Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đại Đạo Triều Thiên - Chương 0077

Đại Đạo Triều Thiên
Trọn bộ 1021 chương
Chương 0077: Tiểu Hà mới lộ sừng nhọn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1021)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đã hai năm.

Mỗi khi Tỉnh Cửu đi tới một tòa thành, hắn liền muốn ăn một bữa lẩu.

Triệu Tịch Nguyệt không hỏi, không có nghĩa là nàng không muốn hỏi.

Tỉnh Cửu không có trả lời câu hỏi của nàng.

Bởi vì cho tới bây giờ, hắn cũng không biết là mình muốn nhìn thấy người kia ở trong quán lẩu, hay là chuyện này đã biến thành một loại thói quen.

Bỗng nhiên có tiếng nhạc vang lên, thanh âm đinh đương như là nước suối vậy, rơi vào trong tai, vang ở trong lòng, trong suốt không gì sánh được.

Tiếng nhạc cực kỳ đẹp, nhưng nơi này là quán lẩu, cho dù có hay như thế nào thì cũng làm cho người ta có cảm giác không thích hợp, dù cho nơi mà Tỉnh Cửu cùng với Triệu Tịch Nguyệt đang ngồi là ghế lô.

Tỉnh Cửu đeo nón lá lên.

Triệu Tịch Nguyệt cũng lấy nón lá ra mang vào.

Sau khi tới Dự Châu, bọn họ đi càng ngày càng chậm, Vì vậy thứ dùng để che đi khuôn mặt từ vải bố chuyển thành nón lá.

Về sau người thấy được bộ dạng này của bọn họ đều đã chết hết, thế nên cho tới bây giờ, hình dáng của bọn họ trong bức họa của Thanh Thiên Ti vẫn là lúc cả hai ở trong Bảo Thụ Cư.

Cửa phòng mở ra, theo sau đó là một tiếng thở nhẹ kinh ngạc.

Một vị thiếu nữ ôm tỳ bà đứng ngoài phòng, rất là nhỏ nhắn xinh xắn, bộ quần áo màu trắng mà nàng ta mặc trên người có chút hơi rộng, bên thái dương cắm một đóa hoa lài màu trắng, nhìn có vẻ rất mộc mạc thuần khiết.

Triệu Tịch Nguyệt nhớ tới chuyện mình làm lúc trước ở trên đỉnh Thần Mạt phong, hình ảnh lúc nàng mặc thử quần áo của Cảnh Dương sư thúc tổ, để xuống mấy đồng tiền ở trên bàn.

Thiếu nữ kia có hơi do dự, đi tới trước bàn, lấy mấy đồng tiền, thấp giọng lại nhanh chóng nói: "Có người muốn đối phó với hai vị, xin cẩn thận."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ngẩng đầu lên."

Thiếu nữ kia khẽ run, nghe theo lời ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nhãn thần nhu nhược, rất dễ dàng khiến cho người ta thương mến.

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Hồ ly tinh."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ ửng đỏ, nước mắt rưng rưng nói: "Tại sao ngươi lại mắng chửi ta?"

Tỉnh Cửu nói: "Đúng là hồ ly tinh."

Đương nhiên hắn cùng với Triệu Tịch Nguyệt không phải là đang mắng người.

Thiếu nữ lúc này mới xác định thân phận thực sự của mình đã bị nhìn thấu.

"Hai vị Tiên sư đến tột cùng đến từ nơi nào? Vì sao có thể nhìn ra chân thân của ta?"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra thần tình hoảng sợ, hoa lài hơi rung động, nhãn thần càng thêm nhu nhược.

Phải biết rằng nàng có tu bí pháp, cho dù là cường giả Du Dã cảnh cũng không chưa chắc có thể nhìn ra mặt thật của nàng, ai biết ngày hôm nay lại bị Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt liếc mắt một cái liền xem thấu.

Nàng nào đâu biết rằng, Triệu Tịch Nguyệt tu chính là kiếm ý thối thể, nhãn lực lợi hại hơn vô số lần so với người tu hành cùng cảnh giới, Tỉnh Cửu thì càng không cần nhắc tới.

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Không nghĩ tới Ứng Thành Tiểu Hà lại là yêu tu."

Nàng cùng Tỉnh Cửu du lịch hai năm, coi như ít khi giao tiếp với người khác, cuối cùng cũng sẽ biết chút ít tin tức trong giới tu hành.

Vị này thiếu nữ là Tiểu Hà, chính là vị nữ tu nổi tiếng trong Ứng Thành, nổi tiếng vì thủ đoạn độc ác.

Hai năm trước, bởi vì thiếu chủ của Tam Đô Phái buông lời khinh bạc nàng, bị nàng trồng hoa độc vào người.

Tiểu Hà thấy bọn họ ngay cả tên của mình đều kêu lên, cũng không tiếp tục che giấu nữa, chân thành hướng về phía hai người quỳ gối.

