← Ch.0395 | Ch.0397 → |
Lúc này hắn phát hiện trong Thương hải minh nguyệt sát, một cường giả nhanh chóng tiến tới gần, đây tuyệt đối là Kim Đan chân nhân, vị sư huynh này nhận được cầu cứu của sư đệ, đến đây cứu viện.
Trốn không thoát, tốc độ của đối phương quá nhanh, thế nhưng Lạc Ly chỉ mỉm cười, nháy mắt chợt lóe, biến mất không còn tung tích.
Một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, giống như xuyên qua vô số thời không, nháy mắt đã đi được khoảng cách trăm trượng, Kim Đan chân nhân lập tức xuất hiện ở hiện trường.
Hắn nhìn sư đệ đầu sọ vỡ nát, lập tức phát ra tiếng rống to:
"A!"
"Là ai, là ai giết chết sư đệ của ta, là ai, đến đây nạp mạng!"
Người này có cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, thực lực cường hãn, Kim Đan lĩnh vực trải rộng bốn phía, tìm kiếm tên khốn kiếp đánh chết sư đệ của mình. Thế nhưng trong tầm nhìn của hắn, tìm tới tìm lui cũng không tìm được kẻ thù.
Kim Đan chân nhân này giận dữ, sao có thể chứ, vừa mới nhận được phi phù cầu cứu của sư đệ, tới đây thì không tìm thấy cường địch. Hắn thở một hơi dài, bắt đầu sử dụng Hữu Gian Vô Gian Không Ma tông Độ Ách bí pháp, bắt đầu tìm kiếm cường địch, bất kể đối phương sử dụng pháp thuật thần thông gì, bất kể là ẩn thân hay độn địa thì cũng có thể tìm thấy.
Pháp thuật vận chuyển, trải rộng khắp Kim Đan lĩnh vực của hắn, kết quả tìm tới tìm lui, chỉ phát hiện bảy tám tu sĩ tả đạo tránh né ở phía Tây Bắc, bọn họ sử dụng bí pháp núp dưới một phiến đá.
Kim Đan chân nhân khẽ cắn môi, nháy mắt chợt lóe, xuất hiện trên phiến đá đó. Tức thời nơi đó liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, những tu sĩ tả đạo này trở thành đối tượng cho hắn phát tiết.
Thế nhưng trong mấy người đó, người cầm đầu không ngờ lại là một Kim Đan chân nhân, trùng hợp hơn chính là Kim Đan chân nhân Hàn Lăng tông sử dụng Băng Sát Vô Hình Đao trên lôi đài của Lạc Ly, lập tức vô số Băng Sát Vô Hình Đao phát ra, hai người bắt đầu đại chiến ở đó.
Ngay khi bọn họ đại chiến, ở mặt trái bị khuất của một cây cột đá có một dấu hiệu kỳ dị chợt lóe hào quang, Lạc Ly xuất hiện.
Vừa rồi hắn sử dụng thần thông giữ mạng Đào Sinh Ẩn Thân của Thái Sơ Động Thiên, để lại dấu hiệu của Thái Sơ Động Thiên trên cột đá này. Lạc Ly núp ở đây, dưới Nguyên Anh, căn bản không phát hiện được.
Bên kia đại chiến, Lạc Ly lập tức hiện thân, chạy nhanh về phía khác.
Vừa rồi đại chiến, không biết đám Lục Chu chạy trốn tới chỗ nào, thế nhưng Lạc Ly có biện pháp. Hắn nhẹ nhàng huýt sáo, Tiểu Bạch xuất hiện, dẫn đường ở phía trước, truy tìm đám Lục Chu.
Tiểu Bạch quả nhiên không phải đồ vô dụng, còn tốt hơn la bàn của Kim Đan chân nhân, cho dù đang rối loạn thì cũng phát hiện ra tung tích của đám Lục Chu, dẫn Lạc Ly chạy về phía trước.
Dọc đường đi, Lạc Ly ba lần gặp phải tu sĩ áo đen, Lạc Ly đều nhờ vào thần thông của Thái Sơ Động Thiên để giữ mạng, né tránh cường địch, tiếp tục đi về trước.
