Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đại Đạo Triều Thiên - Chương 0087

Đại Đạo Triều Thiên
Trọn bộ 1021 chương
Chương 0087: Phong hỏa Liên Tam Nguyệt (*)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1021)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

(*): khói lửa liên tục ba tháng


Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn một cái, không nói gì, rơi vào trong mắt của mọi người, có vẻ cực kỳ hờ hững.

"Không sai!"

Trưởng lão của Côn Luân phẫn nộ nói: "Khi đó ở Triều Nam Thành, đệ tử của Tam Đô Phái sốt ruột lo lắng thương thế của đồng môn nên tranh đoạt thuốc, chỉ là cái việc nhỏ sinh ra chút tranh chấp, vì sao phải giết người?"

Nghe thấy lời này, tầm mắt của rất nhiều người nhìn về phía Triệu Tịch Nguyệt nhiều hơn vài phần kiêng kỵ, cho dù ngươi là người đứng đầu cửu phong của Thanh Sơn Tông, sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy? Lại nghĩ đến hình ảnh lúc trước Triệu Tịch Nguyệt không nói một lời liền giết chết Trúc Giới, mọi người càng cảm giác tâm tính của vị thiếu nữ thiên tài trong lời đồn này thật sự là đáng sợ.

"Chỉ là việc nhỏ?" Lâm Anh Lương đi về tới trước, nhìn vị trưởng lão của Côn Luân kia cười lạnh nói: "Khi đó hai vị cao tăng của Quả Thành Tự muốn dùng thuốc để cứu trị dân chúng trong Triều Nam Thành bị Quỷ Mục Lăng nhiếp hồn, các vị tu hành đồng đạo cùng phú thương trong Bảo Thụ Cư đều buông tha không mua nữa, nguyện ý giúp đỡ việc thiện này, kết quả đệ tử của Tam Đô Phái cũng bởi vì vị thiếu chủ kia bị trúng một chút hoa độc, bị ngứa một chút liền muốn làm cứng, ỷ vào Côn Luân hào phú, liên tục tăng giá, Triệu sư thúc sao có thể chịu được hành vi như thế này, dùng một viên Huyền Thảo đan lấy băng phiến, sau đó muốn tặng cho hai vị cao tăng của Quả Thành Tự, lại bị đệ tử của Tam Đô Phái ngăn lại đường đi muốn cướp thuốc, bọn họ chẳng biết thân phận của sư thúc ta, vẫn muốn giết người, người như thế đương nhiên đáng chết!"

Trước đó vài ngày ở trong Hải Châu Tiên cư, hắn cùng với sư huynh Yêu Tùng Sam đã biết được chuyện này, cùng hồ sơ vụ án của Thanh Thiên Ti đối chiếu một cái, liền suy tính ra được tình hình lúc đó, lúc này bị hắn nói đến, lại cùng tình huống thật sự không chênh lệch bao nhiêu, nhất thời đưa tới nghị luận ầm ĩ trong đại điện.

Vị lão tăng của Quả Thành Tự kia đọc một tiếng thiền hiệu, nói với mọi người nói: "Lúc đó bần tăng cũng ở trong Bảo Thụ Cư, vẫn có rất nhiều đồng đạo cũng có thể chứng minh."

Nghe thấy lời này, mọi người trong điện tự nhiên tin chín thành, danh tiếng của Quả Thành Tự tại thế gian vô hạ vô trần, ai cũng tin tưởng lão tăng không nói láo.

Trưởng lão của Côn Luân muốn nói lúc Triệu Tịch Nguyệt giết người ở trong hẻm không có người nhìn thấy, ai biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn bầu không khí trong điện biết có nói ra cũng vô dụng, không khỏi chán nản.

"Vậy những người còn lại thì sao?"

Thi Phong Thần lại một lần nữa đi về phía trước mấy bước, khoảng cách với Triệu Tịch Nguyệt lại gần hơn một chút.

Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Triệu Tịch Nguyệt nói: "Bốn người chết ở dưới kiếm của ngươi trong Thương Châu Thành chỉ là bốn người qua đường! Người bị ngươi chặt đầu ở bên ngoài Thiên Kinh Thành chính là một vị Thần Vệ Quân! Người bị ngươi chém thành khối vụn ở trong Dự Châu Thành càng chỉ là một bà lão! Bản quan muốn biết bọn họ đắc tội Phong chủ như thế nào? Bọn họ thì có năng lực gì mà dám đắc tội Phong chủ!"

