← Ch.0398 | Ch.0400 → |
Lạc Ly tiến lên, vả bốn bạt tay vào miệng hắn.
Vả mặt mũi Phạm Vô Kiếp đỏ bừng, Lạc Ly nói:
"Nói cái rắm gì thế, nói cho cùng, chúng ta la đồng môn, ta không cứu ngươi thì ai cứu ngươi!
Ngươi nhìn đi, bọn họ đều chết vì ngươi, vì bọn họ, ngươi phải sống sót, phải sống thật tốt, phải báo thù cho bọn họ!"
Sau đó lại thêm vả bốn cái.
Phạm Vô Kiếp bị Lạc Ly hành hung một trận, nhất thời thanh tỉnh.
Hắn thì thào nói: "Phải, báo thù, báo phù, sống sót vì bọn họ, ta nhất định phải báo thù!"
Hắn nhìn Lạc Ly, vẻ mặt chân thành, nói: "Cám ơn ngươi, Lạc Ly sư huynh!"
Nói ra lời đó, hắn lập tức buông lỏng, lập tức ngồi bệt ra đất, gào khóc:
"Hu hu hu, đều chết cả rồi, đều bởi vì ta, Long gia gia, Mộc gia gia, Liễu thúc, Giang thúc, Kinh thúc, Trương thúc, Vân Phong, Vân Diệp, mọi người vì bảo vệ ta mà chết hết cả rồi, đều chết cả rồi!"
Phạm Vô Kiếp gào khóc, nhưng chỉ khóc một chút thì đã khôi phục lại bình thường, hắn nói với Lạc Ly:
"Lạc Ly sư huynh, cám ơn ngươi! Ngươi còn đan dược không? Tất cả đan dược của ta đều dùng hết rồi!"
Biết ơn Lạc Ly cứu mạng, Phạm Vô Kiếp lại gọi Lạc Ly là sư huynh!
Lạc Ly lấy ra một lọ Bổ Khí Đan vừa được chia phần khi nãy đưa cho Phạm Vô Kiếp. Phạm Vô Kiếp nuốt hết vào miệng.
Lạc Ly nói: "Ngươi điên rồi, không muốn sống sao, dược tính của Bổ Khí Đan rất mạnh!"
Phạm Vô Kiếp nói: "Không sao, chuyện này chẳng là gì đối với thần nghiệt chúng ta cả!"
Phạm Vô Kiếp vừa nói ra hai chữ thần nghiệt, toàn bộ ký ức về thần nghiệt xuất hiện trong đầu Lạc Ly, Lạc Ly sửng sốt nói:
"Sao ngươi có thể nhớ rõ thân phận thần nghiệt, vì sao lại không quên."
Phạm Vô Kiếp nhìn Lạc Ly nói: "Đáng thương Lạc Ly sư huynh, ngươi vĩnh viễn không nhớ được thân phận thần nghiệt của mình, đây là sự khác biệt giữa ta và ngươi!'
Phạm Vô Kiếp cao ngạo cả đời, bây giờ bị Lạc Ly cứu, mới đầu vô cùng cảm kích, sau khi khóc xong, nghỉ ngơi xong, khôi phục bình thường thì lập tức cảm thấy không thích hợp.
Mục tiêu lớn nhất của đời hắn là đạp Lạc Ly dưới chân, hiện tại bị Lạc Ly cứu, đời này không cách nào trở mình, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Ỷ vào mình không quên bí mật thần nghiện, còn Lạc Ly xoay người sẽ quên thân phận thần nghiệt, không kiềm chế được bắt đầu châm chọc Lạc Ly, khoe khoang bản thân. Người, có đôi khi chính là như thế, Phạm Vô Kiếp tự thôi miên mình, mình vẫn mạnh hơn Lạc Ly!
"Ta chính là Quang Minh Thần Hoàng vô thượng, còn ngươi chỉ là một trong nhiều thần nghiệt, quá khứ thân phận chúng ta kém xa vạn lần, đến cả hiện tại cũng là như vậy, cho dù tương lai thì ta ngươi cũng như thế!
Ngươi là một con sâu lông đáng thương, đông trùng không thể nói chuyện. Vĩnh viễn không nhớ được thân phận thần nghiệt của mình, cho dù hiện tại ta nhục mạ ngươi, kích thích ngươi, xoay người ngươi cũng sẽ quên! Quá đáng thương, quá đáng buồn cho Lạc Ly sư huynh!"