"Lúc trước nếu không phải hai vị Tiên sư giết những tặc nhân của Tam Đô Phái kia, tất nhiên tên dâm tặc kia sẽ còn tiếp tục nhìn ta chằm chằm. Ta là yêu tu, lại không có tông phái che chở, bất kể là Chưởng môn của Tam Đô Phái tới hay là một tên đệ tử của Côn Luân Phái tới, ta đều không ứng phó được, cho nên ta thật tâm cảm tạ hai vị Tiên sư, mới đặc biệt tới cảnh báo."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Người nào?"

Tiểu Hà nói: "Thanh Thiên Ti. Vừa vặn có Tứ Hải yến, rất nhiều người tu đạo tham dự việc này, có trưởng lão của Côn Luân, cường giả của Đại Trạch, cao tăng của Quả Thành Tự, còn có Tiên sư tới từ Thanh sơn."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ngươi vì sao biết là chúng ta?"

Tiểu Hà có chút bất an nói: "Không tiện nói cho hai vị, xin Tiên sư không nên hỏi."

Gian phòng an tĩnh lại.

Nồi lẩu đang sôi, phát ra thanh âm "sùng sục".

Tiểu Hà lo lắng nói: "Cho dù hai vị Tiên sư pháp lực cao cường, nhưng địch nhân đông đảo, để thỏa đáng hai vị không nên tiếp tục ở lại Hải Châu."

Triệu Tịch Nguyệt nhìn về Tỉnh Cửu hỏi: "Giết?"

Tỉnh Cửu nói: "Tùy ngươi."

Tiểu Hà mở to hai mắt, có vẻ rất vô tội.

Một lát sau nàng mới hiểu được ý nghĩa trong mấy câu nói này của hai người, nhất thời kinh hoảng, vừa vội lại sợ, trong mắt bịt kín một tầng hơi nước, trông rất là đáng thương.

"Ta thấy có chút đáng thương." Triệu Tịch Nguyệt nói: "Bằng không mang về cho Trấn Thủ làm bạn?"

Tỉnh Cửu nói: "Sẽ bị cắn chết."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Vậy thì quên đi, ngươi đi đi."

Tiểu Hà kiến thức cực lớn, lại chưa từng thấy qua quái nhân như vậy, nào dám ở lại thêm nữa, ôm đàn tỳ bà tranh thủ rời đi.

Một đĩa rau cộng thêm một đĩa thịt thái lát, để cho nồi lẩu đang sôi ùng ục tạm thời trở nên yên tĩnh.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Ánh nắng chiều càng ngày càng đỏ, bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng râm cực lớn, từ hướng biển bên kia tiến sang bên đây.

Bóng râm xuất hiện ở trong bầu trời, chính là Phi Kình qua lại ở trong tầng mây.

Đột nhiên vang lên một tiếng kêu trầm thấp mà du dương, Phi Kình phun ra rất nhiều nước biển, hóa thành hạt mưa rơi xuống.

Hải Châu Thành vào lúc cuối đông, sớm nghênh đón một trận mưa xuân.

Kế bên ánh nắng chiều xuất hiện một đạo cầu vồng rực rỡ, mỹ lệ không gì sánh được.

Trong Hải Châu Thành vang lên một mảnh hoan hô.

Đây là nghi thức long trọng của Tây Hải, dùng để hoan nghênh những người tu đạo không quản đường xa mà tới tham gia Tứ Hải Yến.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn mưa rơi, nói: "Biểu lộ ra thân phận?"

Dùng thời gian hai năm mới đi tới nơi này, nàng biết ở trước khi nhìn thấy người kia chắc chắn Tỉnh Cửu sẽ không rời đi.

Như vậy biểu lộ ra thân phận thì sao? Ngược lại lại qua ít ngày nữa chính là Thừa Kiếm Đại Hội, bọn họ cũng phải trở về Thanh sơn.

Tỉnh Cửu nói: "Không vội."

Triệu Tịch Nguyệt thu hồi tầm mắt, chăm chú nhìn hắn hỏi: "Vậy thì phải đánh như thế nào?"

Một đường đi tới, bọn họ chém yêu giết người, nhìn như kiêu ngạo, kì thực phi thường có chừng mực.

Yêu quái cùng đối thủ mà Triệu Tịch Nguyệt gặp phải, hoặc là nói yêu quái cùng đối thủ mà Tỉnh Cửu giúp nàng lựa chọn, phần lớn cảnh giới thực lực cũng không bằng nàng.

Nói cách khác chính là: Bọn họ chỉ chọn đi giết những đối thủ mà bọn họ có thể giết được.

Triệu Tịch Nguyệt từng có nghi vấn, cường giả chẳng lẽ không phải nên hướng về phía cường giả xuất kiếm, mới có thể càng ngày càng mạnh sao?

Tỉnh Cửu trả lời là: Nếu như mới xuất kiếm một lần liền chết, vậy thì không có ai có thể trở nên mạnh hơn cả.

