← Ch.0384 | Ch.0386 → |
Lĩnh ngộ được diệu dụng của Thế chi cảnh giới của Cự kình bá đạo sát. Lạc Ly từ từ có cảm giác, nếu Cự kình bá đạo sát phối hợp với Hải khiếu vô lượng sát, trong sóng thần, cự kình quay cuồng. Uy lực của hai pháp thuật này sẽ tăng lên mấy lần, chỉ tiếc, mỗi lần hắn chỉ có thể sử dụng được một pháp thuật, không thể đồng thời sử dụng cả hai cái, thật sự đáng tiếc.
Thế nhưng, hai tu sĩ Hỗn Nguyên tông cùng đối địch, một người sử dụng Hải khiếu vô lượng sát, một người sử dụng Cự kình bá đạo sát, tuyệt đối là phối hợp hoàn mỹ, thực lực tăng vọt mấy lần!
Nếu lại có một tu sĩ sử dụng Thương hải minh nguyệt sát, khống chế toàn trường, chỉ huy hai tu sĩ kia thì thực lực còn bùng nổ mạnh hơn!
Đây là uy lực chiến trận của Hỗn Nguyên tông, lần chiến đấu trước, trên Nam Hải, đối mặt với hải yêu, Lục Chu cùng Phong Tử Hư phối hợp, không cần pháp trận đặc biệt gì thì hai người họ cũng đại sát tứ phương!
Bên Lạc Ly nóng lên, phía Bạch Du Du thì hoàn toàn suy bại, người bốn trăm lẻ ba khiêu chiến nàng cuối cùng cũng đột phá Vạn Thú đại trận, vọt tới bên cạnh Bạch Du Du.
Vô số tu sĩ dưới đài hoan hô không thôi, nghĩ rằng thắng chắc. Tu sĩ đó tu luyện Quỷ Ảnh, cả người hóa thành một đạo quỷ ảnh, hai tay hóa thành lợi nhận, nghĩ rằng mình thắng chắc, muốn chém ngang Bạch Du Du, ai ngờ Bạch Du Du mỉm cười, đá mạnh chân!
Một cước đá ra, sức mạnh từ trên dồn xuống, đi tới đâu thì cũng hóa thành một đạo hào quang, sức mạnh tuôn ra như tia chớp, giống như có thể tách mở không gian. Ở phía sau nàng xuất hiện pháp tướng bọ ngựa thật lớn, con bọ ngựa đó làm theo động tác của Bạch Du Du, đánh ra một kích!
Tu sĩ ngự sử quỷ ảnh lập tức bị một đá này đá thành hai nửa, cho dù là nửa người nửa quỷ, là quỷ ảnh có thể hóa thành hư ảo thì cũng không thể bảo vệ hắn.
Mọi người lập tức ngây dại!
Sau khi Bạch Du Du ra tay, phủi tay, vạn thú biến mất, chỉ còn mỗi một mình nàng đứng trên đài, chờ đợi mọi người khiêu chiến.
Sau đó có người lục tục lên đài, Bạch Du Du lại ra tay. Phía sau lưng nàng xuất hiện pháp tướng sư tử, sau đó Bạch Du Du há mồm rống lên, một tiếng hô vô hình phát ra, tu sĩ đó còn chưa đứng vững thì đã bị chấn thành nhiều mảnh, tử vong đương trường! Sư tử hống!
Với những người khiêu chiến sau đó, Bạch Du Du hoặc giống ma viên, hoặc giống thương ưng, hoặc giống cuồng lang, hoặc như mãnh hổ, mỗi lần ra tay thì phía sau đều xuất hiện pháp tướng động vật, dưới công kích của nàng, cả đám người khiêu chiến đều bị đánh tan!
Biển thú vạn thú trước đó tuy hung mãnh nhưng vẫn còn có cơ hội, hiện tại nhìn thấy đấm sắt của Bạch Du Du thì một chút cơ hội cũng chẳng còn.
Bên trong tu sĩ hàng khách quý của Tịnh Lâm tông cũng có một số nhân vật có máu mặt, ít nhất cũng có cảnh giới Kim Đan.
