Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đại Đạo Triều Thiên - Chương 0084

Đại Đạo Triều Thiên
Trọn bộ 1021 chương
Chương 0084: Thì ra không phải là ngươi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1021)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nghĩ đến vị người thắng kia cũng mang nón lá, mọi người bừng tỉnh, nghĩ thầm thì ra thiếu nữ này là đồng bạn của người kia, thảo nào lại nói lời như vậy.

Hướng Vãn Thư nói: "Xin chỉ giáo, lời nói của ta dối trá ở chỗ nào?"

Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, không có tức giận, tự mình có một loại cảm giác áp bách.

Hắn tính tình ôn hòa, không muốn gây sự, nhưng có người mở miệng làm nhục sư môn, có thể nào không lên tiếng?

Giữa tràng nhất thời trở nên an tĩnh, bầu không khí có chút khẩn trương.

Thiếu nữ đứng ở rìa vách núi tự nhiên là Triệu Tịch Nguyệt.

Nàng nhìn Hướng Vãn Thư hờ hững nói: "Ngươi nói nếu như ngươi chơi cờ như vậy, sư huynh của ngươi liền muốn đánh ngươi, chẳng phải là nói hắn chơi cờ như vậy cũng có thể bị đánh?"

Loại cách nói này tựa hồ có chút miễn cưỡng, nhưng nếu như đem câu nói lúc nãy của Hướng Vãn Thư nghĩ sâu hơn, cũng chính là cái ý nghĩa này.

Hướng Vãn Thư hơi nhíu mày, nói: "Rốt cuộc thì giải thích hai chữ dối trá thế nào?"

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ngươi cảm thấy cách chơi cờ của hắn rất kém cỏi, nhưng không chịu nói rõ, ngươi thậm chí rất muốn đánh hắn, nhưng không dám làm, đây là dối trá."

Hướng Vãn Thư lắc đầu nói: "Đây cũng không phải là dối trá, mà là ta muốn lưu một chút thể diện cho đồng bạn của ngươi."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách đánh giá hắn?"

Đoàn người có hơi có xôn xao, nghĩ thầm lời này sao mà hoang đường, người đánh cờ cùng Đồng Nhan mà chỉ thua có ba quân đương nhiên là có tư cách đánh giá đồng bạn của ngươi.

Hướng Vãn Thư hơi nhíu mày, nói: "Không sai, ta muốn nói cho hắn biết, chơi cờ không phải là chuyện đơn giản như vậy."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Tin tưởng ta, đối với hắn mà nói, chơi cờ chính là chuyện đơn giản nhất thế gian."

Thời điểm nàng nói câu nói này, nàng suy nghĩ, nếu như ngươi xem qua mâm sứ bên cạnh cạnh ghế trúc kia, thấy qua những hạt cát trong mâm sứ kia, thì ngay lập tức ngươi sẽ hiểu rõ mà thôi.

Hướng Vãn Thư nói: "Đúng không? Hy vọng sau đó có cơ hội lĩnh giáo một phen."

"Ngươi không được, để cho sư huynh của ngươi tới đi."

Giọng của Triệu Tịch Nguyệt rất tự nhiên, tựa như đang nói một chuyện tầm thường.

Toàn bộ đám người ồ lên.

Tây Hải Kiếm Phái đưa ra Tứ Hải Yến có ý muốn cướp danh tiếng của Mai Hội, nhưng ai cũng biết, bất luận nội tình hay là những phương diện khác, Tứ Hải Yến cùng Mai Hội đều có khoảng cách khó có thể vượt qua.

Ngươi cho là đồng bạn của mình đạt được đệ nhất kỳ đạo trên Tứ Hải Yến, liền có tư cách chơi cờ với Đồng Nhan?

Đồng Nhan là ai? Là tồn tại mà người tu đạo phổ thông có thể gặp được sao?

Hướng Vãn Thư cười khổ không nói gì, nghĩ thầm thì ra chỉ là một vị tiểu cô nương không hiểu chuyện mà thôi, cũng không còn tức giận nữa, không để ý tới nữa.

...

...

Sau nửa canh giờ, lại lần nữa Hướng Vãn Thư nhìn thấy được tiểu cô nương không hiểu chuyện kia.

Người thắng trong Tứ Hải Yến cùng với khách mời chính thức, sau đó sẽ ngồi hải thuyền từ Cô sơn tiến vào trong Vân Đài ở trên cao.