Triệu Tịch Nguyệt nhíu mày chuẩn bị nói chuyện.

Tỉnh Cửu nhìn nàng một cái.

Phong chủ của Thanh sơn sao có thể bị một cái quan viên triều đình nói đến mức á khẩu không trả lời được?

Không có ai tin tưởng.

Ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, sở dĩ Triệu Tịch Nguyệt không chịu mở miệng giải thích, là bởi vì tranh chấp cùng với tên quan viên triều đình này sẽ làm mất thân phận, nhưng không biết thật ra chỉ là bởi vì Tỉnh Cửu cảm thấy rất phiền phức.

"Những người đó không có đắc tội sư thúc, nhưng khẳng định đắc tội với Thanh sơn kiếm."

Yêu Tùng Sam nhìn Thi Phong Thần lạnh giọng nói: "Kiếm gặp thấy chuyện bất bình thì phải lên tiếng(kiếm ngộ bất bình tắc minh), tại sao những người đó lại phải chết ở dưới kiếm của sư thúc, ta nghĩ ngươi so với bất kỳ ai khác đều phải rõ ràng hơn."

Thi Phong Thần cười lạnh nói: "Hai năm qua, Phong chủ vân du khắp nơi, hơn bảy mươi cái tánh mạng, chẳng lẽ liền không cần phải bàn giao cái gì?

Yêu Tùng Sam nhìn vị quan viên triều đình này, tựa như nhìn một tảng đá.

"Thanh sơn Kiếm Tông giết vài tên ăn trộm, còn phải giao phó? Người nào có tư cách muốn chúng ta giao phó?"

...

...

Lời nói thật là khí phách.

Kiếm thật là sắc bén.

Trong điện một mảnh tĩnh mịch.

Thanh Sơn Tông đều đã nói ra lời như vậy, ai còn dám chính diện đối đầu nữa?

"Lời ấy của sư huynh không thích hợp, cho dù là gặp chuyện bất công nên động kiếm, thế nhưng sự tình liên quan đến tính mệnh, chung quy vẫn cần phải thận trọng một chút."

Người nói chuyện chính là Hướng Vãn Thư.

Mạc Tích cũng lắc đầu, nói: "Cái này cũng có hơi quá lạm sát rồi."

Bầu không khí trong điện sinh ra biến hóa vi diệu.

Đệ tử của Trung Châu Phái cùng với Thủy Nguyệt Am đồng thời lên tiếng, chuyện này liền có chút ý tứ rồi.

Trong số các đại tu hành tông phái hiện nay trên thế gian, Nhất Mao Trai khiêm tốn, Quả Thành Tự không tranh, nội tình của Phong Đao Giáo cùng Tây Hải Kiếm Phái có chút không đủ, vì thế Trung Châu Phái cùng với Thanh Sơn Tông chính là đứng đầu chính đạo, mà bởi vì Trung Châu Phái gần thành Triều Ca, mấy chục năm qua đệ tử thiên tài tầng tầng lớp lớp, thanh thế thậm chí đã mơ hồ vượt qua Thanh sơn một bậc. Số lượng đệ tử của Thủy Nguyệt Am không nhiều, nhưng có Am chủ cùng mấy vị trưởng lão Phá Hải cảnh tọa trấn, nghe đồn còn có một vị nhân vật trong truyền thuyết càng có hi vọng bước vào Thông Thiên cảnh, cũng là không thể coi thường.

Yêu Tùng Sam có chút không vui.

Sở dĩ hắn không vui phần lớn là bởi Mạc Tích.

Trung Châu Phái lên tiếng, hắn liền có thể trực tiếp mắng lại, nhưng từ trước đến nay Thủy Nguyệt Am giao hảo với Thanh Sơn Tông, hắn không biết là mình nên mắng tới cỡ nào, không khỏi cảm thấy có chút phiền phức.

Lúc này, rốt cục Tỉnh Cửu đã nói chuyện.

Đây là lần đầu tiên mọi người trong điện nghe được tiếng của hắn.

Thanh âm của hắn rất bình rất nhạt, giống như là dòng nước trong chảy lên thân kiếm, không phân biệt rõ được đây là nước hay là kiếm.

"Liên Tam Nguyệt là sư thúc của ngươi?"

Nghe thấy lời này, trong đại điện nhất thời trở nên xôn xao, Mạc Tích thì càng là mày liễu dựng ngược, cực kỳ tức giận.