Có người nói: "Đây... đây là Thú Hoàng Quyền! Là một trong ba bí pháp trấn phái của Vạn Thú Hóa Thân tông khi chưa phân liệt!"
"Phải, phải, lấy người luyện thú, vạn thú pháp tướng, năm đó Vạn Thú lão nhân dựa vào pháp này mà hoành hành ngàn năm, trở thành thiên hạ đệ nhất!"
"Chuyện này... ta nhớ Vạn Thú tông phân liệt thì Thú Hoàng Quyền cũng thất truyền!"
"Thất truyền cái gì mà thất truyền, xem ra là Hỗn Nguyên tông đoạt được. Khi đó Vạn Thú tông phân liệt thành mấy ngàn tiểu phái, các đại môn phái đều mượn cơ hội này sưu tầm không ít Vạn Thú bí pháp, Hỗn Nguyên tông sao có thể bỏ qua chứ!"
"Thế nhưng... sao trước kia lại chưa hề nghe nhắc tới!"
"Theo ta nghĩ, hình như trước giờ ở Hỗn Nguyên tông chỉ có một người tu luyện thành Chúng Sinh Lâm Vạn Thú Đạo, chắc hẳn pháp này rất khó tu luyện. Bạch Du Du là người thứ hai, cho nên chúng ta không nghe nhắc đến!"
"Tấm phần mười là thế, cô nàng này, thoạt nhìn rất lợi hại!"
"Đâu chỉ lợi hại thôi đâu. Chẳng trách Thiên Mục chân quân của Thiên Mục Nguyên nhất mạch lại trực tiếp thu nàng làm đệ tử, thì ra là thế, thật sự mạnh!"
"Sau khi trở về, lập tức điều chỉnh sách lược môn phái, toàn lực kết giao nàng này, tiền đồ của nàng này không thể ước lượng!"
Từ từ, người khiêu chiến Bạch Du Du mất hết lòng tin, tu sĩ khiêu chiến nàng càng ngày càng ít.
Bên phía Lục Chu cũng như thế, Lục Chu từ từ sử dụng pháp thuật Kim Phù Đồ của mình, toàn thân giống như đúc bằng sắt thép, có khi đứng ngay ra đó, để mặc cho đối phương tấn công điên cuồng, đánh tới khi đối phương hao hết chân khí, hoàn toàn tuyệt vọng, tự động nhận thua mới thôi!
Duy chỉ có Phong Tử Hư, hắn mới khổ chiến, từng đối thủ đều mất rất nhiều công sức, đại chiến thật lâu mới đánh bại đối thủ, đây mới là lôi đài chiến chân chính!
Thời gian trôi qua từng chút một, tu sĩ khiêu chiến Lạc Ly, cả đám bị hắn dùng Cự kình bá đạo sát đánh chết, sau chừng mấy trăm trận, Lạc Ly thở ra một hơi dài, Cự kình bá đạo sát đã luyện tới Ý chi cảnh giới. Hắn đã toàn toàn lĩnh ngộ được chân ý của Cự kình bá đạo sát!
Chân ý của Cự kình bá đạo sát là phách đạo! Chỉ cần trong lòng có khí phách, khỏi cần ra tay, chỉ cần một cái liếc nhìn, một tiếng rống to thì cũng có thể lấy niệm giết người, lấy ý phá địch!
Sau khi lĩnh ngộ được chân ý của Cự kình bá đạo sát thì đòn tấn công của Lạc Ly bắt đầu sắc bén. Thật ra hắn cũng không muốn. Cũng muốn khống chế tiết tấu lại, hấp dẫn người khiêu chiến tới đây chiến đấu. Thế nhưng bá ý của Cự kình bá đạo sát quá mạnh rồi, căn bản không thể thu tay lại, một ánh mắt nhìn qua, đối phương lập tức nhát chiến.
Lưu Chân gì chứ, chết đi! Hỏa Thụ gì chứ, nát đi!
Hỏa Thụ không phục, lại lên đài ba lượt, ba lượt đều bại, cuối cùng hoàn toàn trợn mắt. Bất kể Lưu Chân hay là Hỏa Thụ đều không bao giờ lên đài chiến đấu nữa!
