Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Đạo Độc Hành - Chương 0381

Đại Đạo Độc Hành
Trọn bộ 2323 chương
Chương 0381: Tịnh lâm có hư linh nguyệt kết
0.00
(0 votes)


Chương (1-2323)

Siêu sale Lazada


Dạ Khinh Phong nói: "Lạc Ly sư đệ, ngươi không biết Phạm Vô Kiếp gần đây đâu.

Lần này Hỗn Nguyên tông đến Vạn Thú tông ký kết minh ước ngưng chiến, Phạm Vô Kiếp được coi là một đại đệ tử mới đại biểu cho Hỗn Nguyên tông, ở Dực Châu một mình tẫn bại mười hai tuấn kiệt Vạn Thú tông.

Đồng thời thăm dò di tích dị tộc Dực Châu, được đến ba ngàn đạo binh dị tộc A Ba La lưu lại, sau đó lấy đạo binh này đồ long thành công, đánh chết Thanh nhãn huyết hồng long vạn năm ở Nam Hải.

Hắn được Bất Ngôn tông bầu là một trong mười đại thiên tài nam địa vực tân hưng, hơn nữa truyền thuyết tiểu đạo tin tức, Hỗn Nguyên tông sẽ đại lực bồi dưỡng hắn, thay thế cho hai vị sư huynh Lan Sơn, Bắc Hà, trở thành người thừa kế chưởng môn Hỗn Nguyên tông".

Nói tới đây, Phong Tử Hư mắng: "Cái gì, chỉ bằng hắn? Hắn cũng xứng cùng hai vị sư huynh Lan Sơn, Bắc Hà so sánh?

Kiến càng lay cổ thụ, buồn cười không tự lượng!"

Dạ Khinh Phong nói: "Cái này, cái này không phải ta nói, là Bất Ngôn tông truyền ra tiểu đạo tin tức, tin tức Bất Ngôn tông, mười đúng tám chín, giả không được!"

Lục Chu nói: "Ta sao lại không biết?"

Dạ Khinh Phong nói: "Đúng rồi, những cái này đều là phát sinh từ tháng trước, các ngươi còn đang trên đường, cho nên không biết.

Hiện tại Phạm Vô Kiếp nổi bật chính kình, ta không thể không tuyên dương bốn phía như thế".

Lạc Ly mỉm cười nói: "Phạm Vô Kiếp, khi nào thì đến đây?"

Dạ Khinh Phong nói: "Ước chừng ba ngày sau!"

Lạc Ly nói: "Tốt, ba ngày sau, chúng ta sẽ gặp lại Phạm Vô Kiếp, nhìn xem mười đại thiên tài Sở Nam này, mấy năm nay có gì khác!"

Đội ngũ đi tới, từ từ, cuối cùng phía trước cũng xuất hiện một tòa núi cao, tòa núi cao đó chính là sơn môn của Tịnh Lâm tông ở Lương Châu.

Tòa núi cao này chiếm hơn mười dặm đất, nguy nga cao ngất, hướng thẳng lên trên, thẳng hướng tận trời. Trên không vân hà bay lượn, mây màu từng đóa, giống như nhân gian tiên cảnh. Mọi người nhìn qua, không khỏi sửng sốt, tòa núi này có chút giống chủ sơn Hỗn Nguyên tông.

Lạc Ly sử dụng Thương hải minh nguyệt sát, muốn nhìn kĩ tòa núi cao này, ai ngờ trong cảm nhận của hắn chỗ đó không hề có núi. Nơi đó một mảnh trống trơn, không có thứ gì tồn tại.

Lạc Ly không khỏi nói: "Núi này là giả sao?"

Dạ Khinh Phong nói: "Đúng! Tổ sư khai tông Tịnh Lâm tông Dạ Ngạo Thiên chính là đệ tử Hỗn Nguyên tông, thế nhưng tư chất quá kém, đau khổ tu luyện ba trăm năm mới chỉ Thông Thiên Phong đại thành, tiến vào Kim Đan, khó thể tiến thêm bước nữa."

