huynh, đi chầm chậm về phía trước trên đảo hoang.
Đi thẳng về phía trước, không hề dừng lại, rất nhanh đi đến bờ biển, Lạc Ly tiếp tục đi về trước, vào biển, thả mình theo đại hải cuộn sóng, mặc cho thân xác bập bềnh!
Tiến vào đại hải, nháy mắt Lac Ly đồng hóa với thiên địa, trong lúc không hay biết đã đột phá Luyện Khí tầng thứ sáu, đạt tới cảnh giới Luyện Khí kì hậu thiên!
Nước chảy bèo trôi, Lạc Ly bị vây trong hoảng hốt không nói thành lời, giống như hắn cùng thiên địa này là một thể, vũ trụ bản thể, vạn vật căn nguyên, dung nhập vào giữa thiên địa.
Tầng cảnh giới này, Lạc Ly đột phá thuận lợi, tất cả tự nhiên, tự nhiên đến thành một thể với thiên địa, hắn là đại hải, đại hải là hắn, chầm chậm, không cầu, thiên địa tự tại!
Theo Lạc Ly phiêu đãng trong đại hải, thiên địa nguyên khí đại biến, trong vòng phạm vi mười dặm xung quanh, đại khí nghịch chuyển, nguyên khí bốc lên, vô số linh khí bị Lạc Ly hấp dẫn, tụ tập về phía này.
Đây chính là cơ duyên Vương Ngũ nói, linh khí vô hạn, khí hải vì thiên đìa pháp tắc mở rộng vô hạn lập tức đầy ắp, không cần đau khổ tu luyện, cơ duyên vừa tới, Lạc Ly lập tức phá quan, tấn thăng cảnh giới tầng thứ bảy!
Những linh khí đó bị Lạc Ly thu hút, từ ngoài thân thể điên cuồng tụ tập vào trong thân thể Lạc Ly, cuồn cuộn không dứt. Làn da, cơ nhục, cốt cách, nội tạng, khí quang của Lạc Ly đều xảy ra biến hóa vi diệu khi bị nguyên khí trùng kích. Vô tận linh khí khiến hắn sinh ra cảm giác thoải mái như lên đỉnh. Đây là một loại nguyên khí tẩy dịch cường đại, để thân thể hắn xảy ra thay đổi lớn lao.
Tạp chất trong cơ thể của hắn bị bài trừ từng chút một, vóc dáng chậm rãi cao lên, thể chất từ từ mạnh hơn, ngay cả thọ mệnh cũng biến hóa trong trạng thái kỳ dị này, tăng lên theo cách mà người thường không biết. Thế nhưng linh khí nhiều lắm, nhiều hơn trình độ mà cơ thể của hắn có thể thừa nhận, nhất thời nó bắt đầu thay đổi, hóa thành nhiệt lưu. Theo kinh mạch trải rộng khắp toàn thân, thậm chí xâm nhập vào trong cốt tủy. Nhiệt lưu này biến thành một thứ sức nóng kỳ lạ khó chịu, giống như có vô số con kiến không ngừng bò tới bò lui trong cơ thể của hắn, khiến cho người ta hận không thể xé rách cơ thể.
Sau đó sức nóng biến thành đau nhức, cảm giác đau này là đau tận xương tủy, thậm chí nguyên thần cùng hồn phách cũng đều không thể kháng cự cảm giác đau đớn này. Sau đó cảm giác đau lại hóa thành nóng, nóng lại hóa thành đau, tuần hoàn với nhau, do linh khí tiến hành, vĩnh viễn không dừng, càng ngày càng mạnh.
Đây là một cửa mà tu tiên giả phải trải qua khi từ Luyện Khí trung kỳ tiến vào Luyện Khí hậu kỳ, thân thể sẽ tự động hấp thu thiên địa nguyên khí, bài trừ cặn bã bên trong cơ thể, đây gọi là phạt tủy tẩy kinh.
Thế nhưng Lạc Ly hoàn toàn bị vây trong cảnh giới vô niệm vô cầu, hòa hợp làm một thể với thiên địa, với đại hải. Hắn không hề cảm giác được sự tồn tại của cảm giác thống khổ này.