Hải Châu Thành hiện tại, bởi vì Tứ Hải nên đã tụ tập rất nhiều tu đạo cường giả.

Cho dù hai người có là thiên tài đi chăng nữa, thời gian tu đạo có hạn, nếu đánh nhất định là đánh không lại, như vậy thì phải làm sao đây?

Tỉnh Cửu nhìn nàng hỏi: "Ngươi có từng nghe nói qua về một chiêu kiếm pháp từ trên trời giáng xuống chưa?"

Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Không có."

...

...

Thời điểm ngươi biết có rất nhiều người đang tìm kiếm ngươi, vậy phải làm như thế nào?

Từ trước đến nay cách làm việc của Tỉnh Cửu rất đơn giản, tựa như cách hắn thái rau vậy.

Hắn trực tiếp tìm tới môn.

Chính là tìm là đồng môn.

Tứ Hải Yến sắp tổ chức, lần lượt có rất nhiều người tu hành của các tông phái đi đến, Tiên cư đã ở đầy, nhưng tự nhiên không thiếu nơi ở cho Tiên sư của Thanh Sơn Tông.

Thanh Sơn Tông cùng Đại Trạch, Quả Thành Tự mấy đời giao hảo, ở tại trong cùng một tòa tiểu viện.

Tiểu viện rất yên tĩnh, nhưng chưa tới mức tĩnh mịch.

Bởi vì chuyện kia, Hải Châu Thành nhìn như tưng bừng náo nhiệt, thực tế ở sâu bên trong có chút cảm giác mưa gió sắp đến.

Kỳ thật bất kể là Yêu Tùng Sam vẫn là Đại Trạch Tả Vũ Sứ, đều không có bất kỳ hứng thú gì đối với việc vây giết hai cái người gọi là ma đầu kia.

Theo bọn họ, người hoặc yêu quái bị hai người kia giết chết đều là những kẻ cực kỳ đáng chết. Hơn nữa người tu đạo vốn là tranh mệnh với trời, coi thường sinh tử, giết người cũng chỉ là việc bình thường mà thôi, nếu như không phải là Chủ trì Hắc Long Tự bị hai người kia giết chết vào năm ngoái có quan hệ với vị quý phi nương nương ở trong cung kia, thì tại sao Thanh Thiên Ti lại phải làm nghiêm trọng chuyện này như vậy?

Lúc này, cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, hai người mang nón lá đi vào.

Tả Vũ Sứ hơi híp mắt, nói: "Các ngươi là ai?"

Lúc nói chuyện, hắn đã chuẩn bị xong đạo pháp bất kỳ lúc nào cũng có thể phát động công kích.

Nón lá không phải là vải bố, nhưng cũng có thể che khuất diện mạo.

Hai hàng lông mày của Yêu Tùng Sam nhíu lại, y như là kiếm vậy, phảng phất như bất kỳ lúc nào cũng có thể bay lên.

Cảm thụ được chấn động của kiếm ý từ trên người sư huynh truyền tới, Lâm Anh Lương đã tỉnh hồn lại, nhìn hai người đi vào tiểu viện kia, có chút giật mình, nhưng cũng không hoảng hốt, càng không có sợ hãi, tay phải lặng lẽ cầm lấy chuôi kiếm, bất kỳ lúc nào cũng có thể cởi xuống, lặng lẽ suy nghĩ, hai tên ma đầu này lại dám tìm tới cửa, thật là chịu chết.

Một nam một nữ? Một cao một thấp? Nhìn hai cái người đội nón lá này, cái loại cảm giác quái dị trong lòng Yêu Tùng Sam kia càng ngày càng mãnh liệt.

Hắn không có xuất kiếm, nhìn chằm chằm đối phương hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"

Cái nữ tử thân hình hơi thấp kia không có gỡ nón lá xuống, chỉ là đưa tay ở trước mặt ra dấu lên xuống hai cái.

Biểu tình của Yêu Tùng Sam nhất thời trở nên cực kỳ quái dị.

Lão tăng của Quả Thành Tự liền hiểu rõ, biết không cần phải lo lắng gì nữa, mỉm cười gật đầu thăm hỏi, sau đó kéo sư điệt trên mặt lộ ra thần sắc kích động trở về gian phòng của mình.

Tả Vũ Sứ cũng không rõ tình hình cụ thể như thế nào, nhưng cũng hiểu được một chút, cười khoát khoát tay, cũng trở về gian phòng của mình.

Yêu Tùng Sam mang theo hai người kia về tới gian phòng của mình, Lâm Anh Lương mờ mịt đi vào theo, nghĩ thầm tột cùng là làm sao vậy?

Cửa phòng đóng lại, Yêu Tùng Sam nhìn về hai người kia, hành lễ nói: "Bái kiến hai vị sư thúc."

Lâm Anh Lương ngẩn người mới phản ứng được, suýt nữa liền kêu lên thành tiếng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1021)