"Người không cam lòng cứ thế hóa bụi, khổ tu Thông Thiên Phong, một lần ngộ đạo, dưới huyền cơ, theo ánh chiều tà, đi tới dưới thác Tịnh Tông, lắng nghe âm thanh nước suối, ngộ ra Tịnh Lâm đạo, đây cũng là nguyên nhân có thi hào của Tịnh Lâm tông chúng ta: Tâm tùy tịch chiếu duyên nhai khứ, tọa thính tịnh tông bộc hạ tuyền!

Tổ sư thành được đại pháp, sau đó tham gia Lương Châu đại chiến, thanh trừ vô số yêu ma ở nơi này, cộng thêm hắn đối kháng những môn phái khác, tích lũy vô số chiến công, cuối cùng chiến một trận, lực chiến tam đại Nguyên Anh, đồng quy vu tận, chết trận đương trường, rơi vào luân hồi."

"Khi đó là thời đại Thiên Dương chân nhất chưởng khống Hỗn Nguyên tông, lão nhân gia giúp tổ sư chuyển thế, dẫn dắt vào ngoại môn Hỗn Nguyên tông. Thế nhưng tổ sư chuyển thế tiềm chất quá kém, không thể hoàn thành cửu môn thí luyện, vì thế chuyên tu Tịnh Lâm đạo mà mình sáng chế, tọa trấn Lương Châu, thành lập Tịnh Lâm tông ta, cuối cùng phi thăng tiên giới!"

"Đến tận nay tông ta lập phái hai vạn ba ngàn năm, trong thời gian đó có hai vị tổ sư phi thăng, tấn thăng trung môn, thay Hỗn Nguyên tông tọa trấn Lương Châu, thống lĩnh mười một tả đạo, một trăm sáu mươi tám gia tộc tu tiên.

Lạc Ly gật đầu nói: "Quả nhiên là một anh hào tiền bối, bội phục, bội phục!"

Dạ Khinh Phong nói: "Tiếc nuối lớn nhất đời này của Ngạo Thiên tổ sư là không thể trở lại Hỗn Nguyên tông, tận đến khi phi thăng thì cũng chưa tròn tâm nguyện, cho nên núi này, cũng chính là sơn môn của chúng ta, chỉ là ảo giác, có phải nhìn rất giống cự phong ở Hỗn Nguyên tông không?

Đó là tổ sư sau khi phi thăng, vượt giới thưởng pháp, tặng cho hậu bối chúng ta một động thiên pháp bảo ở Tiên giới, sau khi luyện hóa, trời gập đất bẻ, nhìn qua thì nơi đó như một ngọn núi cao nhưng kì thật đó chính là Tiểu Tự Tại Càn Khôn Thế Giới, khoảng chừng ngàn dặm!

Phong Tử Hư nói: "Theo ta được biết thì tiểu thiên thế giới của Tịnh Lâm tông các ngươi là một tuyệt thế đại trận, nghe đồn tiểu thiên thế giới này đáng sợ tới mức có thể luyện hóa luôn cả Phản Hư chân nhất."

Dạ Khinh Phong gật gật đầu, nói: "Chuyện đó thì hơi khoa trương, Phản Hư chân nhất đã lĩnh ngộ thiên đạo, căn bản không nhốt được, thế nhưng có thể vây nhốt Hóa Thần Chân tôn.

Thật ra, chuyện này cũng có liên quan tới công pháp của tông môn ta. Tịnh Lâm tông chúng ta chú ý giăng lưới chờ chim, bày mai phục chờ cường địch, chúng ta chuẩn bị càng lâu thì càng lợi hại. Vì vậy sơn môn của chúng ta chính là cạm bẫy pháp trận lớn nhất!"

Phong Tử Hư nói tiếp: "Hình như mười ba đặc sản của Tịnh Lâm tông các ngươi đều đến từ tiểu thiên thế giới này thì phải?"

Dạ Khinh Phong đón lời: "Đúng vậy, sơn môn của chúng ta, trải qua hai vạn năm phát triển, trong đó có hai mươi mốt phúc địa, trong những phúc địa này, sản xuất ra mười ba đặc sản.