Người này trở mặt vô tình, Lạc Ly vừa cứu hắn mà xoay người hắn đã trào phúng Lac Ly.
Lạc Ly lập tức giận dữ, muốn bùng nổ, thế nhưng thiên địa pháp tắc có hiệu lực, Lạc LY lập tức quên mất thân phận thần nghiệt của mình. Lời châm chọc vừa rồi của Phạm Vô Kiếp, Lạc Ly cũng quên mất.
Lạc Ly sửng sốt nói: "Phạm Vô Kiếp, ngươi mới nói gì hả?"
Phạm Vô Kiếp trào phúng, nói: "Không có gì, Lạc Ly sư huynh. Ta vừa cảm kích ngươi, ngươi nói không cần cám ơn, mọi người đều là đồng môn, giúp đỡ lẫn nhau!"
Lạc Ly gật đầu, nói: "Thì ra là thế!"
Phạm Vô Kiếp châm chọc cười, quả nhiên Lạc Ly đã quên sạch chuyện vừa rồi. Trong mơ hồ, Phạm Vô Kiếp có cảm giác cao cao tại thượng. Lạc Ly cứu mình, nhưng hắn vẫn là thứ bỏ đi.
Hắn nói thêm: "Thần nghiệt, thần nghiệt, Lạc Ly ngươi tuy đã cứu ta. Thế nhưng ngươi vẫn không bằng ta, ngươi là thứ bỏ đi!"
Lạc Ly vừa nghe thấy thần nghiệt thì ký ức mất đi lại ùa về, hắn lập tức nổi giận. Thế hưng Phạm Vô Kiếp lập tức câm miệng, chớp mắt Lạc Ly đã quên vừa rồi đã nói gì!
Hắn hỏi: "Ngươi mới nói cái gì?"
Phạm Vô Kiếp nói: "Ta nói sư huynh đúng là người tốt, ngày trước đắc tội ngươi nhiều đến như thế, thật ngại!"
Sau một lát, Phạm Vô Kiếp lại nhịn không được nên kích thích Lạc Ly, chớp mắt Lạc Ly quên ngay, Phạm Vô Kiếp cười lén, trò này chơi thật vui!
Đột nhiên Lạc Ly nói một câu: "Sao ta luôn cảm thấy ngươi đang nói xấu ta vậy!"
Phạm Vô Kiếp lập tức nín lời, số lần đùa giỡn quá nhiều rồi, vội vàng nói: "Không có, không có, Lạc Ly sư huynh, ngươi tưởng tượng thôi!"
Lạc Ly nhìn chằm chằm Phạm Vô Kiếp, nói: "Tuy ta không nhớ vừa rồi xảy ra chuyện gì thế nhưng ta cảm thấy rất phẫn nộ! Ta muốn diệt ngươi!"
Phạm Vô Kiếp vội vàng nói: "Lạc Ly sư huynh, không có, không có, tuyệt đối không có, ta vẫn luôn cảm kích thôi mà!"
Phạm Vô Kiếp lén đổ mồ hôi lạnh, chơi sắp phát khùng rồi! Không dám chơi tiếp nữa!
Lạc Ly nhìn hắn một cái, nói: "Đạo binh cùng phó dịch của ngươi đều đã chết hết rồi hả?"
Phạm Vô Kiếp gật đầu nói: "Đều đã chết trận, chỉ còn ta sống sót!"
Lạc Ly nói: "Đúng rồi, ngươi còn có một nữ tỳ xinh đẹp mà? Nàng cũng chết rồi hả?"
Phạm Vô Kiếp nghiến răng nói: "Đừng nhắc tới con tiện nhân Bạch Tuyết đó, đều tại ả, đều tại ả! Ả nào phải Yên Đãng môn đệ nhất mỹ nữ Bạch Tuyết, ả là yêu nữ Ám Ma tông!
Ngay lúc mấu chốt, ả phản bội chúng ta, trộm mất đầu mối pháp trận của chúng ta, khiến chúng ta thất bại thảm hại, bằng không thì chúng ta cũng không thua thảm đến như thế, đám Liễu thúc cũng sẽ không chết!