Đi về phía trước hơn năm mươi dặm, phía trước có tiếng chiến đấu nổ mạnh, vừa nghe tiếng này, Lạc Ly biết ngay là Liệt Phong Nộ Ngục Phần của Phong Tử Hư, bọn họ gặp phải cường địch.
Lạc Ly lặng lẽ đi qua, dưới trinh sát của Thương hải minh nguyệt sát, Lạc Ly nhìn thấy đám người Phong Tử Hư đang đại chiến với năm tu sĩ áo đen, hai bên đánh bất phân thắng bại, dưới đất còn có hơn mười thi thể, trong đó có một người là Không Kiếp tông Lưu Chân. Mấy hôm trước người này đánh sống đánh chết với Lạc Ly trên lôi đài, kết quả hôm nay chết ở đây.
Lạc Ly không có tâm tư cảm thán, lập tức sử dụng Thương hải minh nguyệt sát, tụ tập nguyên khí trong vòng mười dặm, nhắm vào tu sĩ áo đen mạnh nhất, thừa dịp lúc hắn chưa chuẩn bị, đánh ra một đòn!
Đùng, quả cầu nguyên khí rất lớn từ trên cao rơi xuống, hóa thành hỏa cầu, khóa chặt đối phương. Tu sĩ áo đen tuy điên cuồng tránh né nhưng vẫn bị đánh trúng, chết ngay tại chỗ.
Sau đó Lạc Ly xuất hiện, có máu mới góp vào, chớp mắt bốn tu sĩ áo đen còn lại đều bị bọn họ đánh chết, một tên cũng không sót.
Giết chết đối phương, mọi người đều ngồi bệt dưới đất, há mồm thở dốc. Mấy tu sĩ này không phải Huyết Ma tông thì là Ảnh Ma tông, đều là tu sĩ thượng môn, ai nấy đều có vô số bí pháp, thủ đoạn cao siêu, không phải những tu sĩ bàng môn tả đạo có thể so sánh, đối phó một người, tất cả mọi người phải sử dụng hết thủ đoạn nên ai nấy đều bị thương.
Lạc Ly lấy ra Thái Âm Linh Thủy chữa trị cho mọi người, tác dụng của linh thủy rất tốt, vết thương trên mặt Lạc Ly đã khép lại, thế nhưng một vệt sẹo lớn đập ở trên mặt, nhìn rất khó coi.
Đột nhiên bên cạnh Lục Chu xuất hiện một người, hô lên: "Khoan đã, linh dược này không phải sử dụng như thế."
Người này ăn mặc như đại phu, vác trên người hòm thuốc, tay cầm tiên thảo. Người này là Địa Linh Tinh, rất giỏi y thuật, đám Lục Chu thay nhau đại chiến đã đánh thức Địa Sát Tinh.
Hắn bắt đầu chữa trị cho mọi người, dưới diệu thủ của hắn, dược hiệu của Thái Âm Linh Thủy phát huy đến cực hạn, thương thế của đám Lạc Ly nhanh chóng khép lại, vết sẹo trên mặt Lạc Ly cũng được hắn tiêu trừ, hoàn hảo vô tổn, không hề nhìn ra đã từng bị thương.
Lạc Ly đi tới trước người Lưu Chân. Cự thuẫn của Lưu Chân đã vỡ nát, hai mắt trợn to, chiến đấu tới thời khắc cuối cùng mới chết trận.
Lạc Ly giúp Lưu Chân sửa soạn lại thi thể, nói: "Huynh đệ, đi được rồi, hy vọng kiếp sau ngươi tiếp tục tu tiên, chúng ta hữu duyên sẽ gặp lại! Linh điệp bay ngàn dặm, cuối cùng gặp bão táp, cánh phấn đứt lìa, hoa rơi bên suối nước..."
