← Ch.0574 | Ch.0576 → |
Ngô chưởng quầy đích thân dẫn Lạc Ly tới bộ phòng, trên đường nhỏ giọng nói: "Đám Bắc Trữ đi hết cả rồi, thời gian này ngươi hãy cẩn thận một chút. Một nhóm đệ tử Dạ Ma tông vừa tới chỗ của chúng ta. Năm đó sư phụ của ngươi giết mất mấy vị chân quân của người ta, nếu như biết thân phận của ngươi thì tuyệt đối sẽ liều mạng với ngươi. Mặt khác cũng có một nhóm người Cửu Dương giáo ở đây. Mấy năm trước sư phụ của ngươi đánh rụng hết răng trưởng bối người ta, ngươi cần phải cẩn thận!"
Lạc Ly nói: "Đa tạ chỉ điểm, đệ tử hiểu!"
Ngô chưởng quầy nói: "Trước tiên ngươi hãy ở lại nơi này đã. Ta nghe nói ngươi tới đây mua pháp bảo. Ngày mai ta sẽ để cháu ngoại trai của ta dẫn ngươi đi ra ngoài. Có hắn, ngươi cứ yên tâm là không ai dám lừa ngươi. Cam đoan để ngươi mua được pháp bảo tốt nhất, tế luyện Lưu Ly Hải!"
Lạc Ly ở lại chỗ này. Bộ phòng khách này là một biệt viện đơn độc, rất rộng rãi, linh khí trong này rất sung túc, phục vụ rất đến nơi đến chốn, đủ loại bùa chú pháp luật chia nhau ra theo mười hướng mười hai canh giờ chế tạo ra vô số cảnh đẹp. Nhìn lên bầu trời, mặt trời nhô cao, mây trắng cụm cụm, gió mát đìu hiu, không còn cảnh sắc nào mà đẹp hơn thế này được nữa. Cũng không còn nhìn thấy khói bụi đầy trời nữa.
Có thể nói rằng cho dù động phủ của mình thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Ở lại đây, hoàn toàn là một loại hưởng thụ.
Thế nhưng Lạc Ly lại không hề hứng thú với việc này. Hắn chờ ngày mai người dẫn đường sẽ tới dẫn hắn đi phường thị đặt chế pháp bảo mà mình cần.
Ngày hôm sau, cháu ngoại trai mà Ngô chưởng quầy đã nói đi tới nơi này. Lạc Ly thấy hắn thì sửng sốt, bởi vì hắn quen người này.
Người này tướng người vạm vỡ, đầu bóng lưỡng, cảnh giới Trúc Cơ tầng bảy, bước đi như rồng như hổ, giống như nguyên cả đại địa đều kết nối với hắn. Người này chính là tu sĩ Hàn Bưu ở ngoại môn Hỗn Nguyên tông, tu luyện Thạch Nham Bất Diệt Quyết. Hồi trước hắn có ngăn cản Bách cường luận chiến của mình, bị mình dùng một kiếm đánh bại.
Hàn Bưu hành lễ với Lạc Ly, nói: "Vật ngoại hà huy, ngộ nhập trọng huyền minh thái vi. Vong hình di ảnh, luyện thiên luyện địa luyện càn khôn! Tại hạ là đệ tử Trọng Huyền tông Hàn Hổ Hành, tham kiến Bắc Hà đạo hữu!"
Lạc Ly nhìn Hàn Bưu, nói: "Bưu ca, ngươi đổi tên rồi sao? Hàn Hổ Hành, cái tên này cũng chẳng tệ chút nào!"
Hàn Bửu sửng sốt, nhìn Lạc Ly nói: "Nhà ngươi là ai? Sao ngươi lại biết tên của ta?"
Lạc Ly mỉm cười, vung vài chiêu kiếm, Hàn Bưu nhìn thấy thì lập tức cười ha ha, nói: "Kiếm Tuyệt Hậu, Kiếm Tuyệt Hậu, ngươi chính là Lạc Ly!"
Lạc Ly nói: "Phải, Bưu ca, mười mấy năm không gặp, sao ngươi lại tới nơi này, hơn nữa còn là đệ tử Trọng Huyền tông nữa!"
