Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đại Đạo Triều Thiên - Chương 0061

Đại Đạo Triều Thiên
Trọn bộ 1021 chương
Chương 0061: Lưu A Đại
0.00
(0 votes)


Chương (1-1021)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ở phía tây đỉnh núi của Bích Hồ phong, phía trước đoạn vách núi màu trắng còn có một phiến khu vực đầy rẫy cung điện, chỗ ấy mới là Tiên cư, nơi tu hành của các thầy trò trên Bích Hồ phong.

Phong chủ Thành Do Thiên đứng ở phía trước Lạc Triều Điện, nhìn hòn đảo nằm giữa hồ ở phương xa, khẽ cau mày, có chút sầu lo.

Hắn là đệ tử thân truyền của vị Phong chủ thế hệ trước của Bích Hồ phong(Lôi Phá Vân là Phong chủ tiền nhiệm nhưng là người cùng thế hệ với ông này, còn sư phụ của ông này thì có bối phận cao hơn 1 bậc), cũng không phải là cùng một mạch với Lôi Phá vân.

Những năm gần đây, hắn vẫn luôn tĩnh tu tại ẩn phong ở sâu trong dãy Thanh sơn, chỉ là mơ hồ biết giữa cửu phong có xảy ra một ít chuyện, hắn căn bản chưa từng nghĩ muốn đối mặt với loại áp lực này, nếu như không phải là nghĩ không thể để cho truyền thừa của Bích Hồ phong nhất mạch bị cắt đứt, càng không muốn để cho cái lão quái của Thượng Đức phong kia cướp đi, hắn căn bản sẽ không tại thời điểm ngay trước khi Thừa Kiếm Đại Hội diễn ra mà trở về từ ẩn phong đánh bại Trì Yến.

Tối hôm nay sấm chớp mưa bão mãnh liệt hơn so với trong dự đoán quá nhiều, không biết đến tột cùng có ý vị như thế nào.

Bích Hồ phong đã chết hai vị nhân vật trọng yếu, hơn nữa cũng không phải là chết đi trong lúc chiến đấu với tà mà, mà là chết bất đắc kỳ tử.

Rất nhiều đệ tử của Bích Hồ phong, bởi vì tức giận bất bình, mà muốn tìm Chưởng môn đòi một câu trả lời thỏa đáng, bị hắn mạnh mẽ áp chế xuống.

Chẳng lẽ đây là Thiên Phạt? Bởi vì Bích Hồ phong đã làm chuyện ác?

Hắn nhìn mấy trăm đạo lôi điện tựa như mạng nhện trong bầu trời đêm, cõi lòng tràn đầy kính sợ mà thầm nghĩ.

Trong cửu phong cũng có rất nhiều người cũng đang nhìn Bích Hồ phong, thưởng thức cảnh đẹp khó gặp này.

Chỉ có rất ít người mới có thể mơ hồ cảm giác được tình huống dị thường trong thiên uy.

Ở rìa vách núi của Thiên Quang phong, ở biên giới của Thượng Đức phong, hai đạo thân ảnh cao lớn nhất của Thanh sơn, cũng đang nhìn về hướng Bích Hồ phong, trầm lặng không nói.

Vô số đạo tia chớp từ trong bầu trời đêm hạ xuống, bị mưa to tẩy rửa thành hình ảnh cứ như là mộng ảo vậy.

Nhìn cảnh đẹp như vậy, bọn họ đang suy nghĩ gì cái gì đây?

...

...

Nếu như mèo trắng thật sự ra tay, chính mình cho dù khác biệt so với người tu đạo bình thường đi chăng nữa, cũng có thể sẽ chết.

Tỉnh Cửu lặng yên suy nghĩ.

Đối với hắn hiện tại mà nói, con mèo trắng kia quá mức đáng sợ.

"Ta biết ngươi cũng không có tham dự chuyện kia, bởi vì ngươi không có lá gan đó."

Không biết vì sao, hắn đối với con mèo trắng kia càng cảnh giác, thái độ biểu hiện ra lại càng tùy ý, có vẻ đặc biệt tự tin.

"Nhưng nếu như lần này ngươi vẫn như cũ lựa chọn không đứng ở phía của ta, như vậy ngươi rất rõ ràng ta sẽ làm gì."

