Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đại Đạo Triều Thiên - Chương 0091

Đại Đạo Triều Thiên
Trọn bộ 1021 chương
Chương 0091: Thu đồ đệ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1021)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chuyện này làm sao có thể xảy ra?

Tiết Vịnh Ca đứng ở giữa suối, hai tay trống trơn, khiếp sợ không biết nói gì.

Hắn chưa từng nghĩ qua chính mình có thể dễ dàng chiến thắng Cố Thanh, nhưng ở trong tưởng tượng của hắn, trận kiếm tranh này tất nhiên là sẽ cực kỳ kịch liệt, đặc sắc, mãi cho đến phút cuối cùng thì mới có thể phân ra thắng bại.

Chính mình dù cho có thất bại thì cũng là mặc dù bại vẫn còn quang vinh, sẽ nhận được sự ngưỡng mộ đến từ 2 môn trong Tẩy Kiếm Các cùng với khen ngợi đến từ các sư trưởng.

Thế nhưng ai có thể nghĩ tới kết cục sẽ là như vậy?

Cố Thanh không có nhân cơ hội này mà phát động công kích về phía hắn, cầm kiếm đứng ở bên kia suối lẳng lặng chờ.

Rốt cục thì Tiết Vịnh Ca cũng đã tỉnh hồn lại.

Hắn cảm thấy toàn bộ gương mặt của mình trở nên nóng rát cả lên.

Cảm giác nhục nhã đến cực điểm để cho hắn hoàn toàn quên mất đi cái câu chuyện xưa đã xảy ra ở ba năm trước kia.

Hắn gào lên một tiếng thật lơn.

Đạo phi kiếm ở trong suối kia, đột nhiên lại bay lên một lần nữa, nước suối trong nháy mắt liền hóa thành sương trắng, có hơn mười chùm lửa cháy lên ở phía trên thân kiếm!

Phi kiếm bị đốt cháy, mang theo sóng nhiệt kinh người chém về phía Cố Thanh!

Lục Long Kiếm Quyết!

Thúc tổ của Tiết Vịnh Ca là trưởng lão của Thích Việt phong, đúng là hắn đã âm thầm học được bộ chân kiếm này!

Lục Long Kiếm Quyết do hắn sử dụng ra tuy rằng thanh thế xa không bằng do Cố Thanh thi triển ra ba năm trước đây, nhưng nếu Cố Thanh không thể sử dụng chân kiếm của chư phong thì phải ứng đối làm sao đây?

Không có ai chú ý tới, chẳng biết từ lúc nào tay trái của Cố Thanh cũng đã đặt lên trên chuôi kiếm.

Thanh kiếm bị đốt cháy đã tới!

Phía đầu gối bên trái của Cố Thanh hơi khom xuống, thân thể hơi di chuyển, ngực bụng được kéo căng ra, giơ kiếm lên trên không, dùng sức đánh ra một kích.

Thủ pháp mà hắn dùng không phải là chém, cũng không phải là đâm, cũng không phải cắt.

Là gạt.

Kiếm của hắn chuẩn xác mà đánh trúng phi kiếm của Tiết Vịnh Ca.

Một tiếng nổ "Oanh" vang lên. phi kiếm của Tiết Vịnh Ca, bị kéo ra một cái đuôi lửa thật dài, bay ra phía ngoài mấy trăm trượng rơi vào rừng hoang ở trong hẻm núi.

Trong rừng hoang bắn lên mấy đám cháy, chẳng biết vì sao lại bị dập tắt nhanh như vậy.

Bên bờ suối cùng với giữa vách núi vang lên rất nhiều tiếng kinh hô.

Cố Hàn trực tiếp xoay người rời đi.

Tất cả mọi người nghĩ tới vì sao lại nhìn có vẻ quen mắt như thế.

Ba năm trước đây, nơi này cũng đã từng xuất hiện qua hình ảnh tương tự như vậy.

Lâm Vô Tri nhìn về phía một góc hẻo lánh ở trên vách núi, cười lắc đầu.

Hắn cho rằng đây là an bài của Tỉnh Cửu, nhưng không biết đây chính là quyết định của riêng Cố Thanh.

Ngã xuống ở nơi nào, vậy thì bò lên ở nơi đó.

Té ngã như thế nào, vậy thì bò lên như thế đó.

Trong thung lũng vang lên tiếng kêu vui sướng của mấy con vượn.

Thì ra đám cháy trong rừng là do chúng nó dập tắt, lúc này hẳn là đang tranh nhau lấy kiếm.

...

...

Tiết Vịnh Ca đứng ở trong suối, sắc mặt tái nhợt, hồn bay phách lạc, căn bản chưa nghĩ tới kiếm của mình, cũng chưa kịp nhạn ra là mình đã thất bại.