Từ từ tu sĩ khiêu chiến cũng phát hiện không đúng, người khiêu chiến lại bắt đầu giảm bớt, sau đó càng ngày càng ít, gần như không có.
Lạc Ly thở dài một hơi, nhìn thành tích của mình, đã chiến đấu một ngày một đêm. Tới lúc này đã đánh bại một ngàn hai trăm hai mươi tám đối thủ, kiếm lời bốn mươi chín vạn linh thạch.
Thế nhưng không còn ai nữa, không thể tiếp tục kiếm linh thạch nữa!
Lạc Ly quát: "Còn ai nữa. Tiếp!"
Thế nhưng không ai khiêu chiến, Lạc Ly khẽ cắn môi, chẳng lẽ cứ chấm dứt như thế, thật không cam lòng. Hắn đưa tay, thay đổi mức phí khiêu chiến từ năm trăm linh thạch xuống còn ba trăm, mức thưởng chiến thắng từ một ngàn lên ba ngàn!
Lạc Ly nghĩ rằng sửa như thế thì sẽ có người ham tiện nghi lên lôi đài khiêu chiến mình.
Thế nhưng hoàn hoàn vượt ngoài dự tính của hắn, sau khi thay đổi, tu sĩ vây xem lập tức mắng:
"Khốn kiếp, chúng ta quả nhiên bị lừa rồi, hắn muốn kiếm linh thạch của chúng ta đây mà!"
"Phải, phải, chúng ta mới không chiêu chiến. Còn muốn giảm giá để đẩy mạnh tiêu thụ sao, coi chúng ta là kẻ ngốc sao?"
"Không khiêu chiến, không khiêu chiến, tiện nghi đều bị hắn chiếm!"
"Ta cũng không lên, muốn kiếm thêm tiền trên người của ta, nằm mơ đi!"
Con người kỳ quái là thế. Dân gian kể rằng, có một đám lưu manh rất thích gõ chiêng kẻng giữa đêm khuya, quấy phiễu bốn phía. Có một ẩn sĩ chán ghét thói quen của bọn họ, nhưng nói ngược, nói thích nghe tiếng trống của bọn họ, một ngày thưởng mười đồng tiền, đám lưu manh rất vui mừng, mỗi tối đều ra sức đánh trống.
Vài hôm sau, ẩn sĩ nói mười đồng tiền nhiều lắm, mỗi ngày chỉ đưa năm, đám lưu manh rất không muốn, đánh kẻng cũng nhẹ hơn. Lại qua mấy hôm, giảm còn ba đồng tiền, đám lưu manh giận dữ, ông đây còn thiếu vài đồng tiền của ngươi hay sao, từ nay về sau không lại đây đánh kẻng nhiễu dân nữa.
Cùng đạo lý, sau khi Lạc Ly giảm giá thì không ai khiêu chiến. Nhiều tiền thì vô số người lại đây khiêu chiến, ít tiền thì không có một ai!
Lạc Ly lập tức trợn mắt, sao lại như thế!
Mãi lâu sau vẫn không có người lên đài. Bất ngờ lại xuất hiện khiêu chiến, Lạc Ly mừng rỡ, lập tức đồng ý.
Một tu sĩ chậm rãi lên đài, thoạt nhìn chỉ là tu sĩ bình thường, không có chỗ gì đặc biệt, thế nhưng trái tim Lạc Ly run lên, không hiểu vì sao lại cảm thấy kỳ lạ, người này là cường địch!
Lạc Ly hít lấy hơi, thu hồi Cự kình bá đạo sát, điều chỉnh tâm thái, không chỉ chuẩn bị Cự kình bá đạo sát, Hải khiếu vô lượng sát, ngay cả Ám lưu vô hình sát, Liên y thanh bình sát, Hải sâm huyết chú sát đã tu luyện tới Ý chi cảnh giới nhưng chưa sử dụng cùng chuẩn bị sẵn!
Tên tu sĩ đó nhìn Lạc Ly nói: "Tại hạ Lưu Đại, qua đây khiêu chiến!"
Lạc Ly thi lễ, nói: "Tại hạ Lạc Ly, xin thỉnh giáo!"