Nói xong câu đó, hắn xoay người chuẩn bị rời đi.

Từ biểu hiện ra đến xem, ngôn ngữ của hắn như cũ vẫn đầy đủ cường rắn, động tác rời đi dường như cũng rất tùy ý, không có đem con mèo trắng kia để vào mắt.

Nhưng ngay một khắc sau đó, hắn biết mình sai rồi, hắn đã quên con mèo trắng kia quan sát cẩn thận tỉ mỉ như thế nào, lần chuyển hướng này dường như tới quá mức đột nhiên.

Đúng vậy, con mèo trắng kia bỗng nhiên giơ lên vuốt phải, cách cự ly mười mấy trượng, hướng về phía hắn vẫy vẫy.

Nó vẫn rất cảnh giác như xưa, rất tiểu tâm, móng vuốt cũng không có duỗi thẳng, tựa hồ chuẩn bị rút về bất cứ lúc nào.

Vì vậy động tác này của nó nhìn rất đáng yêu, giống như là muốn chọc lét Tỉnh Cửu vậy.

Trên thực tế, động tác này phi thường đáng sợ.

...

...

Trong phạm vi kéo dài mười dặm ở trong bầu trời đêm, cái mạng nhện được dệt thành từ mấy trăm đạo sấm sét kia, bỗng nhiên bị lôi kéo xuống khiến cho biến dạng.

Phảng phất có một cái bàn tay vô hình khổng lồ, ở trong phiến bầu trời đêm đó cào xuống.

Rất nhiều tia chớp bắt đầu tan vỡ, ở trong thời gian cực ngắn mà dung hợp vào nhau, biến thành một đạo quang trụ vô cùng to lớn, hướng về phía bích hồ rơi xuống.

Vuốt mèo xé ra hàn quang, dễ dàng xé rách màn nước mưa dày đặc, đi tới trước người hắn.

Cũng ngay trong lúc đó, đạo tia chớp vô cùng to lớn kia cùng với đạo hàn quang kia cùng một lúc rơi xuống người hắn.

Một âm thanh trầm đục vang lên, tia chớp cùng với hàn quang chuẩn xác mà đánh trúng ngực bụng của Tỉnh Cửu, chẳng phân biệt được trước sau.

Không có tiếng kêu đâu, cũng không có tiếng kêu thảm thiết, Tỉnh Cửu tựa như một tảng đá không có cảm nhận gì cả, trực tiếp bị chấn bay đến bên ngoài mấy trăm trượng.

Hắn rơi vào trong hồ nước, bọt nước văng lên cũng không nhiều, âm thanh lại càng không thể to hơn tiếng mưa.

Hồ nước dần dần yên tĩnh lại.

Sự bình lặng của nơi này chỉ là dáng điệu ứng lại với mưa to mà thôi, những thứ còn lại kia đều là hình ảnh bị vẽ loạn tạo thành gợn sóng má thôi.

Mèo trắng rời đi cung điện, chậm rãi đi tới bên hồ.

Lông mèo bị nước mưa làm cho ướt nhẹp rũ hết xuống, thế nhưng hình dáng của nó cũng không có chật vật, trái lại còn có vẻ rất hùng tráng.

Nó giống như là thú vương đang thị sát lãnh địa, lẳng lặng nhìn hồ nước, chuyên chú mà còn cảnh giác.

Không biết qua thời gian bao lâu, trong hồ vẫn không có động tĩnh.

Ý vị cảnh giác trong tròng mắt của nó dần dần nhạt đi, sinh ra tâm tình đắc ý cùng tàn nhẫn.

Bỗng nhiên, con ngươi của nó cấp tốc co lại thành bằng hạt đậu, thân thể cũng hơi nghiêng về phía bên phải, tùy thời chuẩn bị xoay người chạy trốn.

Mưa to rơi xuống bích hồ phảng phất vẫn như lúc trước.

Dần dần, mặt nước sinh ra một đạo cuộn sóng, Tỉnh Cửu đi ra.

...

...

Trong mưa to, một người một mèo giằng co.

Tỉnh Cửu biết, một trảo vừa nãy của con mèo trắng cũng không phải thật sự là muốn giết mình, chỉ là thăm dò.

