Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đại Đạo Triều Thiên - Chương 0090

Đại Đạo Triều Thiên
Trọn bộ 1021 chương
Chương 0090: Dường như năm đó
0.00
(0 votes)


Chương (1-1021)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đối với Thanh sơn kiếm tu mà nói, Vô Chương cảnh giới là một đạo cửa ải cực kỳ quan trọng, bước vào Vô Chương cảnh giới, thì sẽ có được tuổi thọ gấp mấy lần người phàm, có thể sử dụng đạo pháp che giấu hoàn toàn hơi thở của mình, và quan trọng hơn là, phi kiếm có thể ẩn vào trong Kiếm Hoàn, lúc cần thì sẽ theo Kiếm thức mà ra, nhanh như tia chớp, giết người trong vô hình.

Năm đó Mạc sư cùng với Lữ sư cũng là bởi vì trước sau không thể bước vào Vô Chương cảnh giới, nhìn không thấy tương lai tu đạo, mới có thể bị phái đi tới Nam Tùng Đình làm Tiên sư thụ nghiệp cho đệ tử ngoại môn, mãi cho đến khi mang Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế, Tỉnh Cửu nhập môn, mới được đặc cách triệu hồi về núi, được ban thưởng linh dược, mới có thể tiếp tục khởi xướng trùng kích vào cảnh giới cao hơn.

Tỉnh Cửu đeo thiết kiếm, vậy có nghĩa là hắn còn chưa có bước vào Vô Chương cảnh giới.

Lấy tuổi tác của hắn, đây vốn chỉ là chuyện rất bình thường, vấn đề là biểu hiện ở trên Thừa Kiếm Đại Hội ba năm trước đây của hắn đã làm cho rất nhiều người phải khiếp sợ, mọi người tự nhiên cảm thấy hắn du lịch ba năm, hẳn nên phải có đột phá mới đúng, đương nhiên loại kỳ vọng này khó tránh khỏi có liên quan đến những loại tâm tình như là đố kị hoặc hâm mộ kia.

"Có rất nhiều người thông minh từ sớm, lúc mới bắt đầu tốc độ tu hành cực nhanh, nhưng mà theo đạo pháp càng ngày càng thâm thúy, tốc độ liền bắt đầu chậm lại, thậm chí trì trệ không tiến."

Tiết Vịnh Ca nhìn về phía trên vách núi, cười lạnh nói: "Trong thời gian ba năm lại không hề có tiến bộ, theo ta thấy hắn cũng chính là người như thế."

Cách thời gian ba năm, Tiết Vịnh Ca đã đạt tới Thủ Nhất cảnh giới viên mãn, ít ngày trước lại nhận được trợ giúp từ thúc tổ ở trên Thích Việt phong, nhờ đó mà trực tiếp bước tiến vào Thừa Ý cảnh giới, hắn biết ngày hôm nay mình nhất định sẽ được Lưỡng Vong phong lựa chọn, được dạy chân kiếm, như vậy tương lai sau này mình nhất định sẽ có thể bắt kịp thậm chí siêu việt Tỉnh Cửu.

Đây đều là ý nghĩ của những đệ tử bình thường, đại đa số mọi người cũng không có suy nghĩ như vậy.

Tuổi như vậy đệ tử tuyệt đại bộ phân đều ở đây Thừa Ý cảnh giới trở xuống, đối với Tỉnh Cửu một người đưa ra như vậy cao yêu cầu, ngoại trừ đố kị không có khác giải thích.

Hình ảnh Tỉnh Cửu chiến thắng Cố Thanh ba năm trước ở trên Thừa Kiếm Đại Hội vẫn rõ ràng như cũ, ở trước mắt Kiếm đạo đương nhiên phải lấy cảnh giới làm cơ sở, nhưng cũng không phải là tuyệt đối dựa vào, từ lúc từ nội môn tiến vào Nam Tùng Đình, Tỉnh Cửu đã mang tới cho Thanh sơn quá nhiều kinh hỉ, thế nên không có người nào có dũng khí tuỳ tiện làm ra phán đoán.

Thứ làm cho bọn họ tò mò chính là vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, phải biết rằng ngay từ lúc ban đầu khi hắn còn ở trong Thanh sơn chưa có đi du lịch, hắn cũng chưa từng rời khỏi Thần Mạt phong bao giờ.

Lâm Vô Tri có chút ngoài ý muốn nhìn hắn hỏi: "Ngươi không ngẩn người ở trên đỉnh núi, vậy mà cũng tới xem náo nhiệt?"

Tỉnh Cửu nói: "Ta cũng muốn thu đồ đệ a."