Hướng Vãn Thư tự nhiên có thể dùng đạo pháp đạp không bay lên, nhưng bởi vì tôn trọng Tây Hải Kiếm Phái, vẫn là lựa chọn chờ đợi ở chỗ này.

Hắn nhìn về phía rìa vách núi, tầm mắt rơi vào trên hai người mang nón lá kia, lắc đầu, nghĩ thầm không biết là đệ tử bị làm hư của tông phái nào.

"Cảm giác như thế nào? Có ý nghĩa hay không?" Triệu Tịch Nguyệt hỏi.

Tỉnh Cửu nói: "Không nhiều."

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Là sao?"

"Chơi cờ không phải là tự bản thân mình tu hành, mà là dựa vào sự lệch lạc của đối phương mà thắng lợi, điểm ấy tương đối không thú vị."

Hắn suy nghĩ một chút còn nói thêm: "Hơn nữa quá giản đơn."

...

...

Hải thuyền không có buồm, theo gió mà lên, rất nhanh liền rời xa mặt đất, lái vào trong mây mù.

Trong mây mù lượn lờ bốn phía, mơ hồ có thể thấy được vách đá lởm chởm, còn có ban công đình tạ gần trong gang tấc.

Có chút người tu hành lần đầu tiên đến Tây Hải Kiếm Phái, thế mới biết cái gọi là Vân Đài lại chính là một ngọn núi ở trong mây treo lơ lửng giữa trời.

Hải thuyền dừng ở đỉnh núi, đệ tử của Tây Hải Kiếm Phái tiến lên, nghênh tiếp đem mọi người vào trong một tòa cung điện nguy nga đồ sộ.

Các vị khách đến từ các tông phái đã riêng phần mình an tọa ở trong điện, thưởng thức Giao nhân ca vũ, đang thấp giọng trò chuyện với nhau cái gì đó.

Hướng Vãn Thư, Mạc Tích cùng Tỉnh Cửu, với tư cách là người thắng trên Tứ Hải Yến đi vào trong điện.

Rất nhiều người đứng dậy đón chào, đây là tôn kính đối với Tứ Hải Yến, tự nhiên cũng là thể hiện sự tôn kính đối với sư môn của Hướng Vãn Thư cùng Mạc Tích.

Có một bộ phận tầm mắt rơi vào trên người của Tỉnh Cửu, bởi vì đi tới trong điện, hắn vẫn mang nón lá, có vẻ có chút quái dị.

Trong những tầm mắt này có một cái ẩn nấp trong bóng tối, tràn đầy tà ác cùng cừu hận.

Còn có hai cái ánh mắt lại tràn đầy khiếp sợ cùng với khó hiểu.

Vẻ mặt của Thanh Sơn Tông Yêu Tùng Sam cùng Lâm Anh Lương khẽ biến, nghĩ thầm tại sao hắn lại tới? Chẳng lẽ hắn không biết Thanh Thiên Ti vẫn luôn tìm bọn họ? Đây là muốn làm cái gì?

...

...

Đi tới chỗ sâu ở trong đại điện, một thân ảnh từ bên trong mây mù dần dần hiển hiện ra.

Đó là một vị nam tử cao to, khí chất uy nghiêm, mặc minh hoàng y sam, phía trước miện rũ xuống hơn mười bức rèm che, không nhìn thấy rõ khuôn mặt lắm.

Hắn từ trên cao nhìn xuống nhìn Tỉnh Cửu, như một vị đế vương chân chính.

Đây là Tây Vương Tôn, trong mấy năm gần đây, là đại nhân vật thần bí nhất giới tu hành.

Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn đối phương.

Hướng Vãn Thư cùng Mạc Tích đã trở lại tiền điện, không biết Tây Hải Kiếm Phái đã đưa ra loại trân bảo như thế nào.

Hiện tại chỉ còn có một mình hắn, cái này có chút quái dị.

"Đại đạo vô ngân(mênh mông), cho nên ánh mắt của chúng ta phải mở rộng hơn một chút, không thể bởi vì một cái cây liền bỏ qua cả một khu rừng."

Thanh âm của Tây Vương Tôn rất nhu hòa, giống như là những viên Nam Hải minh châu trên bức rèm che kia vậy.

Nửa đoạn trước của câu nói này rất giống là lời chỉ điểm của sư trưởng đối với hậu bối vậy, nửa câu sau cũng rất cổ quái.

Tỉnh Cửu lặng lẽ suy nghĩ thì ra ngươi không phải là hắn.