Đương nhiên nếu như bản thân trực tiếp chết, mèo trắng cũng sẽ rất vui vẻ.

Hay hoặc là, khi nó xác định được chính mình rất nhỏ yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết, như vậy... Có khả năng nó sẽ giết chết hắn thật.

Mèo, chính là một loại động vật như vậy.

Thời điểm cần chủ nhân đút đồ ăn, nó có thể biểu hiện rất ôn nhu, rất hèn mọn.

Mà khi thời điểm chủ nhân không có năng lực cung cấp thức ăn cho nó nữa, nó sẽ không chút do dự mà nhảy lên cửa sổ rời đi, tuyệt đối sẽ không có chút xíu lưu luyến nào cả.

Đáng sợ hơn nữa là, nếu như ngươi chết, nó không có cơm ăn, như vậy ngươi liền sẽ trở thành thức ăn của nó.

Đáng sợ nhất là, vào thời điểm đó, nó thường thường sẽ bắt đầu cắn xé từ trên mặt của ngươi trước, lông trắng nhuộm máu, hình ảnh cực kỳ kinh tâm.

Tỉnh Cửu đi về phía con mèo trắng.

Hắn hô hấp rất bình ổn, bước chân cũng rất bình ổn, ngoại trừ quần áo trước ngực nát hết, không nhìn ra có bất kỳ chỗ khác thường gì.

Đạo tia chớp kinh khủng kia cùng đạo hàn quang từ vuốt méo kia, tựa hồ cũng không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho hắn cả.

Nhìn cái màn hình ảnh này, trong con ngươi co rút lại của mèo trắng lộ ra thần tình khó hiểu, sau đó liền bất an.

Vì sao như vậy mà ngươi còn không chết? Vì sao ngươi lại không có bị làm sao cả?

Tỉnh Cửu đi tới trước người mèo trắng rồi ngồi xuống, nâng tay phải lên.

Mèo trắng nhìn chằm chằm váo cánh tay của hắn, muốn xoay người chạy trốn, chẳng biết tại sao lại không có di chuyển.

Bộ lông của nó đã dựng thẳng lên hết, có vẻ cực kỳ cảnh giác, bởi vì nó cảm thấy nguy hiểm.

Loại nguy hiểm này cũng không phải xuất xứ từ sự cường đại của Tỉnh Cửu, mà là xuất xứ từ bản năng của nó, hoặc là nói là dấu vết đã in sâu vào linh hồn của nó từ vô số năm qua.

"Lưu A Đại."

Tỉnh Cửu nhìn mèo trắng nói: "Cho ngươi ăn nhiều năm như vậy, kết quả vẫn là nuôi không sao?"

Không nghĩ tới, con mèo trắng này lại có một cái tên cổ quái như vậy.

Tay của Tỉnh Cửu hạ xuống.

Mèo trắng quay đầu giả vờ không nhìn thấy động tác của hắn, thân thể nhưng vẫn luôn run nhè nhẹ, rõ ràng cho thấy đang nén lại một kích động muốn chạy trốn.

Tỉnh Cửu nghĩ thầm ngươi quả nhiên vẫn thích mềm nắn rắn buông giống như năm đó vậy, nhát gan lại nhạy cảm, ở trước lúc ngươi rõ ràng nội tình của đối phương, tuyệt đối không dám tự ý di chuyển.

Ở lúc suy nghĩ những chuyện này, tay của hắn đã rơi vào trên đầu mèo trắng, nhẹ nhàng mà xoa.

Động tác sờ mèo của Tỉnh Cửu phi thường thuần thục.

Tay của hắn từ đỉnh đầu của mèo trắng lướt qua gáy cho đến phía sau lưng, mãi cho đến trước cái đuôi mới như ngọn gió lướt qua vậy.

Tiếp theo, hắn lại lặp lại động tác như vậy thêm một lần nữa lặp đi lặp lại, phảng phất vĩnh viễn sẽ không dừng lại.

Nếu để cho đám người Trì Yến hoặc là Mai Lý nhìn thấy cái màn hình ảnh này, chắc chắn sẽ không còn hoài nghi việc hắn xuất thân Quả Thành Tự nữa.

