Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đại Đạo Triều Thiên - Chương 0075

Đại Đạo Triều Thiên
Trọn bộ 1021 chương
Chương 0075: Thanh sơn hai năm sau
0.00
(0 votes)


Chương (1-1021)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thời gian thấm thoát, chẳng mấy chốc lại là hai năm.

Thế gian vẫn là bộ dáng kia, vẫn chưa xảy ra quá nhiều biến động.

Minh Giới rất an tĩnh, đã thật lâu không nhìn thấy tung tích của Hồn Hỏa dưới ánh mặt trời.

Tuyết Quốc cũng rất trầm mặc, xem ra sau mấy trận đại chiến liên tục, mặc dù là băng tuyết quái vật lấy tàn bạo thích máu mà nổi tiếng cũng cần thở dốc một chút.

Quân dân của Bắc Quận cùng vị cô đao nam tử trấn gió tuyết kia, rốt cục cũng nghênh đón trọn vẹn một năm không có chiến sự.

Hải ngoại cũng không có đại sự gì cả, chỉ là nghe thấy một chiếc thần thuyền của Bồng Lai đảo đang dò xét một trong tam đại vòng xoáy-Minh Tuyền bí cảnh thì, bỗng nhiên gặp phải cương phong thổi xuống, tuy rằng cuối cùng may mắn tránh thoát đại vòng xoáy thôn phệ, cuối cùng lại va chạm vào một tòa núi băng.

Nếu như không phải là trên dị đại lục một xuất hiện một vị anh hùng vượt qua biển rộng đi cứu viện, chỉ sợ chiếc thần thuyền này sẽ phải chìm vào đáy biển lạnh như băng rồi.

Sau khi câu chuyện này lưu truyền tới Triều Thiên đại lục, bị rất nhiều người chê cười coi là lời nói dối hoang đường, bởi vì ngoại trừ những cường giả tu đạo có tu vi từ Phá Hải cảnh trở lên kia, không có ai có thể lý giải được những chi tiết trong câu chuyện này, chẳng hạn như vị anh hùng nào đó vượt qua biển rộng là có ý gì, một người thì làm sao có thể cứu được thần thuyền nặng như cả một ngọn núi?

Đây cũng là chuyện bình thường, mọi người thường thường chỉ tin tưởng vào những thứ mà mình nguyện ý tin tưởng mà thôi.

Thậm chí cho tới tận bây giờ, vẫn như cũ có một ít người phàm kiên trì cho rằng thế gian cũng không có người tu đạo tồn tại, cũng chính là đạo lý tương tự.

Mặc kệ mọi người tin tưởng hoặc là không tin, có một số việc cuối cùng cũng sẽ phát sinh.

Chẳng hạn như Hải Châu Thành, sắp nghênh đón một cuộc Tứ Hải yến do Tây Vương Tôn tổ chức.

Đồng thời, ở trong một cái nha môn bí ẩn ở trong thành cũng có một cuộc hội nghị đang được tổ chức.

Mùa đông của năm nay đã đến phần cuối, trong thành Triều Ca cũng không có tuyết rơi nữa, Hải Châu nằm ngay ờ bờ Tây Hải, thế nên lại càng ấm áp hơn, cứ như là trong mùa xuân vậy làm cho người ta mê say.

Nhìn những khuôn mặt hờ hững của mấy người tu đạo này, Thi Phong Thần bỗng nhiên rất muốn uống say một trận, không suy nghĩ thêm những chuyện này nữa, chỉ là trong suốt hai năm này từ lúc bị thuyên chuyển hắn đã không uống rượu rồi.

Hắn biết rõ, nếu như không phải là Hải Châu Thành phải tổ chức Tứ Hải yến, chỉ bằng Thanh Thiên Ti cùng mặt mũi của hắn căn bản không mời nổi nhiều như vậy người tu hành, chớ đừng nói chi là những thứ kia đại tông phái đệ tử.

"Ta đã thăng quan hai năm nay."

Thi Phong Thần nhìn một đám người tu đạo nói, trên mặt lại không hiện ra một tí vẻ mặt vui mừng nào cả.

Ngoại trừ có tên người tu đạo đến từ môn phái nhỏ không biết nội tình nên nói hai tiếng chúc mừng, những người tu đạo khác cũng không có phản ứng gì cả.

Người tu đạo tôn kính Hoàng thất, thế nhưng điều đó không đại biểu họ đặt quan viên triều đình vào trong mắt, dù cho Thi Phong Thần cũng không phải là quan viên thông thường.

Huống chi Thi Phong Thần từ chủ quản của Triều Nam Thành thăng chức thành phó tuần tra của Thanh Thiên Ti, nhìn như thăng quan, thế nhưng rất nhiều người đều hiểu cái này có nghĩa là gì.

"Cái phó tuần tra như ta đây, thứ phải điều tra chính là cái vụ án này, nếu như lần này vẫn không bắt được hai tên ma đầu kia, vậy thì ta coi như xong rồi."