Lúc này, hắn đã biết Tây Vương Tôn là ai, tự nhiên cũng đã biết hắn không phải ai.

Tây Vương Tôn dường như cười mà không cười nhìn Tỉnh Cửu.

Thú vị là, hắn cũng cho là mình biết cái người tu hành trẻ tuổi mang nón lá này là ai.

Ở trong suy nghĩ của hắn, đối phương chắc là bị triều đình truy đuổi quá gấp, mới sẽ nghĩ tới tham gia Tứ Hải Yến, để rồi nương nhờ vào minh.

Hắn biết chuyện đã xảy ra ở Hải Thần Miếu vào ban đêm ngày hôm đó, nhưng hắn không có chút tức giận nào cả, ngược lại, hắn rất thưởng thức dũng khí cùng năng lực của đối phương, càng phát hiện hai người trẻ tuổi này có tiềm chất đáng để bồi dưỡng, tuy rằng cái người đeo thiết kiếm ở trước mắt này, rõ ràng vẫn chưa có thể tiến vào Vô Chương cảnh giới, xa không bằng cái người ở ngoài kia.

Bất quá hắn sẽ không để cho Tây Hải Kiếm Phái tiếp nhận bọn họ, mà là sẽ lấy danh nghĩa khác.

Cho nên hắn mới sẽ nói ra nửa câu nói phía sau.

Rất an tĩnh, Tỉnh Cửu không có trả lời.

Ánh mắt của Tây Vương Tôn dần dần nheo lại, thoáng lộ ra một ít thần sắc lãnh khốc, nói: "Nếu như ngươi không muốn đầu nhập vào cô, vì sao phải tới tham gia Tứ Hải Yến của cô?"

Tỉnh Cửu nói: "Ta chỉ là muốn tới thăm ngươi một chút."

Đây thật ra là một câu trả lời ngoài dự đoán.

Tây Vương Tôn lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Vậy ngươi còn muốn bảo bối của cô sao?"

Tỉnh Cửu lắc đầu.

Nghe hắn nói như thế, Tây Vương Tôn cho là hắn chỉ là còn chưa có đưa ra quyết định, muốn dùng cái này để lấy lòng, trầm lặng một lát sau đó phất phất tay, ra hiệu hắn đi ra ngoài.

...

...

Đại điện của Tây Hải Kiếm Phái cực kỳ rộng, chu vi chừng nghìn trượng, sương mù dựa theo đất mà đi, khách nhân tản ra ngồi ở trong đó.

Nếu như không phải người tu hành có thị lực nhạy bén, chỉ sợ liền ngay cả mặt lẫn nhau đều không có cách nào thấy rõ.

Tỉnh Cửu trở lại trong điện, đi tới trước cái án mà Triệu Tịch Nguyệt đang ngồi, chuẩn bị cùng với nàng rời đi.

Một đạo thanh âm xót xa vang lên.

"Trên yến hội, lại còn mang nón lá, các ngươi không muốn người khác tháy mình? Hay là đã làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, không dám gặp người?"

Các tân khách có chút bất ngờ, nhìn về chỗ thanh âm phát ra, phát hiện người nói chuyện là một vị người tu đạo trung niên thon gầy, mặc đạo y màu đen, dung nhan hèn mọn.

Người biết được thân phận của người tu đạo này thấp giọng nói vài câu, các khách mời mới biết được, thì ra vị người tu đạo trung niên này chính là tán tu Trúc Giới.

Nghe thấy người này giao hảo với Tây Hải Kiếm Phái, hôm nay hắn xuất hiện ở trên Tứ Hải Yến cũng không làm người ta bất ngờ.

Danh tiếng của Trúc Giới cùng với người anh cả đã chết đi của hắn —— Chủ trì Trúc Quý của Hắc Long Tự cực kỳ kém, tự nhiên không có người nào nguyện ý để ý tới. Đặt ở lúc bình thường hắn nhất định sẽ đàng hoàng ăn xong tiệc rượu, sau đó sẽ cổ động tuyên dương một phen rất nhiều lễ ngộ mà Tây Hải Kiếm Phái dành cho mình, hơn nữa bản thân cũng sẽ nhân cơ hội này nói chuyện cùng với đệ tử thiên tài của Trung Châu Phái.

Thế nhưng ngày hôm nay không giống.

Hai cái người mang nón lá kia, là kẻ thù giết huynh của hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1021)