Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đại Đạo Triều Thiên - Chương 0070

Đại Đạo Triều Thiên
Trọn bộ 1021 chương
Chương 0070: Bất ngờ trên đấu giá hội
0.00
(0 votes)


Chương (1-1021)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong thế tục, vàng tự nhiên là vật tốt đẹp nhất, đáng tiền nhất, nhưng người mà Bảo Thụ Cư giao tiếp là người tu đạo, tự nhiên quen với điệu bộ của giới tu hành.

Loại tiền thường thấy nhất trong giới tu hành không phải là vàng bạc, mà là thứ so với vàng bạc càng thêm trân quý cùng hiếm thấy-tinh thạch.

Tỉnh Cửu biết tinh thạch, lại không có tiếp xúc qua bao giờ, bởi vì tinh thạch chỉ có tác dụng đối với người tu hành Vô Chương cảnh trở xuống, hơn nữa từ hiệu quả mà nói xa không bằng đan dược mà hắn ăn trong ngày thường.

Còn như Triệu Tịch Nguyệt, từ khi sinh ra nàng liền có đan dược cuồn cuộn không dứt do Thanh sơn cung cấp, cũng không có quan tâm qua mấy thứ này, nhìn Tỉnh Cửu hỏi: "Ngươi có không?"

Tỉnh Cửu lắc đầu.

Trên gương mặt của vị quản sự kia vẫn duy trì mỉm cười như cũ, chỉ là nhãn thần cáng ngày càng lãnh đạm.

Tỉnh Cửu lấy ra một viên thuốc từ trong tay áo đặt lên trên bàn.

Viên đan dược kia phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, nhìn không đặc biệt lắm, hơi hơi ngửi mùi, lại có một loại vị cay tương tự như cây ngải.

Vị quản sự kia làm việc ở trong Bảo Thụ Cư, tự nhiên kiến thức rộng rãi, nao nao, đợi xác nhận đó đúng là thứ mà mình đang nghĩ, ngay lập tức ánh mắt sáng lên.

Không kịp bỏ vào hộp hộp, hắn lấy tốc độ nhanh nhất tìm được hai cái chén trà, đem viên đan dược màu ám hồng kia cất vào, lại dùng giấy lụa nhỏ bọc thật chặc mấy lần.

Cho đến khi làm xong những việc này, ánh mắt của hắn mới buông lỏng một chút.

Vẻ mặt của Triệu Tịch Nguyệt hơi dị, viên đan dược kia hẳn là Huyền Thảo đan, không phải là do Thanh Sơn Tông Thích Việt phong sản xuất, mà là xuất từ Tuyên Hóa sơn ở Trung Châu.

Vị quản sự kia lại nhìn về phía Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu, vẻ mặt trở nên cung kính hơn nhiều.

Bất kể là quái nhân từ đâu tới, bất luận có đúng hay không Triều Nam Thành đang phát lệnh truy nã các ngươi, chỉ cần ngươi có thể lấy ra một viên Huyền Thảo đan, vậy liền có tư cách nhận được Bảo Thụ Cư tôn kính.

Quản sự tự mình đem hai người bọn họ dẫn đến bên ngoài một cái nhã gian ở lầu bảy, thấp giọng dặn dò vài câu về những thứ cần chú ý khi tham gia bán đấu giá, liền lặng yên rời đi.

Căn nhã gian của Bảo Thụ Cư này cũng là căn phòng vô cùng tốt, nếu như tới từ những tông phái tu hành phổ thông kia không phải là nhân vật có cấp bậc như trưởng lão, tuyệt đối sẽ không được sắp xếp ở chỗ này.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt không biết những thứ này, đẩy cửa vào phòng, dùng Kiếm thức nhẹ nhàng tỏa ra bốn phía, xác nhận không có khí tức của trận pháp, cũng không có người theo dõi, mới cởi xuống vải bố.

Bày biện trong nhã gian chưa nói tới xa hoa, nhưng cực kỳ tinh xảo, trên bàn đặt một bình trà tước lưỡi, vẫn còn bốc hơi nóng, nghĩ đến hẳn là thời điểm bọn hắn rời đi lầu một thì mới ngâm nước, bên cạnh ấm trà xếp đặt mấy đĩa hoa quả cùng với thức ăn nhẹ, khăn lông lạnh nóng đều đủ, hai khối tấm bảng gỗ lẳng lặng đặt ở hai bên trái phải.

