Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đại Đạo Triều Thiên - Chương 0074

Đại Đạo Triều Thiên
Trọn bộ 1021 chương
Chương 0074: Hay là đã sai ngay từ lúc vừa mới bắt đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1021)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tỉnh Cửu đi tới bên bờ, nước sông từ trên bạch y chảy xuống trông như là thác nước vậy.

Bọn quân sĩ trong Triều Nam Thành đang chạy băng băng trên tường thành, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Tỉnh Cửu liếc mắt nhìn sang bên kia, dùng Kiếm Nguyên hong khô nước trên người, cả người được bao phủ một tầng sương trắng.

"Hiện tại ngươi còn hỏi ta tại sao muốn tới Triều Nam Thành không?"

Thanh âm của Triệu Tịch Nguyệt vang lên ở bên ngoài sương mù.

Tỉnh Cửu đã biết vì sao quân sĩ của Triều Nam Thành lại khẩn trương như vậy, nghĩ đến hẳn là khi nàng ngự kiếm ra khỏi thành thì đã kinh động không ít người.

Hắn không trả lời vấn đề này, bởi vì nàng không có nói sai.

Toàn bộ sự tình phát sinh ở trên người Liễu Thập Tuế y hệt như hắn đã đoán trước, nhưng đúng là vẫn còn phải tới xem qua thì mới có thể yên tâm.

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Tìm được thứ mà ngươi muốn tìm sao?"

Tỉnh Cửu ừ một tiếng.

Triệu Tịch Nguyệt không có lại hỏi cái gì nữa.

Tỉnh Cửu nhìn nàng nói: "Ngươi còn muốn tiếp tục điều tra nữa sao?"

Triệu Tịch Nguyệt cũng ừ một tiếng.

"Chuyện này kỳ thật không có liên quan gì tới Lôi Hồn Mộc cả."

Tỉnh Cửu nhìn nàng nói: "Nếu như phi thăng thất bại, nguyên nhân chỉ có thể là do trận pháp xảy ra vấn đề."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Lôi Phá Vân đã có dũng khí trộm Lôi Hồn Mộc dưới Bích Hồ phong, thì sẽ dám động tay động chân ở trên tài liệu của trận pháp."

Hai chuyện này cũng không có quan hệ gì cả, nhưng cái suy luận này quả thật có đạo lý.

Tỉnh Cửu nói: "Trận pháp ở trên đỉnh Thần Mạt phong, hắn không động tay động chân được."

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm mình vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ vết tích gì của trận pháp ở trên đỉnh núi cả, ngay cả một tia khí tức còn sót lại cũng không có.

"Yên Tiêu Vân Tán(tan thành mây khói), là tên của tòa trận pháp này."

Tỉnh Cửu nói: "Sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Yên Tiêu Vân Tán(tan thành mây khói)... cái tên này thật là không may."

Tỉnh Cửu nói: "Người tu đạo phi thăng đối với những người ở lại của thế giới này mà nói thì chính là tử vong, vốn cũng không phải là cái chuyện vui vẻ gì cả."

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc một chút, nói: "Thảo nào sư thúc tổ phi thăng, vậy mà Thanh Sơn Cửu Phong cũng không có mấy người thật sự vui vẻ."

Tỉnh Cửu không nói gì.

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Nếu như tài liệu không có vấn đề, vậy trận pháp kia làm sao có thể xảy ra vấn đề?"

"Có thể... bản trận pháp mà năm đó Cảnh Dương chân nhân học vốn đã sai."

Tỉnh Cửu mỉm cười nói.

Nụ cười của hắn có chút nhạt.

...

...

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt rời Triều Nam Thành, vượt qua sơn lĩnh mà đi, chẳng biết đã ở phương nào.

Thanh sơn bên kia, rốt cuộc thì Liễu Thập Tuế cũng tỉnh lại, làn da nóng hổi cũng đã khôi phục nhiệt độ bình thường, thần trí không có bị ảnh hưởng, thoạt nhìn thì không có thay đổi gì cả, không có ai biết, khi hắn nhìn chính mình trong gương đồng thì, thỉnh thoảng có thể ở chỗ sâu nhất của con ngươi, thoáng thấy một tia yêu diễm màu đỏ.

Ngày thứ hai, Liễu Thập Tuế liền bị nhốt vào Kiếm Ngục, cho dù trưởng lão Bạch Như Kính có tức giận như thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi được quyết định của Thượng Đức phong.