"Trần quy trần, thổ quy thổ, sinh chung tương tử, linh chung tương diệt, vạn vật chung tương tiêu vong, tại huy hoàng, bất quá nhất bồi hoàng thổ, nhất phủng thanh hôi! Nhân sinh bách niên, như nhược nhất mộng, khởi hữu vĩnh hằng bất diệt giả, tịch dương mạt thế, kinh phố khả văn, bất quả quang âm nhất sát..."
Lạc Ly niệm Vãng Sinh Chú cho Lưu Chân, theo tiếng tụng niệm của Lạc Ly, Lưu Chân từ từ nhắm mắt lại.
Lạc Ly niệm xong thì đứng dậy, nói: "Mọi người không có việc gì chứ, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
Dạ Khinh Phong ở một bên nói: "Lạc Ly, chúng ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Thật ra có một biện pháp đối phó Kim Đan chân nhân trên tiểu sơn kia.
Đó là thần lôi. Thần lôi bình thường của Tử Hư không có hiệu quả lớn. Ta biết trong bảo khố của Tịnh Lâm tông chúng ta có hai viên Hậu Thổ Càn Khôn Định Nguyên Lôi, đều là Thiên Kiếp lôi. Chúng ta định đi lấy lôi để giết chết Kim Đan chân nhân đó, truyền tin cho Hỗn Nguyên tông!"
Lạc Ly nói: "Tốt, tốt, ta thích nhất là phóng thần lôi, bảo khố Tịnh Lâm tông của các ngươi ở đâu?"
Dạ Khinh Phong chỉ vào phía sau Lạc Ly nói: "Chính là nơi này. Cho nên chúng ta mới gặp phải tu sĩ áo đen đang chuẩn bị mở bảo khố, mọi người đã có một hồi đại chiến!"
Lạc Ly nhìn Lưu Chân, xem ra mục đích tới đây của hắn cũng là như thế, muốn cướp sạch Tịnh Lâm tông, thế nhưng quá xui, vẫn chưa mở cửa được thì đã bị tu sĩ áo đen ngăn chặn, chết thảm ở nơi này. Lạc Ly ngẩn ngơ, nhìn lại, một cửa vào hắc thiết thật lớn nằm ngay phía sau Lạc Ly. Trên đại môn có chi chít vết thương, đều là do đám tu sĩ áo đen gây ra, bọn họ muốn đánh vỡ đại môn, tiến vào trong đó cướp sạch.
Lạc Ly nói: "Tốt lắm, chúng ta đi đánh vỡ cửa vào thôi!"
Dạ Khinh Phong lắc đầu, nói: "Không, không cần, xét cho cùng ta chính là đại đệ tử của chưởng môn Tịnh Lâm tông, ta có cách mở cửa vào!"
Lạc Ly nói: "Vậy còn chờ cái gì, tới thôi!"
Dạ Khinh Phong nói: "Chờ ta nghỉ lấy hơi, mệt chết, suýt nữa thì mất mạng."
Hắn rốt cuộc cũng bò lên, đi tới trước cửa vào, bắt đầu niệm chú:
"Bính đinh chi tinh, nguyên khí dương minh, uy sính thiên hạ, tối ma phạt phi... cấp cấp như luật lệnh, mở ra cho ta!"
Nói xong, hắn lấy ra một đại ấn, đánh một kích vào cửa vào, trên bức tường cách đó mười trượng xuất hiện một cửa vào nho nhỏ, không hề thu hút.
Dạ Khinh Phong nói: "Tốt lắm, mọi người mau vào cùng ta."
Lục Chu chỉ vào cửa vào hắc thiết, cửa vào không chút sứt mẻ, nói: "Đó..."
Dạ Khinh Phong nói: "Đó là cạm bẫy, ai vào thì kẻ đó chết, đây mới là cửa vào bảo khố thật sự!"
Đám Lạc Ly lập tức chảy mồ hôi, Tịnh Lâm tông quả nhiên thích bày cạm bẫy chờ sài lang, quá đen!
Mọi người đi theo Dạ Khinh Phong bước vào cửa vào bảo khố. Bảo khố này có vô số bí pháp bảo vệ, cho dù là Không Ma tông cũng không phát hiện được bí mật ở đây, rất an toàn.