Sắp sửa tới trung thu, phúc địa Nguyệt hư kết viên trong môn phái chúng ta sẽ cho ra ba mươi ba cây Nguyệt Kết, chúng hấp thu thái âm tinh hoa trong đêm trăng tròn để sinh ra Linh Nguyệt Hư Kết. Linh quả này một năm một lần chín nhẹ, mười giáp sáu trăm năm một lần chín nặng, năm nay chính là lần chín nặng mười giáp. Ăn vào một viên Linh Nguyệt Hư Kết chín nặng thì có thể phá hết chất cốc, giải thoát mọi gông xiềng, ám thương do tu luyện, tai họa gầm do công pháp đều bị Linh Nguyệt Hư Kết hóa giải, là vô thượng linh quả.

Thế nhưng Linh Nguyệt Hư Kết này nửa giả nửa thật, chỉ có thể bảo tồn ba ngày, cho nên vô số tu sĩ đều đến đây tham dự lễ tế trung thu. Có được Linh Nguyệt Hư Kết thì ăn ngay, hóa giải ám thương họa ngầm trong cơ thể."

Lạc Ly nói: "Còn có thứ tốt như thế sao, phải mời chúng ta ăn mấy quả đó!"

Dạ Khinh Phong nói: "Đương nhiền rồi. Đừng thấy chỉ có ba mươi ba cây Nguyệt Kết nhưng mỗi cây đều có thể sinh ra ba trăm ba mươi ba trái Linh Nguyệt Hư Kết. Một vạn trái Linh Nguyệt Hư Kết, mà mỗi người chỉ có thể ăn một trái, cũng chỉ có thể bảo tồn ba ngày, không có giá trị trữ hàng. Cho nên chỉ cần tu sĩ tới đây, giao nộp đủ linh thạch thì sẽ ăn được trái này."

Đội ngũ đi tới ngọn núi cao đó, nháy mắt, không gian chuyển đổi, tất cả đi vào một không gian kỳ dị. Chỉ thấy bốn phía là vân hà vô tận, mây này nhiều màu nhưng lại tinh khiết không bẩn, hiển vẻ yên tĩnh lại đơn thuần. Dưới ánh mặt trời, chúng nó không ngừng biến hóa thành đủ loại hình dáng cùng màu sắc.

Kim sắc hà quang giống như một bàn tay khổng lồ thần kỳ mở mấy ngon tay một cách chầm chậm, tòa bộ đại địa đột nhiên sáng lạn. Trên tầng mây rám vàng là từng phiến vẩy cá màu hồng, nhưng chốc lát sau lại biến thành vẩy cá màu vàng, giống như từng đóa bạch liên hoa nở rộ.

Trong vân hà lại có một thành thị thật lớn, thành thị này xây dựa vào một ngọn núi, trong đó bốn mùa cùng tồn tại, linh mạch vô số, linh khí sung túc, không hề có khí ô nhiễm, rất thích hợp để trồng tiên chủng dị hoa, nơi nơi có cây cỏ sum xuê, chim quý kỳ thú bay khắp trời.

Đội ngũ đi tới phía trước một cánh cửa bạch ngọc, đây là nơi Tịnh Lâm tông đãi khách. Bất kể ngươi tới từ đâu, tiến vào địa bàn Tịnh Lâm tông thì nhất định sẽ bị truyền tống tới đây nên nơi đây gọi là cửa đón khách, một cánh cửa bạch ngọc vô cùng lớn, hiển vẻ hào môn khí phái, vừa nhìn là biết đây là một món pháp bảo trấn phái.

Ở gần cửa bạch ngọc này có không ít tu sĩ đang dạo chơi, bọn họ nhìn thấy đội ngũ đón khách khổng lồ như thế thì không khỏi nghị luận, luyên thuyên không ngừng, đoán xem là ai mà phô trương như thế.

Đội ngũ đáp xuống trước cửa bạch ngọc, hai bên mặt kim bích huy hoàng, chính giữa ngoc thạch trải đường, một tu sĩ trấn thủ cửa bạch ngọc hét lớn:

"Hỗn Nguyên tông, Thiên Mục nguyên Bạch Du Du, Chập Tàng nhai Lục Thanh, Chính Nhất phủ Phong Tử Hư, Thiên Khuynh phong Lạc Ly, tới!"

"Tấu nhạc nghênh đón."

Có quản sự đáp lại:

"Lĩnh pháp chỉ."