Bởi vì Thượng Đức phong nghi ngờ, ở trong màn đại chiến trừ yêu tại Trọc Thủy, Liễu Thập Tuế lén ăn yêu đan của Quỷ Mục Lăng.

Nuốt chửng yêu đan có thể giúp người tu đạo tăng lên cảnh giới rất nhanh, nhưng rất có thể sẽ làm ô nhiễm đạo tâm, khiến cho người tu đạo tẩu hỏa nhập ma.

Đối với Huyền Môn chính tông mà nói, đây là hành động tuyệt đối không thể chấp nhận được, đối với Thanh Sơn Tông mà nói, càng là trọng tội làm trái Kiếm Luật.

Cho dù Liễu Thập Tuế là trời sinh Đạo Chủng được tông phái kỳ vọng, nếu như quả thật làm ra loại chuyện như thế này, cho dù là hình phạt nhẹ nhất cũng là phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi Thanh sơn.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Thượng Đức phong tiến hành thẩm vấn Liễu Thập Tuế cực kỳ nghiêm ngặt, thậm chí cuối cùng còn dùng hình.

Kết quả thẩm vấn nhưng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Ở bờ Trọc Thủy Liễu Thập Tuế bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, thân thể nóng hổi, đạo mạch đột nhiên nhanh cùng rất nhiều loại dị tượng khác, đều cho thấy hắn thực sự đã nuốt chửng yêu đan.

Nhưng vô luận là các sư trưởng của Thích Việt phong kiểm tra, hoặc là Trì Yến dùng Kiếm tâm nghe mạch, đều không thể nào tìm được bất kỳ chứng cứ trực tiếp ở trong cơ thể hắn.

Theo đạo lý mà nói, đã không có chứng cứ, thì nên thả người, nhưng việc này quỷ dị như vậy, Thượng Đức phong làm sao có thể bằng lòng dừng lại như vậy được.

Nguyên Kỵ Kình tự mình hạ lệnh, vẫn như cũ đem nhốt Liễu Thập Tuế ở trong Kiếm Ngục, hơn nữa còn cấm bất luận người nào tới thăm.

Cho tới bây giờ, bất kể là trưởng lão Bạch Như Kính vẫn là những đệ tử trẻ tuổi trên Lưỡng Vong phong kia, kỳ thật đều đã tin phán đoán của Thượng Đức phong.

Cho nên cũng không có người nào đi thăm Liễu Thập Tuế.

Bất luận Thượng Đức phong dụng hình như thế nào, Liễu Thập Tuế đều vẫn duy trì trầm lặng, cho dù thống khổ như thế nào, ngay cả mấy câu lời thô tục cũng không có nói ra.

Hắn lẳng lặng ngồi ở trong gian tù thất không có ánh mặt trời kia, trên gương mặt tràn đầy vết thương tràn đầy vẻ quật cường, rồi lại là vô cùng cô đơn.

...

...

Thanh Sơn Cửu Phong khiếp sợ.

Bờ suối Tẩy Kiếm, thường xuyên có thể nghe được nghị luận có liên quan đến việc này, hoặc là không tin, hoặc là đồng tình, nhưng tuyệt đại đa số là hờ hững cùng khinh miệt.

Loại hờ hững cùng khinh miệt này, chính là đến từ việc thất vọng đối với Liễu Thập Tuế, đã là người cực kỳ được tông phái coi trọng, cần gì phải vội vã như thế, dĩ nhiên làm rối loạn đạo tâm.

Cố Thanh luyện kiếm ở trong Thần Mạt phong, biết được tin tức hơi chậm một chút, thời điểm khi hắn biết được chuyện này, Liễu Thập Tuế đã bị nhốt hơn mười ngày.

Hắn cảm thấy chuyện này có vấn đề, bởi vì hắn đã có mấy lần tiếp xúc với Liễu Thập Tuế, hắn căn bản không tin tưởng Liễu Thập Tuế sẽ ăn vụng yêu đan.

Nếu như Liễu Thập Tuế tiếp tục bị giam ở trong Kiếm Ngục âm u, thời gian dài, đường tu đạo sẽ phải chịu tổn thất vô cùng nặng nề, thậm chí có thể sẽ bị cắt đứt từ đây.

Nhưng hiện tại hắn chỉ là thừa kiếm đệ tử tạm trú ở Thần Mạt phong, làm sao có thể giúp được Liễu Thập Tuế đây?

Lúc này, hắn nhớ tới lời dặn dò của Tỉnh Cửu trước lúc rời núi: Nếu như có chuyện, tìm hầu tử.