Từ chi tiết mà nói, Bảo Thụ Cư quả thật không tệ.

Nhưng Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt đều không hài lòng, bởi vì căn nhã gian này là phòng Huyền chữ Ất.

Phải biết rằng phòng đêm hôm qua bọn họ ở trong Thương Châu khách điếm là phòng Giáp chữ Thiên.

"Tại sao chúng ta phải tới nơi này?" Tỉnh Cửu hỏi.

Triệu Tịch Nguyệt dĩ nhiên không phải là vì tránh né truy tung của quân coi giữ trong Triều Nam Thành mới trốn vào tới nơi này.

Nàng nói: "Người chủ sự bây giờ của Bảo Thụ Cư, là cháu trai của Lôi Phá Vân."

Thì ra hậu trường của nơi này là Bích Hồ phong.

Tỉnh Cửu nói: "Sau đó?"

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm ngươi đây là biết rõ mà còn hỏi?

"Bích Hồ phong ít đi hai cây Lôi Hồn Mộc, Lôi Phá Vân tẩu hỏa nhập ma mà chết, những thứ này khẳng định có quan hệ với việc phi thăng của sư thúc tổ."

Nàng nói: "Người đã chết, như vậy sẽ có đầu mối lưu lại, một mình Lôi Phá Vân khẳng định không dám nổi lên lòng xấu xa đối với sư thúc tổ, tất nhiên là bị những đại ma đầu bên ngoài Thanh sơn kia dụ dỗ, Bảo Thụ Cư là một trong những con đường mà Thanh sơn cùng ngoại giới trao đổi, người chủ sự lại là cháu trai của hắn, ta cảm thấy nơi này chắc chắn có vấn đề."

Tỉnh Cửu nghĩ thầm làm ma đầu chưa chắc phải là ma đầu, ở ngoài cũng có thể là ở trên núi.

Lại hỏi: "Vì sao chúng ta không trực tiếp tìm người chủ sự?"

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Bởi vì hắn sẽ không nói, thậm chí khi thấy chúng ta thì sẽ tự sát, cho nên chúng ta chỉ có thể quan sát, nhìn xem có thể tìm được chút dấu vết hay không."

Tỉnh Cửu cảm thấy rất phiền phức.

Hắn thực sự cảm thấy việc này không có gì hay để điều tra.

Lúc ở trong sơn thôn hắn đã thôi diễn tính toán ròng rã một năm, rất nhiều chuyện đều đã suy tính rõ ràng, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.

Mà loại chuyện không có chứng cớ gì này, chỉ có người.

Lôi Phá Vân chỉ là do cảnh giới trì trệ không tiến, muốn dựa vào thanh kiếm kia lấy lại lực lượng, do đó mới bị người kia thuyết phục.

Đã muốn hỏi, không bằng trực tiếp hỏi người kia. Tựa như cái đêm hè kia, hắn đi Bích Hồ phong hỏi Bạch Quỷ.

Vấn đề là phải làm thế nào mới có thể tìm được người kia? Cũng không thể thật sự ăn hết tất cả cửa hàng lẩu trong thiên hạ.

Nhưng Tỉnh Cửu tin tưởng, chỉ cần đối phương phát hiện ra mình còn sống, như vậy thì nhất định sẽ tìm đến mình.

Đến lúc đó, hắn có thể trực tiếp hỏi đối phương tại sao phải làm như vậy.

Chỉ là không biết một ngày kia khi nào sẽ đến.

Ngày mai, hay là muốn qua rất lâu nữa?

...

...

Thông thường người tu hành phải minh tưởng vào ban đêm, cho nênđấu giá hội của Bảo Thụ Cư đều cử hành vào ban ngày, chỉ là ngoài tường của nơi này không có cửa sổ, nhìn không khác gì ban đêm cả. Quản sự chủ trì bán đấu giá đứng ở lầu một, âm thanh thông qua trận pháp truyền âm chính xác mà truyền tới mỗi gian phòng, hình ảnh của vật phẩm bán đấu giá cũng sẽ thông qua hư kính đồng thời hiện ra ở trong mỗi căn phòng.

