Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đại Đạo Triều Thiên - Chương 0088

Đại Đạo Triều Thiên
Trọn bộ 1021 chương
Chương 0088: Thừa Thiên không phải là kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1021)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Triệu Tịch Nguyệt đưa tay phải ra.

Tỉnh Cửu đưa tay trái ra.

Nắm lấy.

Gió nổi lên.

Phi kiếm phá không.

Giữa mây mù xuất hiện một cái đường trống rỗng, sau đó dần dần hợp lại.

Một đạo hồng tuyến như có như không in dấu ở trên không trung, tản ra mùi máu tanh nhàn nhạt.

Hai người không có nói lời từ biệt với mọi người, thậm chí không có nói lời nào với Tây Vương Tôn cả, có vẻ có chút vô lễ. Chỉ là ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, chấn động trong lòng mọi người vẫn chưa biến mất, căn bản không có để ý tới mấy thứ này, thỉnh thoảng nhớ tới người, thậm chí cảm thấy tựa hồ chỉ có tác phong như vậy, mới phù hợp với ấn tượng mà thiếu nữ của Thần Mạt phong kia lưu lại cho mọi người.

Nhìn đạo hồng tuyến dần dần biến mất ở trong gió biển kia, Hướng Vãn Thư thì thào nói: "Chẳng lẽ đây là Phất Tư kiếm mà chân nhân lưu lại?"

Thời điểm nói câu nói này, hắn có chút cảm khái, trên gương mặt sạch sẽ mang theo vẻ mặt ngưỡng mộ cùng hướng tới.

Số lượng đệ tử thiên tài của Trung Châu Phái rất nhiều, hắn cũng chỉ là một trong số đó mà thôi, từ điểm này cũng có thể thấy được số lượng thiên tài trên khắp thế gian nhiều đến cỡ nào.

Vậy nhân vật như thế nào mới có thể được xem là thiên tài thật sự? Chỉ có thời gian mới có thể chứng minh.

Rất nhiều nhân vật thiên tài trong quá khứ, cũng chỉ là bởi vì bị ngăn cản tại một cái cửa ải trên con đường tu hành mà liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người, mãi cho đến lúc tiêu thanh biệt tích, chuyện như vậy ở trong giới tu hành đã xảy ra quá nhiều.

Mấy trăm năm qua, tuyệt thế thiên tài thực sự là ai? Chính là một vị đã đi được xa nhất kia.

Nghìn năm qua, Triều Thiên đại lục chỉ có một người phi thăng, đó chính là Cảnh Dương.

Càng là thiên tài Hướng Vãn Thư như vậy, thì lại càng cảm nhận được Cảnh Dương chân nhân tài giỏi như thế nào.

Mỗi khi đề cập tới việc Triệu Tịch Nguyệt thừa kế truyền thừa của Cảnh Dương chân nhân, đừng nói là hắn, liền ngay cả sư huynh Đồng Nhan của hắn cũng có vài phần ước ao.

Lúc này, vị thanh niên tăng nhân của Quả Thành Tự kia đi tới bên cạnh lão tăng, chỉ vào mình miệng, hô "ô ô" hai tiếng, có vẻ có chút nóng nảy.

Có vài người cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm vị này chẳng lẽ là một người câm điếc, người tu đạo có quen biết với Quả Thành Tự thì đoán được thanh niên tăng nhân kia đang tu Bế Khẩu Thiền.

Thanh niên tăng nhân đang hỏi: Hai vị đạo hữu kia của Thanh sơn đã đi rồi, ta vẫn còn phải tu Bế Khẩu Thiền sao?

Lão tăng nói: "Có thể."

Thanh niên tăng nhân như trút được gánh nặng, trong lúc nhìn đạo hồng tuyến sắp biến mất trong bầu trời kia, lớn tiếng nói một câu.

Thanh âm của hắn cực kỳ to, dường như tiếng chuông muộn trong chùa cổ, vang vọng khắp Vân Đài.

"Nhân lúc cao hứng mà đến, khi hứng đã hết thì về, quả nhiên là phong phạm Tiên gia..."

(thừa hưng nhi lai, hưng tẫn nhi phản, quả nhiên tiên gia phong phạm)

...

...

"Phong phạm Tiên gia? Chỉ sợ là Ma đạo thủ đoạn, đại lục lại phải nghênh đón một cái tai họa..."

Đứng ở trong Hải Châu Thành, nhìn về hướng bầu trời nơi kiếm quang tản ra khắp nơi cùng với thanh quang do pháp bảo phát ra, mặt của Thi Phong Thần không chút thay đổi mà nói một câu.