Hàn Bưu nói: "Ài, đừng nói nữa. Năm đó bị nhà ngươi đánh bại, nhìn thấy ngươi vào nội môn, ta cũng phấn đấu như điên, thông qua được Bách cường luận chiến, thế nhưng lại bị kẹt ở Tinh Vệ lấp biển, kẹt một cái kẹt tới bảy năm.
Pháp thuật hệ Thổ cùng hệ Hỏa của ta đều không có vấn đề mà là do hệ Thủy cùng hệ Mộc, chỉ biết trừng mắt nhìn, cuối cùng hết cách, chỉ có thể từ bỏ."
Lạc Ly nói: "Ài, thật là đáng tiếc!"
Hàn Bưu nói: "Về sau tông môn đưa ta tới chỗ của Ngô thúc. Hắn làm ông cậu của ta, đề cử ta với sư phụ.
Sư phụ của ta thí luyện mấy lần, thấy ta thành thật đáng tin, không phải là hạng người hư tình giả ý, cuối cùng thu ta vào cửa làm đệ tử của hắn. Hắn nói bất cứ ai rời khỏi ngoại môn Hỗn Nguyên tông đều đã có trụ cột vững chắc, nhưng quan trọng hơn là nhân phẩm, nhân phẩm tốt hơn bất cứ thứ gì khác!"
Nhìn Hàn Bưu, Lạc Ly gạt đầu. Người này thành thật đáng tin, không hề giả dối, hỏi tới đâu trả lời tới đó, cho nên mới bị sư phụ của hắn nhìn trúng, như vậy cũng là hợp tính hợp lý.
Hàn Bưu nói tiếp: "Ở nơi này khác với bên kia của chúng ta. Đám người Trung Nguyên nghe tên của ta thì nói ta là dân quan ngoại nhà quê, chọc ghẹo ta.
Bọn họ muốn cười thì cười đi, ta cũng không mang thù, cười xong rồi thì đánh bọn họ thành thật là được. Nhưng lúc bọn họ gạp nạn thì vẫn phải giúp. Sư phụ nhìn trúng điểm này của ta cho nên mới chịu thu ta làm đồ đệ, còn sửa tên cho ta, gọi là Hổ Hành!"
Lạc Ly gật đầu, nói: "Đây là cơ duyên của ngươi, cần phải giữ vững bản tâm, tiến lên đại đạo!"
Hàn Hổ Hành nói: "Biết rồi, biết rồi, Kiếm Tuyệt Hậu, sao ngươi lại tới nơi này?"
Lạc Ly vừa định trả lời thì Hàn Hổ Hành đã cười ha hả nói:
"Ta biết rồi. Cần phải có pháp bảo dung hợp thì Lưu Ly Hải mới đại thành. Nhìn không ra nha. Qua vài năm nữa thì ngươi chính là Kim Đan chân nhân!"
Lạc Ly nói: "Ừ, Bưu ca, ta thấy ngươi cũng sắp sửa rồi!"
Hàn Hổ Hành nói: "Sư phụ không cho ta nóng lòng tăng cảnh giới, bằng không thì lúc này ta cũng là Trúc Cơ đại viên mãn. Hắn muốn hai mươi năm sau ta mới tiến vào Kim Đan, đánh trụ cột tốt. Nói gì mà chữ đẹp nằm ở nét chữ cuối."
Lạc Ly gật đầu nói: "Ừ, chữ đẹp nằm ở nét chữ cuối!"
Hàn Hổ Hành nói: "Đi thôi, Kiếm Tuyệt Hậu, ta dẫn ngươi đi tham quan. Có ta ở đây, chúng ta có thể đi ngang phường thị này."
Lạc Ly gật đầu, đi theo Hàn Hổ Hành rời khỏi khách sạn, đi tới phường thị tham quan.
Lạc Ly không khỏi hỏi: "Bưu ca, tại sao Trọng Huyền tông lại mở nhiều cửa hàng đến như thế. Cùng là một tông môn, có cần như thế sao?"
