Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đại Đạo Triều Thiên - Chương 0062

Đại Đạo Triều Thiên
Trọn bộ 1021 chương
Chương 0062: Chuyện xưa của Thái Bình chân nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-1021)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mây mưa đêm qua đã tản đi rồi.

Mặt trời mới mọc ở bên kia quần phong vẽ ra một đạo đường cong màu đỏ uốn lượn mà xinh đẹp.

Nắng sớm rơi vào trên Thanh Dung phong ở cách đó không xa, chậm rãi chiếu vào mây mù giữa núi.

Tỉnh Cửu đứng ở rìa vách núi, nhìn một ngọn núi ở nơi càng xa hơn nữa, trầm lặng không nói.

Triệu Tịch Nguyệt từ trong động phủ đi ra.

Lại là một đêm nàng không ngủ.

Gần nhất toàn bộ tinh thần của nàng đều đặt ở trên quyển kiếm phổ kia, tầm mắt rất ít khi rời đi, khi đói bụng thì liền ăn rễ cây địa tinh, gặm sơn quả, khát liền uống hai ngụm sơn tuyền, mãi đến khi nào mệt mỏi không thể chịu được, nàng mới ngồi xuống khoanh chân tĩnh tọa minh tưởng trong chốc lát, chỉ cần tinh thần hơi hồi phục, thì sẽ lại bắt đầu tiếp tục luyện kiếm.

Trước tờ mờ sáng nàng bỗng nhiên nghĩ thông suốt một chỗ vô cùng mấu chốt, vui sướng hơn nữa nàng cũng biết đã đến lúc cần nghỉ ngơi, nên định đi ra ngoài động giải sầu một.

Nhìn Tỉnh Cửu, nàng hơi bất ngờ.

Bộ bạch y đó của hắn vẫn rất sạch sẽ, giống như là mới thay vậy, nhưng tóc của hắn có chút ẩm ướt, giống như là đêm qua đã bị mắc mưa vậy.

Cho dù là mắc mưa, vì sao không sử dụng Kiếm Nguyên hong khô quần áo? Phải biết rằng Tỉnh Cửu không giống nhau nàng, cho tới bây giờ cũng không biết mấy thứ như quý trọng Kiếm Nguyên là gì cả.

Nàng nhìn theo tầm mắt của Tỉnh Cửu, phát hiện hắn đang nhìn Thượng Đức phong.

Thượng Đức phong cách nơi này phi thường xa xôi, tuy rằng mây mù ở giữa chín phong rất mỏng, nhưng vẫn không có cách nào nhìn thấy rõ ràng được.

Nàng nói: "Ngươi mới vừa nói với ta, cửu phong không nên cảnh giác lẫn nhau."

Tỉnh Cửu không nói gì, vẫn lẳng lặng nhìn Thượng Đức phong như cũ.

Ánh mắt của hắn không hờ hững giống như những lúc bình thường nữa, trái lại bây giờ nó sắc bén giống như kiếm vậy.

Dường như hắn muốn nhìn thấu ngọn núi kia, cho đến khi nào nhìn thấy rõ được bí ẩn đang được che dấu ở nơi đó.

Bỗng nhiên hắn ho khan, ho khan càng ngày càng quá nhiều, cho đến khi sắc mặt tái nhợt, thân thể hơi run rẩy.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn nói: "Ngươi bị thương?"

Tỉnh Cửu bình tĩnh lại, từ tốn nói: "Đúng vậy."

Triệu Tịch Nguyệt nhìn sắc mặt của hắn, nói: "Thương thế của ngươi rất nặng."

Vết thương của Tỉnh Cửu đương nhiên rất nặng.

Một tên đệ tử Thừa Ý cảnh, chính diện trúng một trảo của Bạch Quỷ, kẻ thần bí nhất, đáng sợ nhất trong tứ đại Trấn Thủ của Thanh sơn, vậy mà vẫn không chết, cũng chỉ có thể là hắn.

Lúc đó hắn vì trấn áp Bạch Quỷ, biểu hiện rất bình tĩnh, trên thực tế chỉ là mạnh mẽ trấn áp lại thương thế.

"Là do những người đó làm?"