Liên Tam Nguyệt là sư muội của Am chủ Thủy Nguyệt Am, bàn về cảnh giới thì không cần tranh cãi chút nào chính là nhân vật số một trong Thủy Nguyệt Am, người có hi vọng bước lên Thông Thiên cảnh trong lời đồn kia chính là nàng.

Bất luận bối phận hay là tư lịch, nàng là một trong mấy người cao nhất của giới tu hành, nghe nói khi nàng cùng Chưởng môn Thanh sơn gặp nhau thì cũng chỉ cần chấp bình lễ.

Lấy Cảnh Dương chân nhân sư thừa mà nói, Tỉnh Cửu quả thực là người cùng thế hệ với đối phương, nhưng làm gì có người nào trong giới tu hành không biết hắn lên được Thần Mạt phong là nhờ vào ăn bám Triệu Tịch Nguyệt? Hơn nữa coi như là cùng thế hệ, nhưng ngươi lại gọi thẳng tên họ của một vị đại tiền bối trong giới tu hành, sao mà vô lễ?

Mạc Tích nhìn Tỉnh Cửu, ánh mắt cực kỳ không tốt, tựa như muốn nhìn xuyên qua cái nón lá của hắn, nhìn xem đến tột cùng thì da mặt của hắn dày cỡ nào.

"Ngươi có biết vì sao sư thúc của ngươi lại gọi là Liên Tam Nguyệt không?"

Tỉnh Cửu dường như không có cảm giác ra cái gì cả, tiếp tục nói: "Năm đó Tuyết Quốc xuôi nam, Hoàng Triều chính thống bị gián đoạn, thế gian đại loạn, bách tính trôi giạt khắp nơi, sinh linh đồ thán, còn có phỉ binh cầm quyền, dùng dân chạy nạn làm quân lương, vừa vặn sư thúc của ngươi xuống núi, trong vòng ba tháng liền giết hết bốn vạn người, đốt mười bảy phỉ trại, tthế nhân liền xưng khói lửa ba tháng liền, sau đó nàng mới có tên này."

Nghe được đoạn chuyện cũ này, trong đại điện lặng ngắt như tờ, mọi người khiếp sợ suy nghĩ... Chuyện này là thật sao?

Những đoạn chuyện cũ này đã qua rất nhiều năm, từ lâu đã trở thành bí mật không ai biết, chẳng hạn như từ đó đến nay Mạc Tích chưa từng có nghe nói qua chuyện này, theo bản năng liền phản bác: "Ngươi nói mò cái gì đó? Sư thúc của ta tính tình ôn hòa, làm sao có thể hành sự như vậy... Như vậy..."

Nàng chợt phát hiện không biết nên dùng cái từ gì để hình dung sư thúc trong câu chuyện xưa này. Giải cứu vạn dân đang khốn đốn, cái này tự nhiên là truyền kỳ, nhưng ba tháng liền giết bốn vạn phỉ binh, trong những phỉ binh kia chỉ sợ vẫn có rất nhiều là dân chạy nạn bị bức ép thậm chí là phụ nữ và trẻ em, vậy thì phải đánh giá như thế nào đâu?

Những người tu đạo trẻ tuổi không biết câu chuyện xưa này, cũng không có nghĩa là người tu đạo thế hệ trước cũng không biết.

Côn Luân trưởng lão trầm lặng không nói, căn bản không muốn nhớ lại năm tháng hỗn loạn kia.

Tây Hải Kiếm Phái trưởng lão nhớ lại mảnh biển máu năm đó, không khỏi hơi biến sắc.

Lão tăng của Quả Thành Tự bất đắc dĩ lắc đầu, ra hiệu cho Mạc Tích biết những chuyện này đều là thật, không nên nói nữa.

Mạc Tích nóng nảy, nói: "Dù sao thì sư thúc của ta giết đều là ác nhân!"

Yêu Tùng Sam cười lạnh nói: "Chẳng lẽ sư thúc ta giết đều là người tốt?"

...

...

Thanh sơn giết người, chính là trừ ác.

Đây chính là nhận thức tự nhiên của rất nhiều người tu đạo cùng với phần lớn bách tính phổ thông.

Đây chính là khí lượng của chính đạo đại phái hoặc cũng có thể nói là nội tình, chỉ có công đức được tích lũy thông qua vô số năm với có thể tạo ra được hình tượng không thể rung chuyển như thế này.