Thuộc hạ không rõ ý tứ của những lời này, nghĩ thầm hôm nay truy bắt hung đồ lại có thể bắt được đại nhân vật của Thanh Sơn Tông, Thanh Thiên Ti thật là quá mất thể diện, cho dù đại nhân ngài có nói nhiều hơn mấy câu nói như vậy nữa cũng chẳng có cái ý nghĩa gì, chẳng lẽ như vậy liền có thể để cho bá tánh trên thế gian cho rằng Tiên sư của Thanh sơn là ma đầu?

Thi Phong Thần không có giải thích. Hắn nói những lời này là bởi vì hắn thấy, Triệu Tịch Nguyệt rất giống một vị đại nhân vật của giới tu hành nhiều năm về trước.

Cái đại nhân vật kia cũng từng du lịch trên thế gian, tôn trọng lấy giết chóc để ngừng ác, người chết dưới kiếm của hắn chỉ sợ còn nhiều hơn người bị Liên Tam Nguyệt giết.

Nhưng cuối cùng, vị đại nhân vật kia rơi vào ma đạo, thành một cái tai họa lớn nhất của giới tu hành.

Chuyện này là một bí mật chân chính, trên cơ bản trong giới tu hành không có người biết, ngay cả trong nội bộ của Thanh Sơn Tông thì người biết chuyện này cũng không nhiều.

Hắn nhưng là nhờ cơ duyên xảo hợp mới từ chỗ tổng quản đời trước của Thanh Thiên Ti mới biết được chuyện này.

Hắn đã quyết định quyết tâm, sau khi trở lại thành Triều Ca sẽ đem toàn bộ nhân mạch cùng với tài nguyên mà nửa đời trước tích lũy được dùng hết, tranh thủ nhận được cơ hội vào cung gặp vua.

Nếu như có thể nhìn thấy thiên nhan, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp để cho bệ hạ đem Triệu Tịch Nguyệt liên hệ cùng với cái tai họa năm đó.

...

...

Thanh Sơn Cửu Phong, Thượng Đức phong lạnh nhất, Vân Hành phong hiểm nhất, Thần Mạt phong cô độc nhất, Thiên Quang phong cao nhất.

Thời tiết đầu mùa xuân, vạn vật sống lại, cây cối trên Thiên Quang phong từ lâu đã xanh um tươi tốt, quay người nhìn khắp bốn phía, một mảnh xanh biếc vừa ý, rất là đẹp mắt.

Một đạo thân ảnh cao lớn đứng ở rìa vách núi, nhìn phong cảnh như vậy, khí tức phát ra nhưng lại có chút lạnh thấu xương.

"Vậy mà hắn vẫn còn sống, còn tìm gặp ngươi?"

Đối tượng mà hắn đang nói chuyện không phải người, mà là một con mèo có bộ lông dài màu trắng.

Một trong Tứ đại Trấn Thủ - Bạch Quỷ, chẳng biết vì sao hôm nay lại rời đi Bích Hồ phong, đến nơi này.

Đỉnh của Thiên Quang phong có một tòa bia, do một con rùa đá cõng.

Rùa đá rất lớn, khoảng chừng mười trượng.

Bạch Quỷ ngồi xổm ở trên đỉnh đầu của con rùa đá, so sánh nó với thứ ở bên dưới thì nhìn có chút nhỏ bé.

Nó không để ý đến lời nói của người kia, không ngừng liếm lông, sau đó liếm mặt, cực kỳ chăm chú.

—— lời nói cần phải truyền tới cũng đã truyền rồi, còn như vì sao hai người thúc cháu các ngươi cố ý làm bộ không quen, không liên quan tới ta.

Bạch Quỷ đối với rất nhiều chuyện đều có lòng hiếu kỳ rất lớn, Thanh sơn có câu ngạn ngữ chính là để nói về chuyện này.

Vấn đề là ngoài câu đó ra còn có một câu ngạn ngữ nữa, nó còn nhớ rõ hơn —— lòng hiếu kỳ giết chết mèo.

"Chuyện này không phải là do ta an bài, nhưng ta hiểu rõ tình hình, cũng ủng hộ. Thanh sơn tu kiếm, vậy sẽ phải xuất kiếm, Lưỡng Vong phong chính là vì điều này mà tồn tại. Nhiệt huyết của thế hệ trẻ không thể bởi vì chúng ta mà bị làm lạnh. Ta biết hắn đang lo lắng cái gì, nhưng ta tin tưởng thế hệ sau dù sao vẫn mạnh hơn so với thế hệ trước, sự tình mà sư phụ cùng hắn không làm được, chưa chắc hài tử bây giờ cũng không làm được."

Bạch Quỷ không có dừng lại động tác liếm mặt, tầm mắt lại di chuyển nhanh như tia chớp từ trên chân trước đang vung vẩy chuyển sang đạo thân ảnh kia.