Con tiện nhân này là gián điệp, tương lai ta nhất định giết ả báo thù cho mọi người, còn có Yên Đãng tông, ta cũng muốn diệt môn phái này, lúc trước bọn họ đưa Bạch Tuyết cho ta là không có lòng tốt."
Thì ra là thế, Lạc Ly lắc đầu, lúc này Phạm Vô Kiếp cũng trở lại bình thường, có thể đứng dậy, cùng đi đường với Lạc Ly.
Lạc Ly nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi tới một chỗ an toàn, mọi người đều đang ở đó!"
Phạm Vô Kiếp nói: "Được, chờ một lát nữa thì ta sẽ khôi phục lại như bình thường."
Nhìn Phạm Vô Kiếp, Lạc Ly cảm giác vừa rồi hắn đang nói xấu mình, thế nhưng mình lại không nhớ nổi, càng nghĩ càng căm tức!
Phạm Vô Kiếp nhìn Lạc Ly, không biết vì sao càng nhìn càng căm tức, cái thằng này là thiên tuyệt họa tinh, đều do hắn gây họa!
Từ sau khi phá kiển trọng sinh ở Hỗn Nguyên tông, khi hai người nhìn thấy đối phương thì sẽ thấy chán ghét từ tận đáy lòng.
Lạc Ly đột nhiên nhớ tới lời nói của Hổ Thiện chân nhân khi ở trên Thiên chi uyên, nếu có thể có được hai ba huyết nhục của Phạm Vô Kiếp thì có lẽ mình có thể có được linh thú thứ tư.
Lạc Ly nhìn trái nhìn phải, xem xem Phạm Vô Kiếp có bị thương hay không, nếu bị thương thì huyết nhục này là mình nhặt, không có vấn đề, thế nhưng mạng của Phạm Vô Kiếp rất lớn, chiến đấu tới tận bây giờ mà không hề có chút thương tích.
"Nếu ta xin hắn một chút huyết nhục, người này có thể cho ta hay không?"
Lạc Ly lén nghĩ, thế nhưng lập tức phủ định.
Nghĩ đến đây, Lạc Ly đẩy Phạm Vô Kiếp, lén lấy ra Lưu Tích Bút, chấm một điểm lên trên bắp đùi Phạm Vô Kiếp, sau đó lại chấm một điểm lên cánh tay phải của mình."Ta không muốn xin hắn, mặt khác thằng này tuyệt đối sẽ không cho ta! Xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác thôi."
Lưu Tích Bút lập tức lưu lại một ấn ký màu đen to bằng miệng bát, đồng thời tỏa ra vô tận lục quang, nhìn vào không giống điềm lành.
Lạc Ly đột nhiên kinh hô: "Không hay, ta trúng độc rồi!"
Phạm Vô Kiếp sửng sốt, nói: "Sao thế, Lạc Ly sư huynh, ngươi trúng độc gì?"
Lạc Ly để Phạm Vô Kiếp nhìn cánh tay của hắn. Trên cánh tay của hắn cũng có ấn ký màu đen, lớn cỡ một ngón tay, phát tán lục quang, nói:
"Không tốt, ta khinh địch, người kia là tu sĩ Ngũ Độc tông, trước khi chết đã phản phệ, đây là Tiên Tần Đoạt Hồn Bắc Đẩu Chú Tử Khiên Cơ Độc, người trúng độc chỉ cần độc phát thì thất khiếu lập tức đổ máu, cuối cùng chết thảm, hơn nữa nguyên thần không thể độn ra ngoài, hình thần câu diệt. Rất là đáng sợ!"
Phạm Vô Kiếp nhíu mày nói: "Kỳ quái, ta biết rất nhiều pháp môn của Tiên Tần, nhưng sao ta chưa nghe qua Tiên Tần Đoạt Hồn Bắc Đẩu Chú Tử Khiên Cơ Độc!"
Lúc này Phạm Vô Kiếp cũng nhìn thấy ấn ký trên đùi của mình, Lạc Ly chỉ là một điểm nhỏ còn hắn thì là một cục lớn, nhất thời kinh hãi. Nói:
"Không hay, sư huynh, ta cũng trúng độc rồi!"