Bởi vì do cộng minh thiên địa, phạt tủy tẩy kinh lại đạt tới hiệu quả tốt nhất, trong cơ thể Lạc Ly đã không còn thừa chút tạp chất nào, bị bài trừ hết, ám thương trước kia chịu, toàn bộ chữa khỏi!
Lâu sau, Lạc Ly giật mạnh dậy, không nhịn được há mồm thét dài!
Tiếng hét dài này vang vọng thiên địa, khoảng chừng thời gian nửa nén hương mới chấm dứt, Lạc Ly bình tâm tĩnh khí, chậm rãi đứng lên, đến khi này thần trí trở về, phát hiện mình đang trôi dạt trên đại hải, hơn nữa khắp mình mẩy toàn là nước bùn tỏa ra mùi tanh, đây đều là tạp chất trên người mình, bị bài xuất ra ngoài trong quá trình phạt tủy tẩy kinh.
"Chuyện gì thế này, không phải ta đang nghỉ ngơi trên đảo nhỏ hay sao?"
Lạc Ly thầm nghĩ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Vương Ngũ:
"Ngươi tỉnh lại rồi, chúc mừng Lạc Ly sư đệ, cảnh giới tăng lên!"
"Lạc Ly ca, chúc mừng, ngươi đã tỉnh rồi."
"Hù chết người, còn tưởng ngươi định tự sát nữa đấy? Hóa ra là ngộ đạo. Ngươi trôi dạt trên biển ba ngày rồi, có đói bụng không, Du Du nấu đồ ăn ngon cho ngươi."
"Kỳ quái, vì sao chúng ta tấn thăng cảnh giới không có dị tượng gì cả, tại sao Lạc Ly ca lại lợi hại như thế nhỉ."
"Phải, phải, nguyên khí chừng khoảng mười dặm đều tụ tập hết lại chỗ này, thật sự lợi hại."
Lạc Ly nhìn lại, chỉ thấy đám người Vương Ngũ đang ở trên đỉnh đầu của mình, ngự kiếm phi hành, chờ mình tỉnh lại.
Trong những câu nói liên tục của họ, Lạc Ly mới biết mình ngộ đạo, cũng phiêu dạt trên đại hải ba ngày.
Ngự kiếm bay lên, Lạc Ly lập tức phát hiện ưu việt khi tấn thăng Luyện Khí hậu kỳ, tốc độ ngự kiếm của mình nhanh hơn khoảng ba thành, hơn nữa tốc độ khôi phục chân nguyên nhiều hơn gấp hai lần, mình có thể thoải mái hấp thu linh khí trong thiên địa, đây chính là Luyện Khí hậu kỳ sao?
Chân khí mạnh mẽ, thiên địa nguyên khí chảy ồ ạt vào mình, rội rửa toàn thân, sơ kinh thông mạch, thần niệm rơi vào trạng thái không nhìn không nghĩ, không nghe không lo, không hình không nghênh, không trong không ngoài. Ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông hít khí trên cơ thể cảm ứng được thiên địa bên ngoài cơ thể.
Đây là một cảm giác rất tuyệt vời, rất dễ chịu, cảm giác như có vô số chất lỏng vừa mát mẻ lại ngọt ngào thấm ầm ầm vào từ ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông. Cả người ngọt từ trong ra ngoài, vô cùng âm áp, khó tả thành lời, lưu luyến mà hạnh phúc, chỉ hận không thể bấm dừng thời gian, hóa thành vĩnh hằng.
Kinh mạch trở nên mạnh mẽ, huyết nhục trở nên mạnh mẽ, linh giác trở nên mạnh mẽ, thần thức mở rộng, tất cả mọi thứ đều được cường hóa thuận lợi như thế, lưu loát như thế!
Khí hải của mình so với hồi Luyện Khí tầng sáu cũng mở rộng khoảng gấp mười, ngoại trừ lượng chân khí tăng mạnh, thần thức của hắn từ hai mươi trượng mở rộng ra hai mươi lăm trượng, phạm vi ngự kiếm vẫn là một trăm trượng, không mở rộng thêm. Thật ra thần thức cũng không mở rộng nhiều, bởi vì Lạc Ly sử dụng lượng lớn U Hồn Châu cường hóa tới cực hạn, cho nên lần tấn thăng cảnh giới này, thần thức không mở rộng nhiều cho lắm!