Lưu Đại ra tay, là đệ tử Ngạo Trần tông, vô tận bụi trần bay lên, hình thành trần thổ pháp bạo, Lạc Ly nhìn thấy pháp thuật này ở trên chính lôi đài này không dưới bảy tám mươi lần. Thế nhưng lần này thì hoàn toàn khác. Cùng là pháp thuật này, cũng là pháp lực này nhưng được sử dụng từ tay tu sĩ này, uy lực hoàn toàn khác biệt.
Lúc này Lạc Ly lập tức sử dụng Hải khiếu vô lượng sát, một hơi đánh ra chín chưởng, hình thành sóng thần kinh thiên, một mảnh Lưu Ly Hải đánh ập qua!
Đùng, sóng thần qua đi, vạn vật tan biến, nhưng bụi trần bay lên bốn phía, sóng thần có lớn hơn nữa, sau khi thổi bay tro bụi thì tro bụi cũng tụ tập lại với nhau, tụ mà không tan, đối phương cũng tránh được Hải khiếu vô lượng sát của Lạc Ly.
Chớp mắt, Lạc Ly biết, người này là Kim Đan chân nhân! Kim Đan chân nhân Ngạo Trần tông! Cố ý đè thấp cảnh giới thành cảnh giới Trúc Cơ giống mình, đến đây khiêu chiến mình! Khó trách lại mạnh mẽ như thế, cảm giác kỳ quái như thế, hắn có được Kim Đan lĩnh vực, thiên địa vô lậu, vạn vật tại tâm, tùy tâm sử dụng, tự nhiên có thể tránh được Hải khiếu vô lượng sát của mình rồi.
Nhìn thấy Lạc Ly giảm giá thu hút người ta khiêu chiến, trong mắt của nhiều người, đây là biểu hiện cuồng vọng, cuối cùng có người ngồi không yên, ngụy trang thân phận, lên đài ra tay!
Lạc Ly mím miệng cười, thấp giọng nói: "Kim Đan nhân chân? Thì đã sao! Đến đây đi!"
Hai người bắt đầu đại chiến. Lần đại chiến này thì thực lực của đôi bên ngang nhau. Đôi bên sử dụng thủ đủ loại thủ đoạn. Trên chiến trường, tiếng gầm rú nổi lên tứ phía, tiếng nổ mạnh vang lên không ngừng.
Lạc Ly đối mặt cường địch, sử dụng vô số pháp thuật, thế nhưng đối phương luôn có thể tránh khỏi pháp thuật của Lạc Ly ngay thời điểm mấu chốt, giống như có một con mắt vô hình nhìn thấu Lạc Ly.
Lạc Ly lắc đầu, muốn phá địch thì trước tiên phải phá pháp này. Chớp mắt hắn sử dụng Thương hải minh nguyệt sát, toàn bộ lôi đài đều nằm trong cảm ứng của hắn. Quả nhiên, hắn cảm thấy ở bên cạnh mình có một lĩnh vực vô hình đang nhốt giam thiên địa, đây là Kim Đan lĩnh vực của đối phương.
Vào Kim Đan lĩnh vực thì chính là sân nhà của đối phương, mọi việc Lạc Ly làm, đối phương đều có thể cảm giác được tất. Dưới lĩnh vực, đối phương có thể tùy ý bỏ chạy, gần như đứng vào thế bất bại.
Lạc Ly cười to quát: "Yểu xuất tiêu hán thượng, ngưỡng phàn viết nguyệt hành.. Sơn không phách khí diệt, địa cổ hàn âm sinh!"
Trên người hắn dâng trào vô tận khí phách, dưới khí phách này, vạn vật tích tà, Kim Đan lĩnh vực lập tức bất ổn, Lạc Ly rống lớn một tiếng, quát lên:
"Nát cho ta!"
Bùng nổ toàn lực, một quyền đánh xuống, lĩnh vực tan nát.
Sau đó cả người hắn như hóa thành một con cá voi, vọt về phía Kim Đan chân nhân. Trong lúc vọt đi còn kéo theo thiên địa chi khí, không thể kháng cự.