Hàn Hổ Hành nói: "Cần phải! Trọng Huyền tông chúng ta chia ra thành tám mạch, do tám đại huynh chưởng quản. Thế nhưng mọi người đều cùng luyện khí, ngươi nói ngươi tốt, ta nói ta tốt, như thế thì có ích lợi gì. Chi bằng mọi người đều tự mở cửa hàng, để khách hàng quyết định ai mới tốt!"
Lạc Ly nói: "Tám đại huynh?"
Hàn Hổ Hành nói: "Chúng ta không gọi Phản Hư lão tổ là lão tổ mà gọi là đại huynh. Từ trước nơi nay mỗi thầy chỉ dạy một trò, trò này rời núi rồi thì mới thu trò khác!
Trọng Huyền tông chúng ta muốn tu luyện thì phải luyện khí, mà luyện khí thì cần tài liệu, cần phí tổn. Chỉ dựa vào phúc lợi của tông môn thì căn bản chưa đủ. Thế nên mọi người đều mở cửa hàng, kiếm ăn lót dạ!"
Lạc Ly nói: "Bưu ca, như vậy ngươi cũng có cửa hàng hả?"
Hàn Hổ Hành nói: "Tay nghề của ta chưa đủ cho nên vẫn đang làm công cho sư phụ. Sư phụ nói chờ sau khi ta tiến vào Kim Đan, tay nghề đủ thì sư phụ sẽ giao cửa hàng của hắn cho ta.
Thế nhưng ta đã nghĩ kỹ rồi. Đợi tới lúc đó ta sẽ quay trở lại Hỗn Nguyên tông mở cửa hàng. Hỗn Nguyên tông chúng ta cần pháp bảo nhất nên sẽ kiếm được nhiều tiền!"
Lạc Ly gật đầu, nói không chừng thì đây chính là cơ duyên của Hàn Bưu.
Lạc Ly nói: "Bưu ca, như vậy chúng ta còn đi đâu nữa, cứ đi thẳng tới cửa hàng của sư phụ ngươi mua pháp bảo thì chẳng phải gọn sao! Dù sao ngươi cũng không lừa gạt ta!"
Hàn Hổ Hành nói: "Không được, sư phụ ta nói bất kể là bạn tốt hay người thân. Nếu như tới đây mua pháp bảo thì phải dẫn đến toàn bộ cửa hàng, để các ngươi so sánh, cuối cùng mới tới cửa hàng nhà mình. Có cái so sánh như vậy mới là già trẻ không gạt. Nếu như ta dẫn ngươi tới đó ngay, ngươi e ngại mặt mũi, tương lai sẽ oán thầm ta."
Lạc Ly gật đầu. Sư phụ của Hàn Bưu rất lợi hại. Người ta không sợ ngươi so hàng với hàng. Người ta rất tự tin. Đây mới là vương đạo kinh doanh.
Cứ như vậy, Lạc Ly bắt đầu được Hàn Bưu dẫn đi xung quanh phường thị.
Hàn Bưu dẫn vào từng cửa hàng một. Trước tiên là đi vào một cửa hàng luyện chế tinh thiết. Cửa hàng này vô cùng xa hoa, vô cùng đại khí, trên cửa là ba chữ Thiên Chùy Lâu rõ to. Hắn nói với Lạc Ly:
"Đây là Thiên Thành nhất mạch của Trọng Huyền tông ta. Bọn họ giỏi cấu tạo chỉnh thể nhất, pháp bảo thành hình chỉ trong một lần. Nếu như muốn luyện chế pháp bảo cỡ lớn thì ngươi tìm bọn họ là thích hợp nhất."
Hàn Bưu rất có mặt mũi, chưởng quầy tiệm này cố ý đi ra tiếp đãi, dâng lên linh trà. Lạc Ly nói ra vài món pháp bảo mà mình cần, cuối cùng đưa lên hơn ba mươi cái. Lạc Ly chọn từng cái một, nhìn trúng một cái trong số đó, hỏi giá. Pháp bảo ở nơi này quả nhiên tinh túy hơn bên ngoài gấp nhiều lần, rất là thần diệu. Thế nhưng giá cả lại cao hơn ba phần!