Tầm mắt của Thi Phong Thần đảo qua trên người mọi người, nói: "Quả thực ta chẳng có tí lực ảnh hưởng gì tới tông phái của chư vị tại đây, thế nhưng nếu như ta xác định chính mình sẽ xong đời, nói không chừng cũng muốn dùng một chút sức lực cuối sùng, đi ảnh hưởng một chút hạn ngạch phân phát của triều đình."

Nghe được mấy lời này, vẻ mặt của người tu đạo đến từ các đại tông phái như Đại Trạch vẫn không thay đổi gì cả, những người tu đạo của các tiểu tông phái kia thì lại có chút cuống cuồng rồi.

Bất kể là tinh thạch vẫn là các loại tài nguyên dùng để tu đạo khác, đều là do triều đình cùng các đại tông phái như Trung Châu Phái, Thanh Sơn Tông, Đại Trạch, Tây Hải liên hợp quyết định số lượng định mức phân phối.

Những đại tông phái kia tự nhiên không lo lắng triều đình sẽ ít đi phần cung phụng của mình, nhưng những tiểu tông phái như bọn hắn thì phải làm sao bây giờ?

Nếu như Thi Phong Thần thật sự muốn chơi một vố trước khi bị hạ đài, thì dù cho chỉ là giảm thiểu một thành tinh thạch cung ứng, cũng sẽ tạo ra ảnh hưởng cực lớn đến những tiểu tông phái kia.

Có một người tu đạo của một tiểu tông phái thần tình đau khổ nói: "Đại nhân, ngài cần chúng ta làm gì thì cứ trực tiếp nói, cần gì phải như vậy."

Thi Phong Thần nói: "Ý của ta cực kỳ rõ ràng, cường giả của triều đình hoặc là trấn giữ ở trung tâm thành Triều Ca, hoặc là ở trong Trấn Bắc Quân đối kháng với cường giả của Tuyết Quốc, hôm nay Thanh Thiên Ti hoàn toàn trống rỗng, thật sự là không có cách nào bắt hai tên ma đầu này, không thể làm gì khác hơn là mặt dày xin chư vị xuất thủ tương trợ."

Vị người tu đạo kia sợ hãi hỏi: " Lai lịch của hai tên ma đầu kia như thế nào?"

"Không có ai biết."

Thi Phong Thần phất phất tay, một đạo thanh quang chiếu lên trên tường, phảng phất một tờ giấy trắng, mặt trên xuất hiện hơn mười hàng chữ viết rậm rạp chằng chịt.

"Sớm nhất là ở Thương Châu, hai tên ma đầu này giết chết bốn người, sau khi điều tra, ngay cả mặt mũi của bốn người kia bọn họ cũng không biết, chắc là tùy ý hành hung, sau đó chính là Triều Nam Thành, bọn họ giết chết bốn gã đệ tử của Tam Đô Phái, cũng để lại một phần đầu mối."

Thi Phong Thần tiếp tục nói: "Trong hai năm sau đó, hai tên ma đầu này lại lần lượt gây án, tổng cộng sát hại hơn bảy mươi người, trong đó có dân thường vô tội, cũng có người tu hành, đại bộ phận hành hung đều không có dấu vết để lần theo, tựa như lần đầu tiên hành hung vậy, tựa như tùy ý gây ra, từ đó có thể thấy tâm tính của hai kẻ này tàn bạo dường nào."

Rất nhiều người đều chú ý tới vụ án trong Triều Nam Thành kia, theo bản năng mà nhìn về một vị lão giả ngồi ở chính giữa.

Vị lão giả kia tóc trắng xoá kia, chính là Côn Luân Phái trưởng lão Hà Chi Trùng.

Côn Luân Phái chưa bao giờ tham gia Tứ Hải yến, hôm nay lại có thể phái tới một vị trưởng lão, có lẽ hẳn là có quan hệ với vụ án trong Triều Nam Thành kia.

Hà Chi Trùng không nói gì. Tam Đô Phái chính là phái phụ thuộc vào Côn Luân Phái, nếu như chỉ là vài tên đệ tử cấp thấp bị giết, căn bản hắn sẽ không đứng ra. Chỉ là vị thiếu chủ của Tam Đô Phái kia bởi vì chuyện này mà ăn một chút vị đắng, sau đó ghi hận ở trong lòng, khuyên được Chưởng môn của Tam Đô Phái hướng về phía Côn Luân cầu viện, hắn mới không thể không đi một chuyến này.

Có người hỏi: "Cảnh giới của hai gã ma đầu này như thế nào?"

Thi Phong Thần nói: "Đầu thu năm ngoái, chủ trì của Hắc Long Tự Trúc Quý đại sư bị ma đầu cách một ngọn Thanh sơn chém chết, chỉ sợ đối phương đã là Vô Chương trung cảnh."

Nghe lời này, vẻ mặt mọi người khác nhau.

