Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đại Đạo Triều Thiên - Chương 0058

Đại Đạo Triều Thiên
Trọn bộ 1021 chương
Chương 0058: Biết sai không cần sửa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1021)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tỉnh Cửu nói: "Nếu như Cảnh Dương còn sống, hắn sẽ nói với ngươi cái gì?"

Đương nhiên Triệu Tịch Nguyệt hiểu rõ, sư thúc tổ lựa chọn chính mình làm thừa kiếm đệ tử, tự nhiên là hy vọng chính mình cuối cùng có thể bước lên Thông Thiên đại đạo, thế nhưng... Nếu như sư thúc tổ thật sự đã xảy ra chuyện, nàng với tư cách là thừa kiếm đệ tử, có thể nào mặc kệ mọi chuyện mà không quan tâm tới sao?

Tỉnh Cửu nói: "Mới vừa rồi ta theo ngươi ngự kiếm mà đi, quan sát mặt đất, dòng sông phảng phất trở thành cành cây nhỏ, nước chảy cuồn cuộn ở trong mắt ta vậy mà lại bất động, tại sao lại như vậy? Bởi vì chúng ta bay đủ cao, khoảng cách với mặt đất đủ xa, người tu đạo muốn cùng nhân gian giữ khoảng cách cũng chính là vì cái này."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Nếu như không có cách nào hạ xuống đất, như vậy bay cao tới đâu lại có ý nghĩa gì?"

Tỉnh Cửu nói: "Mục đích của tu đạo, không phải là tranh cường háo thắng, cũng không phải là truy cầu ý nghĩa, mà chính là để có thể bay cao hơn."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Vì sao?"

Tỉnh Cửu nói: "Đại đạo cầu trường sanh, vì để có nhiều thời gian hơn để nhìn ngắm thiên địa này, bay càng cao, là vì để có thể nhìn xa hơn, tất cả đều vì thế, đều nói người tu đạo vô tình, lời ấy không sai, bởi vì người tu đạo chưa bao giờ quan tâm cái trước mắt, chỉ nhìn ở ngoài vạn dặm, trong lồng ngực có thể không có non sông, bởi vì phải dùng để chứa thiên địa."

Triệu Tịch Nguyệt không có đáp lại câu nói này của hắn, nói: "Ta biết ngươi đã từng bay."

Chỉ có người đã từng tự do bay lượn ở trên trời, mới có thể ở thời điểm lần đầu tiên ngự kiếm phi hành biểu hiện bình tĩnh giống như Tỉnh Cửu vậy, không hưng phấn chút nào.

Tỉnh Cửu không nói gì. Hắn đương nhiên đã từng bay, hẵn đã đi tới nơi mà chưa ai từng tới, xem qua phong cảnh mà chưa ai từng thấy. Cho nên hắn hiểu rõ hơn so với bất luận người nào, sinh mệnh hẳn là nên dùng ở nơi nào, không phải là âm mưu tính toán, cũng không phải là báo thù —— những thứ kia chỉ là thủ đoạn dùng để giải quyết vấn đề, cũng không phải là vấn đề thật sự.

Chẳng qua, đó cũng không phải là lý do chân chính hắn nói mấy lời này cho Triệu Tịch Nguyệt nghe, hắn chỉ là lo lắng nàng, muốn khuyên nàng buông tha.

Nếu như tiểu cô nương này thật tra ra được cái gì, hắn lo lắng bản thân mình không che chở được cho nàng.

Cho dù hắn là Tỉnh Cửu.

...

...

Sáng sớm ngày thứ hai, hầu tử kêu vài tiếng, Tỉnh Cửu ở ghế tre trên tỉnh lại.

Than bạc đang cháy ở trong lò, nước trong ấm trà vừa sôi trào, vang lên tiếng mịch mịch, Cố Thanh cầm cái quạt tròn nhỏ, ngồi xổm ở trước lò, động tác có vẻ phi thường thuần thục.