Hạ lệnh một tiếng, ở gần bạch ngọc môn xuất hiện một tu sĩ, tay cầm đồng chùy dài ba thước đánh vang cự chung màu vàng chín tiếng.

Tiếng chuông nổ vang "đinh đinh" còn chưa dừng lại thì chỗ khác lại truyền tới tiếng ngọc vang thanh thúy, vàng ngọc cùng vang, tiên âm như nước.

Vô số tu sĩ vây xem không khỏi nghị luận:

"Thì ra là tu sĩ Hỗn Nguyên tông tới đây!"

"Thiên Mục nguyên Bạch Du Du? Chính Nhất phủ Phong Tử Hư? Ta hình như có nghe qua thì phải?"

"Ta biết, ta biết, Phong Tử Hư chẳng phải là thiếu niên thiên tài ở Tinh châu sao? Có tiên thân chi thể, sau lại tiến vào Hỗn Nguyên tông, bây giờ là đệ tử Chính Nhất phủ, tiền đồ vô lượng!"

"Bạch Du Du chính là đệ tử quan môn của Thiên Mục chân quân đứng đầu Thiên Mục nguyên, phá cách đề bạt, có lẽ tương lai chính là người kế thừa Thiên Mục nguyên!"

"Lục Chu, Lạc Ly? Đây là ai? Ta chưa nghe qua!"

"Lục Chu thì không biết nhưng ta biết Lạc Ly! Người này là một nhân vật hung ác. Khi còn ở ngoại môn, một mình đánh bại mười hai vạn chín ngàn sáu trăm đệ tử, sau đó Tinh Vệ lấp biển thì đã nổ san bằng Nam Hải!"

"Ta cũng nghe nói qua về người này, rất là lợi hại, xem ra đây là ngôi sao tương lai của Hỗn Nguyên tông, thế nhưng bọn họ tới đây làm gì?"

"Chuyện này mà ngươi cũng không biết. Bọn họ đều là huynh đệ của thiếu tông chủ Khinh Phong, đến đây trấn tràng cho Khinh Phong thiếu tông chủ, Tường Khôn nhất mạch! Đừng thấy bọn họ đều mới Trúc Cơ nhưng kì thật bọn họ đại biểu cho sư phụ trưởng bối của bọn họ, đại biểu ý nguyện của Hỗn Nguyên tông!"

"Thì ra là thế, khoảng thời gian trước nghe nói Tường Lân nhất mạch được Hỗn Nguyên tông âm thầm đồng ý, thời gian gần đây lại thay đổi thành Tường Khôn nhất mạch. Hiện tại những người này tới đây làm chỗ dựa cho Khinh Phong thiếu tông chủ, như vậy chẳng phải nói Hỗn Nguyên tông có người ủng hộ Tường Khôn nhất mạch!"

"Phải, phải, xem ra Tường Lân nhất mạch không xong rồi, khó mà lật trời nổi!"

"Hừ hừ, như vậy các ngươi không biết rồi, núi dựa của Tường Lân chân quân chính là Chuyển Chu nhất mạch. Bạch Du Du, Lạc Ly gì đó, so với ngôi sao tương lai của Sở Nam, Chuyển Chu nhất mạch Phạm Vô Kiếp, kém xa!

Nghe đồn Phạm Vô Kiếp đã bị điều động nội bộ làm người thừa kế chức chưởng môn Hỗn Nguyên tông! Bọn họ lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ đứng đầu một mạch, không cách nào so sánh nổi với nhất môn chi chủ!"

"Hắc hắc, không hiểu thì đừng nói bừa, ngươi biết Lạc Ly kia vì sao tới đây không? Đến, ta nói cho ngươi biết. Khi còn ở ngoại môn, Lạc Ly cùng Phạm Vô Kiếp là kẻ thù, cạnh tranh giữa bọn họ, đều là Lạc Ly giành chiến thắng!"

"Ha ha, chuyện cũ rích rồi, đừng nhắc nữa, hiện tại bọn họ đều tiến vào nội môn, tu luyện Hỗn Nguyên thất pháp, khác với lúc trước, ngươi mới là kẻ không biết mà thích phán bừa!"

"Nói bậy nói bạ, ngươi có dám cá cược với ta không, chúng ta cá cược xem, nhìn xem Lạc Ly lợi hại hay Phạm Vô Kiếp lợi hại!"