Chủ trì Hắc Long Tự -Trúc Quý danh tiếng vô cùng thối, chẳng những lừa bao nhiêu phú thương táng gia bại sản, ngay cả tiền bạc chữa bệnh của bách tính nghèo khó cũng không buông tha, còn có nghe đồn nói hắn lén lút hãm hiếp dân nữ, không chuyện ác nào không làm, chỉ bất quá vị đại sư này là người quen biết cũ của một vị quý phi nương nương trong cung, các tông phái mới không quản hắn, không thèm để ý tới.

Lúc này nghe Thi Phong Thần nói, mọi người mới biết được vị Trúc Quý đại sư này năm ngoái chết bất đắc kỳ tử hóa ra là bởi nguyên nhân này.

Thi Phong Thần biết mọi người đang suy nghĩ gì, khẽ nhíu mày, không lại tiếp tục bàn tán việc này, nói: "Hai gã ma đầu này khi hạ thủ chưa từng lưu người sống, cho nên cũng không có quá nhiều đầu mối, chỉ biết là bọn họ một cao một thấp, một nam một nữ, lấy vải bố che mặt, sử dụng phi kiếm, chẳng biết chư vị có ý kiến gì không?"

Chỉ có một chút đầu mối này, có thể có ý kiến gì?

Một mảnh an tĩnh.

"Nói chung chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta."

Người nói chuyện là một vị trung niên nhân có màu da ngăm đen, là một vị người tu đạo đến từ Đại Trạch, đạo hiệu Tả Vũ Sứ.

Mọi người nghĩ thầm rõ là nói lời vô ích, Đại Trạch tu chính là Phong Vũ Đạo Pháp, đương nhiên không có quan hệ gì với các ngươi.

Tả Vũ Sứ tiếp tục nói: "Nếu như sử dụng kiếm, mà còn dùng tốt như vậy, thì cũng không ngoài mấy nơi như Bất Lão Lâm, Vô Ân Môn, Tây Hải."

Thi Phong Thần lắc đầu nói: "Thích khách của Bất Lão Lâm tuy rằng âm hiểm nham hiểm, nhưng hành sự sẽ không làm càn như vậy, còn như Vô Ân Môn..."

Hắn không có nói hết lời, thế nhưng mọi người cũng hiểu được ý tứ của hắn.

Gần nhất mấy năm này Vô Ân Môn bị Tây Hải chèn ép phi thường khổ cực, nào có tâm tình ở trên thế gian làm mưa làm gió.

Theo đạo lý mà nói, lúc ban đầu thực lực của Vô Ân Môn cùng Tây Hải Kiếm Phái chênh lệch cũng không nhiều, nội tình của Vô Ân Môn càng là hơn xa Tây Hải, tiếc là Tây Hải lại có một vị Kiếm Thần, cái này liền không có biện pháp. Còn như Tây Hải... mặc dù ở đây không có Tây Hải kiếm tu, nhưng nơi này là Hải Châu, Tây Hải thế lớn, ai dám tuỳ tiện chỉ trích?

Có người bỗng nhiên nói: "Vì sao không có ai hoài nghi Thanh Sơn Tông? Hung án sớm nhất phát sinh ở Thương Châu, sau đó là Triều Nam Thành, chính là phạm vi của Thanh Sơn Tông."

Mọi người rất giật mình, nghĩ thầm người này lại rất có dũng khí, lại dám hoài nghi Thanh Sơn Tông.

Đợi thấy rõ người nọ là ai, mọi người mới hiểu rõ nguyên nhân.

Người nọ là Trúc Giới, chính là tục gia đệ đệ của vị Hắc Long Tự chủ trì Trúc Quý bị giết chết kia, cũng là tán tu nổi danh ở Trung Châu, có nghe đồn người này có giao hảo với Tây Hải Kiếm Phái.

Nghĩ tới những chuyện này, tầm mắt của mọi người rất tự nhiên mà hạ xuống trong một cái góc phòng bình thường.

Chỗ ấy ngồi hai người trẻ tuổi.

Hai người mặc kiếm bào màu xanh, từ đầu đến cuối đều không có nói lời nào, rất là khiêm tốn.

Người có vẻ mặt trầm ổn kia tên là Yêu Tùng Sam, chính là đệ tử đứng hàng thứ mười một của Lưỡng Vong phong trong Thanh Sơn Tông.

Người đệ tử trông trẻ tuổi hơn kia là Lâm Anh Lương, hiện đang học kiếm ở Thích Việt phong, lần này bị Yêu Tùng Sam mang theo đi ra ngoài lịch lãm.

Yêu Tùng Sam nhìn về bên kia, không nói gì, nhãn thần cũng không quá sắc bén, phảng phất kiếm thật.

Lâm Anh Lương lại không nhịn được, nhìn chằm chằm Trúc Giới nói: "Ngươi muốn chết sao?"

...

...

(Thanh sơn ứng với không việc gì, vẫn là lớn lối như vậy. )

Crypto.com Exchange

Chương (1-1021)