Cố Thanh là một người rất thông minh, cũng sớm đã hiểu rõ ra ý nghĩa của mấy lời này.

Ở trong mắt rất nhiều người, khoảng cách giữa đôi chủ tớ Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế đã càng ngày càng xa, chỉ có Cố Thanh biết quan hệ chân chính của Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế, chẳng hạn như những cây trúc kia, lại chẳng hạn như những lời dặn kia, hắn rất xác định, đối với Tỉnh Cửu mà nói, trong Thanh Sơn Cửu Phong chỉ có chuyện của Liễu Thập Tuế mới được xem là vấn đề.

Nếu như vậy thì ý tứ của những lời này chính là: Nếu như Liễu Thập Tuế xảy ra chuyện, ngay lập tức đi tìm hầu tử.

...

...

Cố Thanh đi ra bên ngoài nhà gỗ, dụng nắm đấm đập vài cái vào thân cây, sau đó kêu hai tiếng "ô ô".

Trong rừng cây vang lên thanh âm cành lá cong chuyển, còn có tiếng kêu của mấy con vượn.

Hơn mười con vượn đi tới bốn phía nhà gỗ, vây quanh hắn.

Cố Thanh hiện tại đã học được tiếng kêu của vượn, nhưng không có nghĩa là hắn có thể sử dụng mấy tiếng kêu này để giải thích ra toàn bộ chuyện này.

Hắn nhìn những con vượn kia, nói cực kỳ chậm rãi, phát âm cực chuẩn, đem chuyện này từ đầu đến cuối nói một lần.

Mấy con vượn cấp tốc vò đầu bứt tai, chỉ vào hắn không ngừng thét chói tai.

Cố Thanh biết chúng nó đang chửi mình, mở ra hai tay, rất là vô tội, nghĩ thầm ta đây có thể làm sao?

Một con khỉ nhỏ từ cửa sổ bò vào nhà gỗ, lấy một tờ giấy, càng không ngừng lắc lắc.

Cố Thanh vỗ trán một cái, nghĩ thầm tại sao mình lại đần như vậy?

Mấy con vượn mở ra hai cánh tay, vẻ mặt cũng cực kỳ vô tội, nghĩ thầm ngươi cũng biết a?

Mài tốt mực nước, mở ra giấy trắng, muốn viết những nội dung gì, Cố Thanh lại cảm thấy khó.

Bởi vì hắn căn bản không biết, sau đó phong thư này sẽ đưa đến trong tay ai.

Trải qua cân nhắc, hắn cuối cùng viết mấy câu rất đơn giản, không có quên dùng tay trái cầm bút.

"Ta không biết ngài là người nào, nói chung, chuyện của Liễu Thập Tuế xin nhờ ngài giúp đỡ."

...

...

Ngày thứ hai.

Liễu Thập Tuế liền được thả ra.

Vô luận là các đệ tử bình thường ở bên bờ suối Tẩy Kiếm, vẫn là mọi người trong cửu phong, đều cảm thấy rất vô cùng kinh ngạc.

Thượng Đức phong không có đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

Không có ai đi đón Liễu Thập Tuế.

Thời điểm Liễu Thập Tuế trở lại Thiên Quang phong, cũng không có thấy sư phụ Bạch Như Kính của mình, nghênh tiếp hắn là vô số đạo ánh mắt xa lạ.

Vào đêm khuya, Cố Hàn tới.

"Vì thiên hạ chính đạo, có chút hi sinh là đáng giá."

Tay của Cố Hàn rơi vào trên bả vai của hắn, an ủi nói: "Đại sư huynh vốn định tự mình sang đây, nhưng hắn lo lắng người khác thấy được."

Liễu Thập Tuế hỏi: "Vì sao Thượng Đức phong sẽ thả ta? So với kế hoạch thì sớm hơn quá nhiều."

Cố Hàn nói: "Tự nhiên là do sư phụ lão nhân gia ông ta lên tiếng."

Nghĩ đến chuyện này là do Chưởng môn đại nhân tự mình an bài, Liễu Thập Tuế cảm giác gánh nặng trên vai càng ngày càng nặng hơn.

Cố Hàn đi rồi, hắn ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn dầu trầm mặc thật lâu.

Hắn bỗng nhiên rất nhớ Tỉnh Cửu, có thể là nhớ lại thời gian ban đầu ở trong tiểu sơn thôn, bên hồ nước, dưới cây lớn, nghe tiếng ve.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1021)