"Cá thì cá, ai sợ ai!"

"Được, cá thì ca, ta nghe nói Phạm Vô Kiếp sắp sửa trở về nhưng không về Hỗn Nguyên tông trước mà tới chỗ này tham gia lễ tế trung thu! Đến lúc đó bọn họ nhất định có một trận long tranh hổ đấu, chúng ta cá một kèo, xem xem bọn họ ai chiếm thượng phong!"

"Cá, phải cá, ta cá Lạc Ly, ta cá một ngàn linh thạch, ngươi dám không?"

"Đến đây, ai sợ ai!"

Đám người Lạc Ly tới đây, giống như khơi lên ngàn tầng sóng, gây ra sóng to gió lớn giữa các tu sĩ.

Đội ngũ đi vào cửa bạch ngọc, mọi người giải tán, đám Lạc Ly đi như bay, đi theo con đường bạch ngọc tiến về phía trước.

Thành thị này vô cùng to lớn, nơi nơi đều là cung uyển, đình đài lầu các, lan xinh ngọc đẹp, hồ xanh sóng biếc, núi đồi cao tít, hoa viên núi giả, nước chảy bên dưới cầu nhỏ. Phía trên bầu trời trong xanh, phía dưới nước chảy bên dưới cầu nhỏ, đặt mình vào đó, thanh lệ linh kỳ, quả thật là một chỗ tiên cảnh, khiến cho người ta không khỏi thổn thức giật mình. Rừng cây gần đó, suối đá hoa cỏ giống như phủ thêm một lớp màu vàng, khiến cho người ta tán thưởng không thôi.

Dạ Khinh Phong dẫn đám Lạc Ly đi xuyên qua cung điện, đi tới một cung điện bạch ngọc, trong đó có trên dưới một trăm trản kim đăng trang trí, tỏa sáng như ngôi sao, một mảnh không minh. Lại đi qua một cây cầu dài, bước lên bậc thang, bên trong có bàn dài bày tiệc rượu đón khách!

Dạ Khinh Phong dẫn mọi người vào trong một cung điện, chủ khách ngồi xuống, bắt đầu bày tiệc rượu, tỳ nữ xinh đẹp như mây. Trên tiệc rượu chỉ ôn chuyện đơn giản, ngươi nói ta cười, mọi người mượn đó gắn kết tình cảm. Ngươi một ly, ta một ly, rất vui vẻ.

Tiệc rượu này rất không tệ, mùi vị ngon, mỗi một món ăn đều có bỏ công bỏ sức, rất có kỹ thuật, hơn nữa ẩn chứa vô tận tinh lực, khiến cho người ta nhớ mãi không quên.

Uống được một nửa thì lần lượt có người tới đây kính rượu, phụ thân của Dạ Khinh Phong, Trấn Minh chân nhân cũng tới đây hỏi thăm mọi người, hơn nữa hắn còn đại biểu tổ phụ của Dạ Khinh Phong là Tường Khôn chân quân hỏi thăm mọi người.

Đám Lạc Ly đứng dậy hoàn lễ, Trấn Minh chân nhân nói một đống lời khách sáo, trước khi đi có tặng mỗi người một món quà gặp mặt.

Mở túi trữ vật ra, đám Lục Chu mỉm cười không thôi, bên trong là một trăm vạn linh thạch, những linh thạch này đủ để bọn họ tu luyện một khoảng thời gian, mọi người đều rất vui vẻ, chuyến này đến đây giúp đỡ quả nhiên không đến không.

Nhìn một ít tu sĩ tới đây kính rượu, Lạc Ly chần chờ hỏi:

"Khinh Phong, sao lại có nhiều tu sĩ không phải thuộc Tịnh Lâm tông của ngươi đến vậy?"

Dạ Khinh Phong thở dài một tiếng, uể oải nói: "Năm trăm năm gần đây Lương Châu ta có nhiều môn phái rầm rộ, trong mười một tả đạo nằm dưới sự khống chế của Tịnh Lâm tông thì Hàn Lăng tông, Minh Khí tông, Ngạo Trần tông đều có hai đại Nguyên Anh, mà Cô Chu tông, Không Kiếp tông thì có tới tam đại Nguyên Anh."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2323)