Hắn sờ đầu Liễu Thập Tuế cùng Triệu Tịch Nguyệt, cũng là sờ như thế này.

Đây chỉ là thói quen của hắn, cùng quán đỉnh và gì gì đó không có bất kỳ quan hệ gì.

Theo hắn xoa, mèo trắng dần dần không còn run nữa, tâm tình trở nên ổn định hơn rất nhiều.

Tỉnh Cửu nhìn mèo trắng hỏi: "Ngươi có phải hay không lo lắng hắn còn sống, nếu như ngươi đứng ở bên phía ta, tương lai hắn sẽ tới gây sự với ngươi?"

Mèo trắng nằm ở trong sân cỏ bị mưa làm ướt nhẹp, cũng không có cảm giác không thoải mái, nghe câu hỏi này, vẫn như cũ nhìn nơi khác, lỗ tai lại giật giật.

Tỉnh Cửu hiểu ý của nó

—— Ý là ngươi đã biết rõ rồi còn hỏi.

"Như vậy, ở giữa chúng ta, ngươi quyết định tiếp tục giữ vững trung lập?"

Tỉnh Cửu tiếp tục hỏi.

Mèo trắng quay đầu sâu kín mà nhìn hắn một cái.

—— một đôi sư huynh đệ biến thái đáng sợ giống như các ngươi như vậy, ta dám đắc tội người nào?

"Ta biết rồi, thì ra quả nhiên là như vậy a."

Thanh âm của Tỉnh Cửu tựa như bạch y rách nát trên người hắn vậy, bị nước mưa giội làm cho ướt nhẹp, trở nên có chút nhạt.

Hắn đứng dậy nhìn về phiến cung điện ở dưới vách núi phía tây, nói: "Lôi Phá Vân đứa bé kia chỉ sợ cái gì cũng không biết, kết quả nhưng bởi vì hắn mà phải chết, thật là đáng tiếc."

Mèo trắng nghĩ thầm cái loại bạch si đó chết thì chết, có cái gì mà đáng tiếc.

"Sau đó lại trở lại thăm ngươi."

Tỉnh Cửu nhìn mèo trắng nói.

Mèo trắng lạnh lùng nhìn hắn một cái, ý nghĩa là, ngươi có thể còn sống rồi hãy nói.

Tỉnh Cửu đi hướng về phía bích hồ, rất nhanh liền biến mất ở trong nước, lại cũng không có cách nào nhìn thấy nữa.

Mèo trắng xoay người mà quay về, đi tới phía trước một cây đại thụ.

Mấy con mèo hoang tèo lên cây từ lâu đã né hết ra xa.

Mèo trắng khinh thân nhảy một cái, như u linh, nhảy lên tới ngọn cây cao hơn mười trượng.

Nó miễn cưỡng nằm ở chân trước trên, căn bản không lưu ý mưa to sau không ngừng.

Nhìn mặt hồ, xác nhận Tỉnh Cửu thật sự đã rời đi, ý vị hung tàn trong tròng mắt của nó vừa hiện lên liền biến mất.

Dông tố dần dần ngừng, Hồn Mộc trong điện tự động chìm xuống, tiến vào trong linh mạch tự mình tẩm bổ, đảo nhỏ khôi phục yên bình.

Mây đen tản hết, bấu trời đầy sao lại một lần nữa xuất hiện.

Ánh sao chiếu xuống trên mặt bích hồ, bích hồ phảng phất biến thành một bên cái gương.

Mèo trắng lẳng lặng nằm ở trên cây, nhìn bích hồ, tình tự trong mắt trở nên ấm áp chút, còn có chút hoài niệm.

Cọ vào vỏ cây đúng là không có thoải mái như cọ vào bàn tay của hắn, vừa ấm áp, hơn nữa còn mềm nữa.

Nó đột nhiên cảm giác được có chút uể oải.

Cảnh giới bây giờ của Tỉnh Cửu quả thực rất thấp, nhưng cảm giác áp bách trên tinh thần mà hắn mang tới quá mức mạnh mẽ.

Nó ngáp một cái, cái miệng há ra rất lớn.

Bầu trời đêm hơi u ám, hồ bạc lóe lên, ánh sao dường như trong nháy mắt này ít đi rất nhiều.

Giống như là bị người nào đó nuốt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1021)