Triệu Tịch Nguyệt trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ cũng đã biết ngươi đang điều tra chuyện này? Hay là bọn họ đã điều tra ra được quan hệ giữa ngươi và sư thúc tổ."

Tỉnh Cửu lắc đầu nói: "Ta nói rồi, không muốn tiếp tục điều tra chuyện này nữa."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ta cũng đã nói, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra ra được."

Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: "Coi như là Cảnh Dương chân nhân thật sự đã xảy ra chuyện, bằng vào cảnh giới bây giờ của ta ngươi mà nói cũng không có cách nào thay đổi được cái gì cả, bởi vì đối thủ của chúng ta không những rất mạnh, hơn nữa còn rất tàn nhẫn, cho nên đối với ta và ngươi mà nói, hiện tại chuyện khẩn yếu nhất chính là an tĩnh tu hành, mau chóng tăng lên cảnh giới của mình."

Triệu Tịch Nguyệt chăm chú nói: "Ngươi có thể cũng không hiểu rõ ta, ta không phải là người tốt, ta rất hung ác."

Tỉnh Cửu có chút uể oải nói: "Đúng vậy, ta sợ quá."

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc lại, nói: "Không nhìn ra."

Cái này gọi là lúng túng trong trò chuyện sao?

Tỉnh Cửu đột nhiên hỏi: "Ngươi biết Thái Bình chân nhân không?"

Là một tên đệ tử của Thanh sơn, Triệu Tịch Nguyệt làm sao có thể không biết Thái Bình chân nhân.

Thái Bình chân nhân là Chưởng môn đời trước của Thanh Sơn Tông, Chưởng môn hiện nay của Thanh sơn, Kiếm Luật Nguyên Kỵ Kình, cùng với đại bộ phận Phong chủ đều là đệ tử thân truyền của hắn.

Hắn là sư huynh của Cảnh Dương chân nhân, thậm chí nghe nói Cảnh Dương chân nhân cũng do chính một tay hắn dạy dỗ.

Cảnh giới của Thái Bình chân nhân sâu như biển cả, đạo pháp vô cùng cao siêu, hơn nữa đệ tử của hắn không chịu thua kém, phát dương quang đại đạo thống, có thể nói là một trong những nhân vậy xuất sắc nhất trong lịch sử của Thanh Sơn Tông, cho dù là đặt ở trong toàn bộ giới tu hành, cũng là một trong vài vị đại nhân vật có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhiều năm trước, Thanh Sơn Tông ban ra lệnh cấm tám trăm dặm, Thái Bình chân nhân bế tử quan, sau đó thì không có xuất hiện nữa.

Hiện tại, toàn bộ giới tu hành đều cho rằng Thái Bình chân nhân đã chết, bởi vì đã qua quá nhiều năm.

Bất luận ngươi là người tu đạo giỏi giang như thế nào, chỉ cần không thể phi thăng, đúng là vẫn không thể nào đánh bại hai chữ thời gian.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn về phía chỗ ở sâu trong của quần sơn, cảm thấy hơi thất vọng.

Mấy ngàn dặm Thanh sơn, ngoại trừ cửu phong còn có rất nhiều chỗ thần bí, chẳng hạn như ở chỗ sâu trong của quần sơn có rất nhiều ngọn núi quanh năm không cách nào nhìn thấy được.

Những ngọn núi kia đều là chỗ ở của các trưởng lão lánh đời, được xưng là Ẩn phong.

Đại Đạo Triều Thiên, có dễ gì đâu? Những trưởng lão kia không thể phi thăng, hẳn là cũng đều giống như Thái Bình chân nhân, lặng lẽ chào từ biệt thế giới này.

Những ngọn Ẩn phong đó, cứ như vậy vĩnh viễn bị giấu ở trong dòng sông thời gian sao, lại cũng không thể nào mà tìm thấy nữa sao?

Tỉnh Cửu cũng không có những cảm xúc bùi ngùi như thế này, bởi vì ở rất nhiều năm trước, hắn cũng đã từng cảm khái như Triệu Tịch Nguyệt bây giờ vậy, lòng hướng về đại đạo càng thêm kiên định.

"Trước khi hắn tiếp nhận chức vụ Chưởng môn, vẫn luôn tu hành ở chỗ ấy, Chưởng môn hiện tại, Nguyên Kỵ Kình còn có rất nhiều người, trước đây cũng ở nơi đó."