Đi xuống lối đi, trong đây có chừng ba mươi bảy nơi có cạm bẫy, nếu không có Dạ Khinh Phong dẫn đường thì mọi người căn bản không thể đi qua những cạm bẫy này.
Bọn họ nhanh chóng đi vào nhà kho thực sự, tiến vào tầng thứ nhất của nhà kho, đây là bảo khố linh thạch, trong đây có vô số linh thạch, lập lòe phát sáng, mọi người nhìn trợn hai mắt.
Lục Chu vô cùng cao hứng gào to: "Kháo, nhiều linh thạch như thế sao, phát tài rồi, phát tài rồi, ít nhất cũng hơn ức!"
Dạ Khinh Phong sắc mặt bình tĩnh như nước, nói: "Vốn dĩ nơi này có hơn mười hai ức linh thạch, thế nhưng sau khi Vân Lưu bị thương, vì tìm kiếm đan dược bí bảo giúp hắn, kết giao tu sĩ Hỗn Nguyên tông, mượn sức tu sĩ mười một tả đạo, thu mua lòng người, gần đây lại cử hành khánh điển, tiền tiêu như nước chảy, cả gia sản chỉ còn lại một ức năm ngàn vạn linh thạch!"
Lục Chu lại hô lớn: "Phát tài rồi, phát tài rồi, năm người chúng ta, mỗi người ba ngàn vạn linh thạch! Phát tài rồi!"
Lạc Ly nói: "Lục Chu, ngươi nói bậy bạ gì đó, đây đều là linh thạch của nhà Dạ Khinh Phong, ngươi muốn ăn cướp nhà bằng hữu mình hay sao?"
Lục Chu lập tức sửng sốt, nhìn Dạ Khinh Phong, nói: "Phải, phải, ài, tiếc quá, thế nhưng, Khinh Phong ca ca, ta có thể cầm một linh thạch làm kỷ niệm không?"
Nói xong, hắn muốn lấy một thượng phẩm linh thạch, bị Bạch Du Du đánh vào tay, nói: "Buông ra, đồ trong nhà bằng hữu mà ngươi cũng trộm!"
Ánh mắt Lục Chu hiện ra vẻ tiếc hận, buông linh thạch đó xuống!
Đúng lúc này, Dạ Khinh Phong ảm đạm nói: "Chúng ta vừa đủ năm người, một người ba ngàn vạn, mọi người chia phần đi!"
Lục Chu sửng sốt, mặt mày mừng rỡ như điên, nói: "Ngươi nói cái gì!"
Dạ Khinh Phong nói: "Mọi người chia nhau đi, người gặp có phần, một người ba ngàn vạn!"
Lạc Ly nói: "Khinh Phong, ngươi bị sao vậy, ngươi đang nói cái gì vậy? Đây là linh thạch nhà của ngươi, đều là của ngươi, ngươi chia chúng ta nhiều linh thạch như vậy để làm gì?"
Sắc mặt của Dạ Khinh Phong vô cùng quỷ dị, giống như tiếc hận, lại như không cam lòng, cũng giống như phẫn nộ, nhưng cũng lại như bất đắc dĩ, hắn nói:
"Lúc này kiếp nạn tới rồi, nếu chúng ta không chia thì một khi cường địch phá tới chỗ này, những thứ này đều là của bọn họ, tiện nghi bọn họ thì chi bằng mấy người chúng ta cùng chia!"
Sau đó hắn khẽ cắn môi, nói tiếp:
"Cho dù kiếp nạn qua rồi, số linh thạch này của Tịnh Lâm tông cũng không tới lượt ta kế thừa. Ta còn có mười hai huynh đệ cùng cha khác mẹ, số linh thạch này nào có phần của ta, hừ, so với như thế, chi bằng chia nhau thôi!"
Tới hôm nay, Dạ Khinh Phong đều xuất hiện với thân phận người thừa kế Tịnh Lâm tông trong tương lai. Thế nhưng lời nói này lại quái lạ khó diễn đạt bằng lời, khiến cho người ta buồn bực, giống như hắn bị người ta đả kích, thế nên nản lòng thoái chí.