Trong con mắt của Kim Đan chân nhân kia, người này là một đầu cá voi hung dữ đáng sợ. Hắn vội vàng sử dụng tam đại pháp thuật của Ngạo Trần tông, Vi Trần Liệt Bạo, Trần Khốn Thiên Tỏa, Huyễn Trần Vô Ảnh!
Thế nhưng nó không có nghĩa, ngươi muốn bạo thì bạo, muốn vây thì vây, muốn giấu thì giấu. Dưới khí phách, tất cả tan biến, tam đại pháp thuật bị Lạc Ly đánh tan. Lạc Ly vọt tới trước người Kim Đan chân nhân, cho ra một quyền.
Cho dù là Kim Đan chân nhân thì ở trên lôi đài này hắn cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ. Kim Đan lĩnh vực bị phá, hai người không chênh lệch bao nhiêu. Bị Lạc Ly giáng cho một quyền, đánh nát vô số phòng ngự, đánh nổ Kim Đan dị tượng, đánh nổ nhục thân pháp thể! Chết!
Lạc Ly thở dài một hơi, trận chiến này mới là trận đánh đúng nghĩa, tuy khổ chiến thế nhưng đã nghiền! Thật sự quá đã!
Hắn cao giọng quát: "Tiếp, còn ai nữa!"
Sau khi rống lên thì yên lặng chờ đợi.
Lúc này một âm thanh truyền tới: "Ta tới!"
Lại một tu sĩ bình thường đi lên, thế nhưng Lạc Ly rất quen thuộc cảm giác này, lại là một Kim Đan chân nhân đè thấp cảnh giới, lấy Trúc Cơ kì khiêu chiến mình!
Lạc Ly gật đầu, mỉm cười nói: "Vậy thì tới đây!"
Người này mặc áo đỏ, ngũ quan đẹp ngời, dưới áng mày đen là đôi mắt sáng ngời khiếp người, lưng hùm vai gấu, vóc người hùng vĩ như núi, cơ thịt cuồn cuộn, làn da màu đồng cổ sáng bóng càng khiến người này giống như có sức mạnh vô tận. Áo dài đỏ thẫm mặc trên người hắn, chẳng những không hề có chút tục khí, trái lại còn khiến cho người ta cảm thấy hào phóng tiêu sái giống như ngọn lửa.
Lại là khổ chiến! Người này không sử dụng pháp thuật giống như Kim Đan chân nhân ban nãy. Hắn tấn công điên cuồng, phát ra vô số đao băng sát vô hình. Vừa nhìn là biết tu sĩ Hàn Lăng tông. Chớp mắt, đao vô hình đã vượt qua số trăm. Đao khí trong suốt giống như bông tuyết đan thành hình võng, bao trùm Lạc Ly cách đó không xa lại chính giữa.
Lạc Ly liều chết nghênh chiến, sử dụng hết khí tức toàn thân, Thương hải minh nguyệt sát, Cự kình bá đạo sát, Ám lưu vô hình sát, Hải khiếu vô lượng sát!
Thương hải minh nguyệt sát tìm kiếm sơ hở của đao băng sát vô hình của đối phương. Cự kình bá đạo sát trảm vụn đao băng sát vô hình. Ám lưu vô hình sát hóa giải tấm lưới tạo bởi đao băng sát vô hình. Thực sự hết cách thì một cái Hải khiếu vô lượng sát đánh nát toàn bộ đao băng sát vô hình.
Kim Đan chân nhân không ngừng xuất đao, xuất đao, trăm đao, trăm đao, ngàn đao...
Trên khắp lôi đài chỉ còn lại đao băng sát vô hình vô tận.
Lạc Ly liều chết thủ vững, cho dù bị thương thì cũng không lùi, bảo vệ ba thước trước người mình.
Lạc Ly đang chờ đợi cơ hội. Công kích đáng sợ như thế cần phải tiêu hao lượng chân khí rất lớn, ngoại trừ Hỗn Nguyên tông, Lạc Ly không tin Kim Đan chân nhân của Hàn Lăng tông có thể gánh được.
Quả nhiên, sau ba ngàn đao, nháy mắt, đối phương áp chế cảnh giới xuống Trúc Cơ đã hao hết chân khí, công kích xuất hiện sơ hở.
← Ch. 0384 | Ch. 0386 → |