Khách nhân lần đầu tiên tới Bảo Thụ Cư khó tránh khỏi có chút giật mình, Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt lại không khơi dậy được bất kỳ hứng thú gì, bất quá bọn hắn cũng chưa từng tham gia đấu giá hội bao giờ, cũng có chút chờ mong đối với vật phẩm đấu giá, nhưng khi bọn hắn phát hiện vật phẩm bán đấu giá chỉ là một số thứ rất thông thường như sơn tinh, đan dược, càng là cảm thấy chán đến chết.

Những người nguyện ý bỏ ra số tiền lớn mua mấy thứ này, cũng đều là một ít phú thương phổ thông hoặc là quan viên, đối với người tu đạo mà nói đây chỉ là mấy thứ đồ vật thông thường không có gì lạ, thế nhưng đối với bọn họ mà nói thì đây là tiên dược kéo dài tuổi thọ.

Bán đấu giá tiến hành đến vòng thứ bảy, trong Bảo Thụ Cư rốt cục trở nên náo nhiệt hơn, Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt vẫn như cũ không hề quan tâm.

Vật phẩm bán đấu giá của một vòng này là một hộp Định Thần Băng Phiến.

Định Thần Băng Phiến tới từ Bắc Quận, số lượng không nhiều, hơn nữa đại bộ phận đều bị Trấn Bắc Quân cùng Phong Đao Giáo đối địch khống chế, số lượng có thể chảy vào trong giới tu hành rất ít.

Ngay khi những khách nhân này chuẩn bị bắt đầu đấu giá, một giọng nói cứng cáp mà ôn hòa vang lên.

"Chư vị đồng đạo, chúng ta là Y tăng đến từ Mặc Khâu, hôm nay mạo muội muốn nhờ một chuyện..."

Không ai có thể nghĩ đến lại có thể nhìn thấy cao tăng của Quả Thành ở trong một trận đấu giá hội bình thường như vậy.

Bên trong lầu truyền đến thanh âm mở cửa sổ tới tấp, sau đó truyền đến rất nhiều tiếng thỉnh an.

Triệu Tịch Nguyệt có chút bất ngờ, đi tới trước cửa sổ nhìn xuống dưới, chỉ thấy dưới lầu đứng hai vị tăng nhân một già một trẻ, tăng y rất cũ kỹ, giặt sạch sẽ, không giống như rất nhiều người tu đạo vậy tự nhiên lộ ra trần ý, lại cho người ta cảm thấy một loại cảm giác cực kỳ vững chắc, đáng giá tín nhiệm.

Một lát sau, mọi người tham gia đấu giá hội mới biết được, hai vị y tăng này của Quả Thành Tự là do Thanh Sơn Tông mời, đi đối phó đầu đại yêu trong Trọc Thủy kia, giờ đây đại yêu thì đã đền tội, Thanh sơn Tiên sư cũng tự mình trở về, nhưng một chút dân chúng bị Quỷ Mục Lăng kinh nhiếp hồn phách vẫn chưa có được trị tốt hoàn toàn.

Định Thần Băng Phiến chính là trân dược cần thiết để trị liệu cho những dân chúng kia.

Tăng nhân của Quả Thành Tự mở miệng xin giúp đỡ cũng là hành động bất đắc dĩ, bởi vì người trên đời đều biết, bọn họ... rất nghèo.

Rất nhiều đạo thanh âm liên tục vang lên.

"Cao tăng xin yên tâm, Huyền Thiên Tông ta tuyệt không tham dự đấu giá vật này."

"Không tệ, Tử Hạo Môn cũng hưởng ứng đề nghị này."

Vị quản sự của phòng đấu giá kia, giơ hai tay lên, ra hiệu những khách nhân an tâm một chút chớ nóng, sau đó nhìn về vị lão tăng kia, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Cao tăng đại đức, Bảo Thụ Cư ta nào có thể khoanh tay đứng nhìn, chủ đồ cùng ông chủ vừa truyền lời, phần Định Thần Băng Phiến này liền do Bảo Thụ Cư ta tặng cho Quả Thành Tự."

Nghe được nói thế, bên trong lầu vang lên một mảnh tiếng khen.

Bỗng nhiên có một âm thanh âm lãnh cùng bầu không khí lúc này hoàn toàn ngược lại vang lên.

"Đã là phòng đấu giá, thì phải nói phép tắc, ta còn chưa có ra giá, ngươi liền tặng ra ngoài, Bảo Thụ Cư còn có muốn giữ chiêu bài của mình hay không?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1021)