Lạc Ly nói: "Chỉ cần trúng độc này thì bất kể pháp thuật gì cũng không thể xua tan nó, không tin thì ngươi hãy thử xem!"
Phạm Vô Kiếp khôi phục được một chút nguyên khí, bắt đầu sử dụng pháp thuật, ấn ký màu đen trên đùi không hề tiêu tán chút nào.
Lạc Ly thuận tay lấy ra một cây chủy thủ, nói: "Vô Kiếp sư đệ. Đừng sợ, thật ra độc này rất dễ giải, chỉ cần cắt lìa cục thịt này thì độc sẽ giải ngay!"
Nói xong, Lạc Ly cắt xuống một đao, cắt bỏ ấn ký màu đen trên tay mình. Làn da lớn chừng ngón tay bị cắt bỏ, máu tươi lập tức chảy ra, Lạc Ly thi pháp, máu tươi ngừng chảy, dũng cảm nói:
"Là đàn ông thì không sợ đổ máu!"
Lạc Ly đang lừa gạt Phạm Vô Kiếp, hy vọng hắn cũng học theo mình, cũng cắt bỏ huyết nhục trên đùi, đây là hắn cắt, hoàn toàn tự nguyện, không có liên quan tới mình, mình không vi phạm môn quy!
Ai ngờ Phạm Vô Kiếp nói: "Lạc Ly sư huynh, ngươi xúc động quá rồi! Không cần cắt thịt đâu. Ta có một thần thông có thể khiến thời gian trôi qua, chỉ cần độc này không phát tác thì ta có thể để thời gian trên chân của ta trôi qua, giải trừ độc này!"
Lạc Ly sửng sốt nói: "Thời gian trôi qua?"
Phạm Vô Kiếp gật đầu nói: "Thần thông này của ta, nếu như cánh tay bị thương thì ta có thể sử dụng thời gian trôi qua, để cánh tay đi tới một năm sau, hoặc ba năm sau, trở lại trạng thái hoàn hảo như lúc đầu.
Chỉ cần độc này không phát tác thì ta có thể để cho chân của ta trôi qua thời gian, nếu sau này độc này được giải thì chân của ta sẽ khôi phục lại bình thường!"
Lạc Ly há mồm, nói: "Vậy ta chẳng phải cắt uổng rồi sao?"
Phạm Vô Kiếp gật đầu nói: "Phải, sư huynh, ngươi quá xúc động!"
Nói xong, hắn duỗi tay ra, trong tay xuất hiện hào quang chiếu lên đùi mình, nhất thời bắp đùi giống như đang biến hóa trong vô hình.
Hào quang chiếu hơn ba mươi giây, ấn ký màu đen mới chậm rãi biến mất, Phạm Vô Kiếp đầu đầy mồ hôi, nói:
"Độc này thật tà môn, ba mươi năm sau mới có thể tan biến, quả nhiên đồ vật của Tiên Tần rất bá đạo!"
Lạc Ly trợn mắt, thời gian trôi qua tới ba mươi năm sau, Lưu Tích Bút mất hết hiệu lực, Phạm Vô Kiếp không cần cắt thịt.
Đâu thể như vậy, Lạc Ly lập tức giận dữ, hắn chỉ vào phương xa nói: "Không hay, có địch nhân tới!"
Phạm Vô Kiếp nhìn qua, Lạc Ly sử dụng Ám lưu vô hình sát, bàn tay vô hình cầm Lưu Tích Bút chấm một điểm. Lần này mở rộng phạm vi ấn ký, lớn hơn lần trước cỡ một vòng, ta cho ngươi trôi qua này!
Phạm Vô Kiếp nhìn ra phương xa, nói: "Không có ai cả!"
Sau đó hắn đưa tay lấy ra một cái gương đồng có hình bát quái lớn chừng một bàn tay bắt đầu quan sát.
Hắn cũng sử dụng Thương hải minh nguyệt sát, thế nhưng Lạc Ly cảm thấy phạm vi của hắn lớn hơn mình gấp mấy lần, phạm vi ba mươi dặm đều nằm trong cảm giác của hắn. Xem ra đây là diệu dụng của tấm gương đồng này.
Phạm Vô Kiếp nói: "Quả nhiên có người tới đây, Lạc Ly sư huynh, chúng ta đi nhanh đi!"