Chọn xong, rời khỏi nơi này. Bên ngoài khói bụi dày đặc, bỗng dưng ở hư không phía đông nam xuất hiện một ngọn gió lốc thật lớn, cuồng phong thổi quét bốn phía, quét sạch thiên địa. Khói bụi trên đại địa đều bị thổi tan hết. Cả vùng thiên địa lại trở nên trong sáng.
Toàn bộ tu sĩ trên đường cái đều cởi pháp thuật bảo vệ, tất cả phàm nhân tháo mặt nạ xuống, mở to miệng hô hấp không khí mới mẻ.
Lạc Ly nói: "Khói bụi đã hết rồi!"
Hàn Hổ Hành nói: "Không có tác dụng đâu. Qua một phút nữa thì lại xuất hiện. Mỗi canh giờ thổi sạch chỉ có thể giữ trong sạch một phút này mà thôi."
Lạc Ly nói: "Không có cách nào hay sao?"
Hàn Hổ Hành nói: "Không có. Tám vị đại huynh nghĩ ra rất nhiều cách, thậm chí có người đề nghị một phút quét một lần, thế nhưng dao động nguyên khí quá lớn cũng không tốt với thân thể của mọi người.
Sau này Phó Sơn đại huynh nói. Dù chúng ta thổi bay khói bụi đi thì nó cũng chỉ bị thổi tới nơi khác, cũng sẽ có người hít vào. Thiên hạ này nào có chuyện thập toàn thập mỹ, làm sao có chuyện chuyện tốt đều là của ngươi. Có lợi nhất định có hại. Mọi người cứ coi như là tu luyện, là lời cảnh tỉnh của ông trời dành cho chúng ta!"
Lạc Ly gật đầu nói: "Nói hay!" Không có cách giải quyết, chỉ có thể nói sao cho dễ nghe hơn.
Hàn Hổ Hành nói: "Thật ra khói bụi này không lợi hại đến như thế. Mấy ngàn năm trước chỉ có một chút mà thôi. Thế nhưng gần đây, Trọng Huyền tông càng ngày càng lớn mạnh. Lúc này đang đứng thứ mười một trong bảng xếp hạng thượng môn, chỉ còn kém một chút nữa thì có thể bước vào mười hạng đầu thì khói bụi trở nên nghiêm trọng tới tình trạng này!"
Hai người cười cười nói nói, lại đi tới một cửa hàng. Nhìn cửa hàng này rất giống dòng nước đang chảy, vô cùng tự nhiên, trước cửa có ba chữ lớn: "Thủy Tạ Đường".
Đi vào trong đó cũng được chiêu đãi nhiệt tình, Hàn Hổ Hành nói: "Đây là Thủy Lưu nhất mạch của Trọng Huyền tông chúng ta. Bọn họ sử dụng thủy pháp luyện khí, tẩy sạch tạp chất của pháp bảo, có đặc sắc riêng của mình!"
Lạc Ly nhìn quanh nơi này, loay hoay nửa ngày mới đi tới nhà kế tiếp!
Cứ như thế, được Hàn Hổ dẫn dắt, Lạc Ly đã đi tham quan cả ngày nhưng vẫn chưa thăm hết tất cả cửa hàng.
Càng đi thì Lạc Ly càng bội phục. Trọng Huyền tông quả nhiên là tông môn luyện khí đệ nhất thiên hạ. Thủ đoạn luyện chế pháp bảo của bọn họ đúng là không thể tưởng tượng. Pháp bảo được luyện ra, cái nào cái đấy đều có đặc sắc riêng, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn, Lạc Ly nhìn mà chóng mặt!
Đến ngày hôm sau, Lạc Ly lại được Hàn Hổ Hành dẫn quanh một vòng. Đến ngày thứ ba thì mới coi như đi hết. Hàn Hổ Hành dẫn Lạc Ly đi tới một cửa hàng.