Lạc Ly tinh tế cảm thụ thay đổi của cơ thể mình, cuối cùng Luyện Khí có chút thành tựu, tiến vào Luyện Khí hậu kỳ, lúc này mình đã có thể đánh linh cấm vào trong phi kiếm hoặc pháp khí, qua đó tăng cao năng lực luyện chế thần kiếm pháp bảo của mình.
Mọi người tiếp tục đi tới buổi tối, phía trước xuất hiện một hải đảo, mọi người nghỉ lại ở đây, hình như bị Lạc Ly kích thích, những người khác đều nắm chặt thời gian, liều mạng tu luyện.
Lạc Ly cũng bắt đầu tu luyện của mình, vẫn là khuôn khổ cũ.
Trước là luyện khí, sau mới luyện pháp.
Hỗn Nguyên Chuy, Tu La Trảm, Ngũ Hành Thuẫn, sau đó bắt đầu tu luyện Vô Vọng Thiên Tuệ Kiếm, Hỗn Nguyên Tiểu Ngũ Hành Chân Tự Tại Luyện Khí Quyết, Thái Hư Thiên Diễn Thái Thượng Cảm Ứng Thái Vi Động Chân Kinh, cuối cùng là Sinh Tử Khô Vinh Kiếp, không bỏ sót thứ nào!
Thế nhưng lúc này Lạc Ly đột nhiên phát hiện Vô Vọng Thiên Tuệ Kiếm đã sinh ra mầm móng chân pháp trong thần thức hải của mình trong lúc không hay biết, sau khi mình thiên nhân cảm ứng, kiếm pháp này đã khiến lý giải về kiếm ý của Lạc Ly đạt tới trạng thái tốt nhất, kiếm hợp với tâm, tâm hợp với thần, thần khí cùng hợp!
Không chỉ riêng Vô Vọng Thiên Tuệ Kiếm, sau khi mình tiến vào Luyện Khí hậu kỳ thì Hỗn Nguyên Chùy, Tu La Trảm, Ngũ Hành Thuẫn, Hỗn Nguyên Tiểu Ngũ Hành Chân Tự Tại Luyện Khí Quyết, tất cả đều đại thành, dù tu luyện như thế nào nữa cũng không có ý nghĩa. Đã có thể đặt một dấu chấm hết cho những công pháp đó, chúng đã đạt tới cực hạn rồi!
Cuối cùng Lạc Ly chỉ còn lại hai thứ để tu luyện là Thái Hư Thiên Diễn Thái Thượng Cảm Ứng Thái Vi Động Chân Kinh cùng Sinh Tử Khô Vinh Kiếp, thế nhưng thật ra thì chúng nó cũng đã tới cực hạn, không có kỳ ngộ hoặc kích thích thì sẽ giữ nguyên mãi như thế, đây là cảnh giới cao nhất mà hiện tại Lạc Ly có thể nắm giữ.
Đột nhiên không có công pháp tu luyện khiến Lạc Ly không biết nên làm gì, hắn lấy ra toàn bộ thẻ tre ngọc lấy từ Thiên Lãng môn, tỉ mỉ xem xét, thế nhưng lắc đầu, bí tịch này dấu diếm huyền cơ, cần phải có pháp môn đặc thù của Thiên Lãng môn mới đọc được.
Sau đó hắn xem xét bí truyền của Thôn Thiên Giáo trong thần thức hải, thế nhưng thứ này thật sự không hợp, Lạc Ly lắc đầu, từ bỏ nó!
"Xem ra chỉ có thể chờ tới Hỗn Nguyên tông, ở đó học bản lĩnh thật sự, tiếp tục tu luyện!"
Lạc Ly thở dài một tiếng, chỉ có thể như thế, không thể từ bỏ tu luyện.
Buổi tối mỗi ngày Lạc Ly đều có vô hạn nội dung cần tu luyện, cuộc sống phong phú, buổi tối hôm nay không có gì để tu luyện khiến Lạc Ly có cảm giác khó chịu muôn phần. Thật sự nhàm chán, hắn bắt đầu xem xét nội dung của mười ba bí truyền trong thần thức hải, thế nhưng mười ba bí truyền này đã bị hắn lật xem vô số lần, đã nhớ rõ nội dung trong đó, chỉ có thể lấy giết thời gian.
← Ch. 0215 | Ch. 0217 → |