Vừa mới Thừa Kiếm ba năm, liền muốn thu đồ đệ? Lâm Vô Tri cảm thấy những lời này của hắn rất hoang đường, đang muốn bật cười, chợt nghĩ đến, bây giờ Tỉnh Cửu chính sư trưởng đời thứ hai của Thần Mạt phong, đương nhiên là có tư cách thu đồ đệ, chỉ là... kiểu gì thì hắn vẫn cảm thấy chuyện này rất hoang đường đây?

"Thừa Ý cảnh cũng có thể thu đồ đệ?" Hắn có chút không xác định hỏi.

Tỉnh Cửu rất xác định mà nói: "Nếu như môn quy không có sửa đổi, có thể."

...

...

Thừa Kiếm Đại Hội bắt đầu rồi.

Các đệ tử trẻ tuổi khổ tu ba năm ở bên bờ suối Tẩy Kiếm, dựa theo trình tự báo danh trên danh sách, lần lượt bước lên trên tảng đá giữa suối, hiện lộ tu vi kiếm đạo của mình.

Thừa Kiếm Đại Hội năm nay cũng giống như những năm trước, vẫn như cũ là sân khấu của chuyên lựa chọn cùng với được lựa chọn, rất nhiều chuyện từ trước khi bắt đầu cũng đã được lén lút xác định tốt rồi, mọi người trong chư phong cầm vốn liếng ra để nhỏ giọng bàn tán gì đó, những đệ tử tham gia Thừa Kiếm Đại Hội kia, thì dùng ánh mắt trông đợi nhìn về phía trên vách núi, hy vọng có thể nghe được tên của mình.

Lưỡng Vong phong cùng với Thiên Quang phong vẫn là nơi mà các đệ tử muốn đi đến nhất.

Có chút ngoài ý muốn là, một góc hẻo lánh an tĩnh trên vách núi cũng nhận được rất nhiều ánh mắt tha thiết.

Triệu Tịch Nguyệt cùng với Tỉnh Cửu ngồi ở chỗ kia.

Bọn họ mới vừa mới trở lại Thanh sơn, tự nhiên cũng không có thời gian để tiếp xúc trước với những đệ tử trẻ tuổi ở bên bờ suối kia, cũng không biết nhiệt tình của những đệ tử trẻ tuổi này là đến từ đâu.

Khiến cho những đệ tử kia có chút thất vọng là, cái góc hẻo lánh an tĩnh kia từ đầu đến cuối cũng không có âm thanh vang lên, cuối cùng thì bọn họ cũng không có cơ hội để trở thành Thừa Kiếm đệ tử của Thần Mạt phong, mặc dù là thất vọng nhưng bọn họ cũng có chút an tâm, lỡ như người nói chính là Tỉnh Cửu thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mình phải trở thành đệ tử của hắn?

Mặt suối phản chiếu ra một đạo thân ảnh.

Ba năm qua hai bên thung lũng luôn yên tĩnh, bỗng nhiên lại vang lên tiếng kêu của mấy con vượn.

Các đệ tử của Thanh sơn có chút giật mình cùng khó hiểu.

Chỉ có Tỉnh Cửu biết, đây là mấy con khỉ vội vàng chạy tới cổ vũ cho hàng xóm.

Người đi tới giữa suối chính là Cố Thanh.

Trôi qua thời gian ba năm, hắn đã trở thành thanh niên thực sự, ánh mắt yên tĩnh, khí tức ung dung, có sự trầm ổn vượt qua lứa tuổi.

Nhìn đạo thân ảnh giữa suối kia, giữa vách núi nhất thời lại trở nên an tĩnh, một lát sau lại vang lên mấy tiếng nghị luận nhỏ giọng.

Chuyện đã xảy ra ba năm trước đây, rất nhiều người đều không quên.

Cố Thanh thua ở dưới kiếm Tỉnh Cửu, sau này lại bởi vì học trộm kiếm pháp mà bị trục xuất khỏi Lưỡng Vong phong.

Chẳng có ai nghĩ đến, hắn không có sống uổng ba năm ở bên bờ suối, cũng như không có suy nghĩ quay về Lưỡng Vong phong, mà là trực tiếp đi Thần Mạt phong.

Về sau, hắn cũng rất ít xuất hiện, cứ như là đã biến mất vậy.

Không có ai biết, trong ba năm ở Thần Mạt phong, đến tột cùng thì Cố Thanh đã làm chuyện gì..