Cửa hàng này nằm trên con đường sầm uất nhất. Nhìn qua không có vẻ xa xỉ như những cửa hàng trước đó mà chỉ là một phòng gạch đá bình thường. Thậm chí khi xem qua thì như phủ đầy tro bụi. Nhưng thực ra nơi này lại không hề có một chút bụi bặm. Đây chính là vết tích của sương gió thời gian.
Hàn Hổ Hành nói: "Kiếm Tuyệt Hậu, đây chính là cửa hàng của sư phụ chúng ta, tương lai nơi này sẽ là của ta!"
Lạc Ly nói: "Không tệ, không tệ, phản phác quy chân, ẩn chốn thành thị, cửa hàng này tên gì?"
Hàn Hổ Hành nói: "Chưa đặt tên, thế nhưng tu sĩ ở nơi này đều gọi nó là lão điếm!"
Hàn Hổ Hành dẫn Lạc Ly vào cửa hàng. Bên trong cũng vo cùng giản dị. Trên vách tường ở nơi này không treo gắn vật trang trí hay thương phẩm. Chỉ có một lão già cầm thiết chùy trong tay, đứng trước lò thiết nghiên cứu gì đó.
Hàn Hổ Hành nói: "Sư phụ, đây là huynh đệ của con, Kiếm Tuyệt Hậu..."
Lão già cất thiết chùy, nhìn Lạc Ly, Hàn Hổ Hành nói: "Đây là sư phụ của ta, Huyền Phác chân nhân."
Lạc Ly nói: "Tại hạ Hỗn Nguyên tông Lạc Ly, ra mắt Huyền Phác tiền bối!"
Người này tuyệt đối có quan hệ với Hỗn Nguyên tông cho nên Lạc Ly không giả bộ với hắn, báo thẳng tên của mình.
Huyền Phác chân nhân nhìn Lạc Ly nói: "Lạc Ly... đệ tử của Hổ Thiện đại ca. Phi Thiên Tàng Hình Cửu Độ Chân Linh Kiếm xài được chứ?"
Quả nhiên là có liên quan, Lạc Ly nói: "Xài được, xài được. Tịch Chiếu tổ sư đã được siêu độ rồi!"
Huyền Phác chân nhân gật đầu, nói: "Nhất mạch này của chúng ta gọi là Chân Luyện. Chúng ta luyện bảo lấy người là chủ, căn cứ vào thể chất cùng pháp thuật, tính cách của từng người mà định chế pháp bảo. Không cần ngươi thích ứng pháp bảo mà là để pháp bảo thích ứng ngươi.
Nói đi, ngươi cần pháp bảo gì?"
Lạc Ly gật đầu, nói: "Tiền bối, ta cần một số pháp bảo để dung hợp sau khi Lưu Ly Hải đại thành!"
Huyền Phác chân nhân gật đầu, nói: "Chuyện này thì đơn giản. Ngươi cứ nói tên cho ta, ta sẽ làm giúp ngươi. Ta sẽ sử dụng Thiên Lô Quy Nguyên Chân Chùy Định Thần Pháp của Trọng Huyền Chân Luyện nhất mạch. Một lò pháp khí này được luyện chế ra cùng lúc với nhau, trời sinh có tâm tính cùng đặc tính, đến khi đó đại hải vực Ngũ Hồ Tứ Hải được chúng nó dung hợp thành sẽ mạnh hơn đại hải vực do ngươi dung hợp linh ta linh tinh mà ra gấp ba phần!"
Lạc Ly nói: "Như vậy thì tốt quá, cám ơn tiền bối!"
Huyền Phác chân nhân nói: "Thế nhưng ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý. Luyện chế pháp bảo như thế này, cùng là Tứ giai nhưng sẽ mạnh hơn Tứ giai khác ba phần. Đương nhiên giá cũng đắc hơn một nửa. Hơn nữa số lượng luyện chế pháp bảo trong một lò càng nhiều thì tài liệu cần thiết càng mắc, thậm chí có khả năng gấp đôi giá bình thường."
Lạc Ly nói: "Linh thạch không thành vấn đề, tiền bối cứ làm đi!"
← Ch. 0574 | Ch. 0576 → |