Thi Phong Thần biết mình không còn có biện pháp nào để bắt đối phương về quy án.

Coi như hắn muốn bốc lên sai lầm cực kỳ to lớn, điều động Thần Vệ Quân cùng với cường giả của triều đình tới phá án, cũng không có tí nắm chắc nào cả.

Tây Hải Kiếm Phái nhất định sẽ giữ vị trí trung lập, những tông phái như Quả Thành Tự, Đại Trạch này nhất định sẽ đứng ở bên phía Thanh Sơn Tông.

Đừng nhìn Trung Châu Phái cùng Thủy Nguyệt Am đã từng phát ra tiếng, nhưng khi thật sự thấy triều đình tranh chấp với Thanh Sơn Tông, cũng tuyệt đối sẽ không đứng về phía triều đình.

Huống chi tầng cấp quan viện như hắn lại có tư cách gì để đại biểu triều đình đâu?

"Chuyện này ta sẽ báo cho hoàng cung."

Hắn nhìn Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ta nhất định sẽ yêu cầu ngươi đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, cho dù đó chỉ là một lời nói xin lỗi."

—— dù cho cái giá phải trả là cả sinh mệnh.

Hắn lặng yên suy nghĩ.

Triệu Tịch Nguyệt cũng không rõ ràng lắm loại tâm lý an ủi của vị quan viên triều đình cùng với cái loại cảm xúc bi tráng như gió thổi tiêu điều kia, cũng không thèm để ý.

"Nhìn thấy được người rồi?" Nàng hỏi Tỉnh Cửu.

Tỉnh Cửu gật đầu.

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Vậy thì đi thôi."

Hướng Vãn Thư bỗng nhiên nói: "Hy vọng có thể gặp mặt ở trên Mai Hội."

Thời điểm hắn nói câu nói này, hắn nhìn Tỉnh Cửu.

Trên Mai Hội cũng có cầm kỳ thư họa.

Sang năm, Tỉnh Cửu sẽ là đệ tử trẻ tuổi thay mặt Thanh Sơn Tông tham gia Mai Yến.

Hắn đã có thể lấy được kỳ đạo đệ nhất ở trên Tứ Hải Yến, chắc hẳn cũng sẽ tiếp tục tham gia kỳ đạo tranh.

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ta nói rồi, ngươi không được, để cho sư huynh của ngươi tới." vẻ mặt của Hướng Vãn Thư hơi run, không nói gì.

Ở bên ngoài Cô sơn lầu các, Triệu Tịch Nguyệt cũng đã từng nói qua những lời này.

Lúc đó hắn chỉ cho là nàng là tiểu cô nương hư hỏng, hành sự hoang đường, cho nên không có để ý.

Thế nhưng nàng là Triệu Tịch Nguyệt, như vậy những lời này liền không có quan hệ gì với hoang đường, mà là nàng thật sự cho là như vậy.

Trong điện nhất thời xôn xao cả lên.

Ở Trung Châu Phái, Hướng Vãn Thư có rất nhiều sư huynh, nhưng nếu như không thêm bất luận tên họ gì cả, chỉ nói mỗi sư huynh mà thôi, dĩ nhiên chính là... Đồng Nhan.

Những lời này của Triệu Tịch Nguyệt là có ý gì? Thay mặt Tỉnh Cửu hướng về phía Đồng Nhan khiêu chiến sao?

Rốt cục Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái cũng muốn đối mặt chính diện sao?

Nghĩ đến điểm này, mọi người không khỏi sinh ra vô cùng chờ mong.

Tin tưởng khi những lời này truyền ra khỏi Vân Đài, toàn bộ đại lục cũng sẽ chấn động.

Trên Mai Hội sang năm sẽ phát sinh chuyện xưa như thế nào đây?

...

...

(đối với Triều Thiên đại lục người tu hành mà nói, hiện tại nhất chuyện phiền phức tình chính là phải nghĩ biện pháp bắt được Mai Hội thiệp mời đi thành Triều Ca, như vậy Mai Hội có thể nào không nhìn? Làm như độc giả muốn so với bọn hắn hạnh phúc rất nhiều, ngài chỉ cần đặt liền nhất định có thể thấy Mai Hội trên phát sinh chuyện xưa... Không xa, hẳn là ngay mười hai tháng, ngược lại ước chừng là mùa đông. )

Crypto.com Exchange

Chương (1-1021)