Lạc Ly chỉ vào tấm gương đồng của Phạm Vô Kiếp, nói: "Đây là gì?"
Phạm Vô Kiếp sửng sốt, sau đó nói: "Đây là bảy mươi bảy sát Hải Vực pháp bảo, bảy mươi bảy sát của Lưu Ly Hải của Hỗn Nguyên tông, mỗi một sát đại thành thì sẽ hóa sinh thành một kiện hư thể pháp bảo, sau đó lấy pháp bảo làm thực thể, hải vực làm hư thể, hư thật kết hợp, mới thực sự là bảy mươi bảy sát!
Thứ này cũng giống với Ngũ Nhạc thần binh của Thông Thiên Phong. Hỗn Nguyên tông chúng ta, cuối cùng đều có thể hóa thành pháp bảo!"
Lạc Ly sửng sốt, hăn căn bản chưa nghe nói qua chuyện này. Thế nhưng lập tức giật mình, bản thân mình chưa luyện đại thành một sát nào cả, không có hình thành hải vực cho nên không biết, chờ khi mình tu thành một sát thì Cửu Hoang chân nhân sẽ truyền thụ cho mình những tri thức này.
Phạm Vô Kiếp vừa đứng lên thì sửng sốt, hắn lại nhìn thấy trên đùi mình xuất hiện ấn ký màu đen, hắn hét lớn:
"Tiên Tần kịch độc thật là lợi hại, chuyện này, phải làm sao đây?"
Lạc Ly nói: "Chỉ có thể cắt bỏ, không có cách nào khác! Nếu như không cắt, còn dùng thời gian trôi qua nữa thì ấn ký sẽ lớn thêm một vòng nữa, đến khi đó không chỉ là một chút huyết nhục mà là nguyên cả cái chân."
Lạc Ly bắt đầu hù dọa hắn.
Phạm Vô Kiếp nhíu mày, hơn nữa ngày sau mới nói: "Chỉ có thể cắt thôi, khoan đã, Lạc Ly sư huynh, ta không thể đổ máu!"
Lạc Ly nói: "Ngươi là đàn bà con gái hay sao mà ẻo lả như thế? Còn không thể đổ máu nữa chứ, ta phi!"
Phạm Vô Kiếp nói: "Ngươi không hiểu, ta lấy thân mình trấn áp bảo vật, chỉ cần thân thể đổ máu thì uy áp sẽ yếu bớt, chúng nó sẽ đào tẩu."
Lạc Ly nói: "Bảo bối gì, là gì vậy hả?"
Phạm Vô Kiếp lập tức ngậm miệng lại, nói: "Không có gì, Lạc Ly sư huynh, xin ngươi giúp ta, ta chuẩn bị một chút đã!"
Nói xong, hắn bắt đầu vận chuyển pháp môn, sau đó cẩn thận đề phòng, nói: "Lạc Ly sư huynh, chuyện này, chuyện này, còn mời ngươi giúp ta! Ta cần thi pháp trấn áp bảo vật"
Ánh mắt Lạc Ly sáng lên: "Đây là ngươi nói, đây là ngươi nói, là ngươi cầu ta! Không phải ta cố ý cắt, không phải ta vi phạm môn quy!"
Phạm Vô Kiếp khẽ cắn môi, nói: "Phải, là ta cầu ngươi! Van cầu ngươi, Lạc Ly sư huynh, giúp ta cắt rụng khối thịt thối này đi!"
Lạc Ly nói: "Ngươi thề với trời, thề với môn quy, là ngươi tự nguyện!"
Phạm Vô Kiếp kiên định nói: "Phạm Vô Kiếp ta thề với trời, thề với liệt tổ liệt tông Hỗn Nguyên tông, ta cầu Lạc Ly sư huynh cắt rụng khối thịt thối trên đùi của ta, hoàn toàn tự nguyện, không bị bắt buộc!"
Chưa chờ hắn nói xong thì Lạc Ly đã nắm lấy đùi của hắn, lấy chủy thủ ra, chém mạnh một nhát, dù sao hắn có cách trị thương. Cắt được cục thịt nặng chừng năm sáu lượng thì thu ngay vào trong Thái Sơ Động Thiên.
← Ch. 0398 | Ch. 0400 → |