"Thập Tuế nói với ngươi?" Tỉnh Cửu hỏi.

Cố Thanh có chút ngượng ngùng, nói: "Đúng vậy."

Tỉnh Cửu nói: "Ngươi không cần làm những thứ này."

Cố Thanh nói: "Thời điểm ở trên Lưỡng Vong phong, ta cũng thường xuyên làm những chuyện này."

Ở trước thời điểm thiên phú kiếm đạo của hắn được phát hiện, hắn chỉ là kiếm đồng do Cố gia đưa đến Lưỡng Vong phong để chăm sóc Quá Nam Sơn.

Trải giường chiếu gấp chăn, châm trà rót nước, loại chuyện như thế này hắn đã làm rất nhiều.

Triệu Tịch Nguyệt đi ra khỏi động phủ, thấy cái màn hình ảnh này, trực tiếp nói với hắn: "Cố Hàn sẽ tức giận."

Cố Thanh không có nói gì, đợi sau khi nước sôi, đổ nước vào ấm trà, liền cáo từ rời đi.

Nhìn đạo thân ảnh trên sơn đạo kia, Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

Tỉnh Cửu nói: "Thiên phú không tệ, tuy rằng không bằng ngươi và Thập Tuế, nhưng tâm tính thì vững vàng hơn so với các ngươi."

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Hắn thuở nhỏ lớn lên ở trên Lưỡng Vong phong, là thân huynh đệ của Cố Hàn, vì sao ngươi nguyện ý thu nhận hắn?"

Có rất nhiều chuyện Tỉnh Cửu có thể không hỏi, nhưng nàng không thể.

Nàng là Phong chủ, nên vì ngọn núi mới vừa thấy lại ánh mặt trời này, hai người ở trên ngọn núi này còn có... Những con khỉ kia phụ trách.

Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: "Dù sao cũng đã tới rồi."

...

...

Cố Thanh trở lại giữa vách núi tiếp tục xây phòng ở.

Từ khi còn nhỏ hắn đã làm qua rất nhiều việc, nhưng chưa từng xây phòng ở, thế nên tự nhiên cực kỳ vụng về, nhìn tình hình chỉ sợ qua hơn mười ngày nữa cũng không có hy vọng có thể xây xong.

Cũng may hắn là một gã người tu đạo, tuy rằng vẫn không thể ăn gió uống sương mà sống, nhưng thân thể khoẻ mạnh, ngủ ngoài trời cũng không cần lo lắng bị sương lạnh làm cho bị bệnh.

Hắn cầm kiếm không ngừng nghỉ mà cắt gọt những thân cây to kia thành những mảnh nhỏ, lại từ giữa vách núi cắt tới rất nhiều dây leo, chuẩn bị dùng nó để buộc bó củi lại.

Khi hắn làm những chuyện này, chẳng biết tại sao lại cảm thấy càng ngày càng khó hơn.

Hắn không phải là trời sinh Đạo Chủng như Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế vậy, nhưng thiên phú của hắn cũng phi thường xuất sắc, tuổi tác còn rất nhỏ cũng đã bước vào Thừa Ý cảnh giới, so với Tỉnh Cửu còn cao hơn.

Nhưng hiện tại Tỉnh Cửu đã trở thành thừa kiếm đệ tử của Thần Mạt phong, mỗi ngày nằm phơi nắng ở trên đỉnh núi, hắn lại ở chỗ này chặt cây, xây phòng ở.

Mấy ngày trước hắn không biết mình nên đi nơi nào, hiện tại lại phát hiện không biết tại sao mình phải làm những chuyện này.

Hắn không phải là oán giận, cũng không có ghen ghét, chỉ là có chút thương tâm.

Hắn là thân đệ đệ của Cố Hàn, nhưng không phải là cùng một mẹ sinh ra, trên thực tế lúc đầu hắn chỉ là một đứa con của vợ kế rất tầm thường ở Cố gia.