Lạc Ly suy nghĩ, hình như cảm nhận được điều gì. Thế nhưng lúc này Thiên Khôi tinh xuất hiện, hai mắt tỏa sáng nhìn linh thạch, la lớn:
"Hảo huynh đệ, hảo hán tử, đại nhân đại nghĩa, rộng rãi, trượng nghĩa, ta kết giao với vị huynh đệ ngươi!
Ngươi yên tâm, nếu ai chọc giận ngươi, một trăm lẻ tám huynh đệ chúng ta sẽ chém chết hắn!"
Thiên Phách tinh cũng xuất hiện, hô: "Chủ nhân đã nói chia rồi, ai còn ngăn cản nữa thì ta chém chết hắn!"
Thiên Sát tinh cũng xuất hiện, vung đại phủ, hô: "Các ngươi đừng giành, ai giành với ta, ta chém người đó!"
Lục Chu rống to một tiếng, đưa tay phải ra đoạt linh thạch. Đám phân thân này có một tật xấu sửa mãi không đổi đó là chỉ chừa đủ phí sinh hoạt cho Lục Chu. Số linh thạch này đều là đồ cướp, cho nên chủ nhân như hắn cũng phải cướp.
Tức thời, trong bảo khố, đàn thú xuất hiện, phong tinh vô số, một trăm lẻ tám hảo hán, cùng nhau điên cuồng cướp đoạt linh thạch. Thế nhưng bất kể một trăm linh tám hảo hán hay đàn thú cùng phong tinh, bọn họ chỉ cướp phần của chủ nhân mình, không cướp linh thạch của những người khác.
Ra tay mau, có ăn, ra tay chậm, ăn không đủ no!
Mọi người tranh đoạt điên cuồng, nhất thời nơi đây loạn thành một nùi, chỉ một lát sau đã giành giựt xong, chừa lại một chỗ trống trơn. Thế nhưng không ai đụng vào số linh thạch của Dạ Khinh Phong cùng Lạc Ly. Lạc Ly thu hồi ba ngàn vạn linh thạch, có khoảng ba ngàn viên thượng phẩm linh thạch.
Dạ Khinh Phong nói: "Đi thôi, phân sao thì cũng là phân, chi bằng phân sạch bảo khố này luôn vậy!"
Mọi người đi về phía trước, đi vào bảo khố tầng thứ hai, lần này là kho đan dược, trong này bày đầy vô số đan dược, chủng loại rất nhiều, có để tu luyện, có trị liệu, có giải độc, nhiều vô số kể. Đáng tiếc đan dược nơi này đều mang tính đại chúng, không có đan dược hi hữu đặc biệt trân quí.
Những đan dược này tính ra thành tiền cũng có ít nhất một ức linh thạch, sau khi tới đây thì mọi người chia đều, Bạch Du Du đột nhiên nói:
"Các vị ca ca, có thể cho ta hết những đan dược này không? Ta nguyện ý lấy ba mươi sáu đan bảy mươi hai dịch của Chúng Sinh Lâm trao đổi với mọi người!"
Vạn Thú đạo của Bạch Du Du có nhiều mãnh thú chỉ là súc sinh, không cần tiêu hao linh thạch nhiều, thế nhưng lại có hứng thú với đan dược rất nhiều.
Đồng thời Bạch Du Du cũng có một thần thông, có thể chuyển hóa biến dị dược tính của đan dược. Nàng có thể chuyển hóa những đan dược ở nơi này thành Chúng Sinh Lâm tam thập lục đan thất thập nhị dịch.
Lạc Ly nói: "Được rồi, cứ như thế, mọi người chọn một it đan dược cần dùng trước mắt, số đan dược còn lại giao hết cho Du Du đi!"
Bạch Du Du lập tức đại hỉ, nói: "Hay quá, ta nhất định luyện chế ra đủ loại ba mươi sáu đan bảy mươi hai dịch để Chúng Sinh Lâm của mọi người không bao giờ thiếu đan dược!"
← Ch. 0395 | Ch. 0397 → |