Hắn nhìn ngọn núi phía xa kia nói.

Thanh sơn đệ tam phong.

Thượng Đức phong.

Triệu Tịch Nguyệt đúng là còn thật không biết chuyện này, nghĩ đến một vấn đề, nói: "Cảnh Dương sư thúc tổ cùng Thái Bình chân nhân là sư huynh đệ, vậy hắn cũng xuất thân Thượng Đức phong?"

Tỉnh Cửu nghĩ thầm, đúng vậy.

Cho nên hắn đối với Thượng Đức phong rất quen thuộc, hắn biết Thượng Đức phong có một cái thạch động rất lạnh, ở chỗ sâu nhất của cái động đó có một miệng giếng, miệng giếng đi thông với phần cuối của Thượng Đức phong.

Phần cuối của Thượng Đức phong chính là Kiếm Ngục, trấn áp một số đại yêu rất khó giết chết, còn có một ít cường giả của tà phái, gian tế của Minh Bộ cùng Tuyết Quốc.

Ngoại trừ cái miệng giếng kia, Kiếm Ngục không có cửa ra nào khác, như vậy Lôi Phá Vân trốn ra bằng cách nào? Mà rốt cuộc thì hắn muốn trốn đi đâu?"

Ở trong tiểu sơn thôn, kỳ thật hắn cũng đã suy tính ra kết quả này, chỉ là không có nghĩ đến, thủ đoạn mà đôi phương sử dụng dĩ nhiên lại giống hệt mình.

Như vậy bây giờ ngươi đang ở nơi nào?

Chẳng lẽ muốn ta đi ăn hết lẩu trong thiên hạ sao, mới có thể tìm được ngươi?

Coi như là tìm được ngươi, vậy thì phải làm sao đây?

Tỉnh Cửu suy nghĩ mấy vấn đề này, nghĩ có chút xuất thần, có chút khổ sở, lại ho khan, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

...

...

Đỉnh của Thượng Đức phong, trên vách đá băng sương càng ngày càng dầy.

Nguyên Kỵ Kình đứng bên miệng giếng, lẳng lặng nhìn vào bên trong, hai cái lông mày cũng đã bị sương ý nhuộm trắng.

Trì Yến đứng ở đằng xa, nhìn bóng lưng của sư huynh, tâm tình có chút phức tạp.

Mấy năm này, sư huynh thường xuyên đứng ở bên miệng giếng mà nhìn xuống bên dưới, nhìn một lần chính là cả nửa ngày.

Hắn biết sư huynh có tâm sự, nhưng không biết là chuyện gì.

...

...

Tỉnh Cửu bị bệnh.

Bước đầu tiên trong tu đạo chính là luyện thể, những luồng quyền phong cùng khói trắng ở bên ngoài Nam Tùng Đình kia chính là chứng minh.

Thanh Sơn Tông, liền chưa từng nghe nói qua có người nào bị bệnh.

Những loại dược thảo ở trên Thích Việt phong kia là dùng để trị thương, trợ giúp tu hành, không phải là dùng để chữa bệnh.

Dù cho Tỉnh Cửu bệnh nặng tới cỡ nào đi chăng nữa, cũng tìm không được thuốc để uống.

Cho nên lần bệnh này của hắn, liền kéo dài thời gian rất lâu, cho đến khi thời điểm mùa thu bắt đầu, hắn vẫn còn ho khan một chút.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn dưỡng bệnh, không thế nào tu hành.

Triệu Tịch Nguyệt đương nhiên biết hắn là thụ thương, chứ không phải là sinh bệnh, chẳng qua theo nàng nghĩ, cho dù Tỉnh Cửu không có bị thương chỉ sợ hắn cũng sẽ không có tu hành gì cả.

Tỉnh Cửu cũng không có lo lắng, lúc thời điểm mới vào hè hắn liền tiến vào Thừa Ý, cảnh giới vốn là có hơi bất ổn, bị trúng một kích của Bạch Quỷ, Kiếm Hoàn bị tổn hại nghiêm trọng, sau khi chữa trị trái lại càng thêm viên mãn.

Hắn nghĩ đến cuộc sống của mình, hoặc đây chính là ý nghĩa của phá rồi lại lập?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1021)