Nhìn bóng lưng của đối phương, nó sinh ra một loại xung động mãnh liệt, có muốn thử đánh lén một chút hay không?

Tựa như cái buổi tối hai năm trước ở Bích Hồ phong kia, loại mê hoặc này thật sự là quá mãnh liệt.

Cuối cùng Bạch Quỷ vẫn bỏ qua cái ý nghĩ này, bởi vì nó biết mình đánh không lại đối phương.

Điều này làm cho Bạch Quỷ có chút căm tức, không còn liếm mặt nữa, duỗi ra móng vuốt vỗ về phía đỉnh đầu của rùa đá.

Là Thanh sơn Trấn Thủ, thực lực của nó sao mà kinh khủng, đầu móng vuốt của nó so với đại đa số phi kiếm đều sắc bén hơn gấp trăm lần.

Ban đầu ở đỉnh Bích Hồ phong, nó vung ra một trảo, trực tiếp đem Tỉnh Cửu đánh bay đến ở ngoài mấy trăm trượng trong hồ, để cho hắn phải dưỡng thương nửa năm.

Một trảo này của nó không hề giữ lại sức, vậy chẳng phải là rùa đá sẽ trực tiếp vỡ thành bụi phấn?

Hình ảnh như vậy không có xuất hiện.

Rùa đá không có vỡ, cũng không có nứt, cũng không có dấu vết gì cả, thậm chí ngay cả một vết in trắng cũng không có.

Một đạo khí tức cổ xưa mà ung dung xuất hiện ở trên đỉnh núi.

Rùa đá chậm rãi mở mắt, ánh mắt có chút mờ mịt, tựa hồ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nó dĩ nhiên là một vật còn sống.

Người nọ xoay người lại, thân hình cao to, ánh mắt thanh tĩnh ôn hoà, khí tức sâu không lường được, chính là Chưởng môn của Thanh sơn.

"Nguyên Quy có đắc tội ngươi lúc nào? Rõ ràng đang ngủ ngon giấc, ngươi lại muốn làm cho nó tỉnh ngủ."

Một trảo của Bạch Quỷ có thể khai sơn cắt hồ, để cho Thần Mạt phong phải nghe tiếng ho khan nửa năm, lúc này lại chỉ có thể để cho con rùa đá kia tỉnh lại.

Nhưng nó cũng không cảm thấy xấu hổ.

Là đồng bạn cùng sinh sống ở Thanh sơn mấy ngàn năm, đương nhiên Bạch Quỷ biết đối phương da dày thịt béo, căn bản sẽ không bị thương.

Bởi vì đối phương cũng là Thanh sơn Trấn Thủ —— Nguyên Quy.

"Ngươi không xấu hổ, nhưng ta đây thân là một cái Thanh sơn Chưởng môn vậy mà ngay cả một thanh kiếm cũng không có, có phải nên có chút xấu hổ hay không?"

Chưởng môn nhìn về tấm bia đá mà rùa đá cõng, nói: "Dù sao thì hắn cũng phải trở về, nếu quả thật muốn ngăn cản chuyện này, cầm một cái tới đổi đi."

Tấm bia đá kia rất rộng rất thẳng rất lớn, dường như một tòa núi nhỏ bị người chém ra, trơn bóng nhẵn vô cùng, không có bất kỳ chữ viết nào cả.

Ở chỗ cao nhất của tấm bia đá cắm một thanh kiếm, tựa như là một cái bìm tóc buộc ở trên đầu thiếu nữ.

Chẳng lẽ đó chính là Thừa Thiên kiếm trong truyền thuyết?

Nhưng nếu như quan sát thật kỹ, liền có thể phát hiện, thanh kiếm kia... Không có chuôi kiếm, hơn nữa phần giữa hoàn toàn trống không.

Thừa Thiên kiếm lại không phải là một thanh kiếm, mà là vỏ kiếm!

Một cái vỏ kiếm lại tên là Thừa Thiên, vậy bên trong nó đã từng chứa(thừa) một thanh kiếm như thế nào?

...

...

(ngày mai sẽ chưng bài, ta đang suy tư có muốn hay không viết lên giá cảm nghĩ, được rồi, hay là sẽ viết một điểm, rất đơn giản mấy câu, mười hai giờ chưng bày thời điểm đúng giờ phát ra ngoài, thế nhưng VIP chương 1:, hay là chiều nay hai điểm phát, đại gia ban đêm không cần chờ, buông tay, hiện tại thật biến thành lão du điều, cũng may đối với viết sách loại chuyện này vẫn có rất mạnh mới mẻ cảm cùng dục vọng, nhất là Đại Đạo Triều Thiên, a, ta đối với nó dục vọng rất tươi mát thoát tục a... )

Crypto.com Exchange

Chương (1-1021)