Mọi người chỉ có thể xác định hắn đã hoàn toàn xích mích với Lưỡng Vong phong, mà càng chính xác hơn là cùng với vị anh cả Cố Hàn kia của hắn.

Ở trong mắt rất nhiều đệ tử, lựa chọn của Cố Thanh cực kỳ không khôn ngoan.

Lưỡng Vong phong thì không cần phải nói nữa, Cố gia ở trong cửu phong cũng cực kỳ có nội tình, coi như ngươi là con vợ kế thường xuyên bị ăn hiếp, thế nhưng là chỉ cần ở lại bên bờ suối Tẩy Kiếm tu luyện thêm ba năm, nào có đến mức cắt đứt như bây giờ?

Chẳng qua không có ai cảm thấy Cố Thanh không thể thông qua Thừa Kiếm, ba năm trước đây hắn cũng đã là Thừa Ý cảnh giới, dù cho trong thời gian ba năm nay hắn không có tiến bộ thêm một chút nào, lại vẫn bị cấm không được sử dụng Lục Long Kiếm Quyết, cảnh giới thực lực khẳng định cũng sẽ vượt qua những Tẩy Kiếm đệ tử ở bên bờ suối này.

Mọi người thậm chí đã đoán được hắn sẽ lựa chọn Thần Mạt phong, chỉ là không biết nếu như vậy, thì Lưỡng Vong phong cùng với Cố Hàn sư huynh sẽ có phản ứng gì.

Ai cũng biết nguyên nhân thực sự khiến cho Cố Thanh bị trục xuất khỏi Lưỡng Vong phong, cũng biết quan hệ giữa Tỉnh Cửu cùng với Cố Hàn cực kỳ hỏng bét.

Rất nhiều đạo ánh mắt đều đang hướng về phía chỗ vách núi nơi các đệ tử của Lưỡng Vong phong đang đứng.

Cố Hàn đứng ở dướimột thân cây, vẻ mặt hờ hững, không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.

Tầm mắt của Tiết Vịnh Ca cũng rơi vào chỗ đó.

Có rất nhiều ánh mắt che chắn, thế nên không có ai phát hiện ra ở trong một khoảnh khắc, ánh mắt của hắn cùng với ánh mắt của Cố Hàn chạm vào nhau.

Tiết Vịnh Ca hiểu ý nghĩ của Cố Hàn, hít sâu một hơi, đi hướng về phía đá xanh giữa suối.

...

...

Tiết Vịnh Ca không có lòng tin thắng được Cố Thanh.

Hắn là Thừa Ý cảnh, ba năm trước đây đối phương cũng đã là Thừa Ý cảnh.

Nhưng hắn tin tưởng mình có thể cùng đối phương đọ sức một phen, để cho những sư trưởng ở trên vách núi nhìn thấy thấy tiến bộ của mình, đồng thời chứng minh trong ba năm qua cảnh giới tu hành của Cố Thanh trì trệ không tiến.

Huống chi hắn còn có thủ đoạn ẩn giấu, nếu như Cố Thanh khinh địch, nói không chừng hắn còn có thể thắng được đối phương, nếu thật sự như vậy thì chẳng phải ngày hôm nay danh tiếng của mình sẽ vượt qua mọi người sao?

Tiết Vịnh Ca triệu hồi ra phi kiếm, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh ở phía đối diện, nói: "Mời."

Thanh âm vang lên, phi kiếm phá không đi, kéo ra một đạo tàn ảnh, đánh thẳng về phía mặt của Cố Thanh.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như Cố Thanh ngự kiếm né tránh, hoặc là xuất kiếm nghịch sát, chính mình phải làm ra ứng đối như thế nào.

Nhưng những hình ảnh tốt đẹp mà hắn đã suy nghĩ kia cũng không có xuất hiện.

Một đạo thanh âm trong trẻo vang vọng khắp thung lũng.

Phi kiếm của Tiết Vịnh Ca liền giống như là một tảng đá vậy, nặng nề rơi xuống giữa suối, văng lên một phiến nước suối.

Cố Thanh giơ tay lên nhìn thanh kiếm trong tay một chút, xác nhận thân kiếm không có tổn hại, mới yên lòng.

Khắp vách núi trở nên an tĩnh.

Nước suối chảy xuôi, không ngừng tẩy rửa thanh kiếm của Tiết Vịnh Ca.

Không biết vì sao, rất nhiều người đều cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc.

Lâm Vô Tri cũng cảm thấy có chút quen mắt.

Những người mẫn cảm với hình ảnh này nhất chính là các đệ tử của Lưỡng Vong phong.

Sắc mặt của Cố Hàn cực kỳ xấu xí.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1021)