Lúc trước Cố gia muốn lấy lòng Quá Nam Sơn, mới đem hắn đưa vào Lưỡng Vong phong làm kiếm đồng.

Cho đến vô tình một hôm, Quá Nam Sơn phát hiện thiên phú kiếm đạo của hắn, vận mệnh của hắn mới xảy ra cải biến.

Ít ngày trước ở trên Thừa Kiếm Đại Hội hắn bị Tỉnh Cửu đánh bại, Quá Nam Sơn không có nói gì, Cố Hàn vẫn là nghiêm nghị khiển trách hắn một trận.

Sau đó, chính là hi sinh.

Hắn đứng ra thừa nhận tự mình học trộm kiếm pháp, như vậy Thượng Đức phong liền không cách nào thông qua chuyện này công kích các sư huynh của Lưỡng Vong phong, thậm chí là trưởng bối của Thiên Quang phong. Chỉ là vì sao người hi sinh nhất định phải là mình đây? Hắn quả thực không nên ở trước mặt nhiều người như vậy sử dụng ra Lục Long Kiếm Quyết, thế nhưng... Không phải là các ngươi yêu cầu ta phải thắng Tỉnh Cửu sao?

Hắn dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt, cầm kiếm tiếp tục chặt tước nhỏ cành cây.

Thời gian trôi qua, cửu phong đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, hắn buông kiếm, lau mồ hôi, chuẩn bị nghỉ một lát.

Hắn khoanh chân ngồi ở bên cạnh đống gỗ kia, nhắm mắt lại, bắt đầu thu nạp thiên địa nguyên khí, vệt nước mắt trên mặt bĩ gió thổi làm cho khô đi.

Không biết qua thời gian bao lâu, một đạo thanh âm lạnh lùng làm cho hắn tỉnh lại.

"Ngươi đúng là ở chỗ này."

Cố Thanh xoay người nhìn lại.

Cố Hàn đứng ở bên cạnh sơn đạo lạnh lùng nhìn hắn.

Cố Thanh rất là khẩn trương, nhanh lên đứng lên, mở miệng muốn giải thích vài câu. vẻ mặt của Cố Hàn cực kỳ lãnh đạm, tựa như là băng sương thật sự.

Cảm thụ được đạo áp lực nặng nề kia, môi của Cố Thanh hơi rung động.

Nhưng ngay một khắc sau đó, không biết nghĩ tới điều gì, đôi môi của hắn dần dần không còn run rẩy nữa, hắn hồi phục bình tĩnh, ánh mắt cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Hắn trầm lặng không nói, chỉ nhìn Cố Hàn.

Phía trước vách núi, an tĩnh không gì sánh được.

Ở trong đôi mắt của Cố Thanh, Cố Hàn không nhìn thấy được sự sợ hãi mà mình vẫn tưởng, điều này làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Tuy rằng từ khi theo Nam Sơn sư huynh học kiếm tới nay, cái nghiệt chủng này đã không quá sợ hãi hắn nữa.

Càng làm hắn tức giận hơn là, ở trong đôi mắt của Cố Thanh, ngay cả một chút áy náy hắn cũng không nhìn thấy.

"Ngươi thua là do nóng nảy, ngươi có kết quả này là do ngươi dùng kiếm quyết mà sư huynh truyền riêng cho ngươi."

Cố Hàn nhìn hắn lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy mọi chuyện xảy ra đều là do ta sai sao, mà bản thân ngươi thì không hề sai một chút nào hay sao?"

Cố Thanh trầm mặc một chút, nói: "Ta biết mình sai rồi."

Vẻ mặt của Cố Hàn hơi hòa hoãn.

Cố Thanh nói tiếp: "Cho nên tự ta thừa nhận bản thân học trộm kiếm pháp, bị trục xuất khỏi Lưỡng Vong phong, ba năm không thể thừa kiếm, đây cũng là cái giá mà ta phải trả."

Cố Hàn ngơ ngẩn, không biết mình nên nói cái gì nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1021)