Rốt cục thì hắn cũng tỉnh táo lại, nhớ lại chuyện tình ba năm trước đây, bắt đầu lo lắng cho mình sợ sẽ giống như Cố Thanh bởi vì học trộm kiếm pháp mà mất đi tư cách Thừa Kiếm.

Giữa vách núi từ đầu đến cuối cũng không có thanh âm vang lên.

Sư trưởng trong Thanh Sơn Cửu Phong sẽ sớm đem chân kiếm truyền cho đệ tử mà mình muốn thu nhận, là chuyện cực kỳ bình thường trong mấy năm gần đây, sẽ không có ai đi quản.

Ba năm trước đây nếu như không phải là Thượng Đức phong đối chọi gay gắt với Thiên Quang phong, thì Cố Thanh cũng sẽ không trở thành vật hi sinh.

Tiết Vịnh Ca nào còn dám đứng đó nữa, nhanh chóng lui về bên bờ suối, cả người ướt đẫm, cũng không biết là nước suối hay là mồ hôi lạnh.

Cố Thanh đứng ở trong suối.

Mấy trăm người ở trên vách núi nhìn hắn.

"Cố Thanh, ngươi có bằng lòng theo ta học kiếm hay không?"

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Vậy mà Phong chủ của Vân Hành phong tự mình đứng ra!

Càng làm cho người ta khiếp sợ hơn là, ngay sau đó trưởng lão Bạch Như Kính của Thiên Quang phong cũng lại đứng dậy, muốn thu Cố Thanh làm đồ đệ.

Không có ai phát hiện, ngay lúc Bạch Như Kính đứng ra, một góc khác trên vách núi, ánh mắt của Tỉnh Cửu lạnh đi mấy phần.

Cố Thanh không chút do dự, nói: "Đệ tử nguyện ý Thừa Kiếm Thần Mạt phong."

Vô số đạo tầm mắt nhìn vào trong cái góc ở trên vách núi kia, càng chính xác hơn là nhìn vào trên người của Triệu Tịch Nguyệt.

Đây là sự tình mà rất nhiều người đều đã đoán được, chỉ là không nghĩ tới ở dưới tình hình được hai vị Phá Hải cảnh trưởng bối ưu ái, Cố Thanh vẫn như cũ kiên trì loại lựa chọn này.

Phải biết rằng, Triệu Tịch Nguyệt còn nhỏ hơn hắn một tuổi.

Tất cả mọi người đều cho rằng một khắc sau Cố Thanh liền sẽ trở thành đệ tử của Triệu Tịch Nguyệt, thế nhưng lại xuất hiện tình huống ngoài ý muôn.

...

...

Tỉnh Cửu nói: "Ta tới."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Tốt."

Tỉnh Cửu đi tới vách đá, nói: "Ngươi có nguyện theo ta học kiếm?"

Nghe thấy lời này, giữa vách núi xôn xao hẳn lên.

Nếu như người thu Cố Thanh làm đồ đệ chính là Triệu Tịch Nguyệt vậy thì cũng không sao, đương nhiên bởi vì nàng đã là Vô Chương cảnh giới, mà vấn đề quan trọng hơn, nàng là Phong chủ của Thần Mạt phong.

Kiếm đạo thiên phú của Tỉnh Cửu tự nhiên cũng cực cao, nhưng trong ba năm không hề có tiến bộ, bây giờ vẫn còn là Thừa Ý cảnh giới... So sánh với Cố Thanh ba năm trước đây cũng còn có chỗ không bằng.

Cố Thanh làm sao có thể nguyện ý bái hắn làm thầy?

Mọi người đang nghĩ như vậy, liền nghe được tiếng trả lời của Cố Thanh.

"Ta nguyện ý."

Vẻ mặt của Cố Thanh rất bình tĩnh, không có nửa điểm miễn cưỡng.

Bốn phía lặng ngắt như tờ.

...

...

Thừa Kiếm Đại Hội tiếp tục tiến hành.

Biểu hiện của các đệ tử đều cực kỳ không tệ, nhất là vị thiếu niên họ Nguyên đến từ Nhạc Lãng Quận kia trong ngày thường cực kỳ khiêm tốn, hôm nay đúng là bỗng nhiên nổi tiếng, các sư trưởng thế mới biết hắn dĩ nhiên đã sớm bước vào Thừa Ý cảnh, đưa tới rất nhiều tiếng nghị luận, nhiều phía tranh đoạt, ngay cả Lưỡng Vong phong đều tỏ ra hứng thú với hắn.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn về Tỉnh Cửu, nói: "Chính là hắn?"

Tỉnh Cửu gật đầu.

Ba năm trước đây thiếu niên họ Nguyên liền mời Cố Thanh tới hỏi qua Thần Mạt phong có muốn thu Thừa Kiếm đệ tử hay không.

Triệu Tịch Nguyệt đi tới rìa vách núi.

Tiếng cãi vã giữa vách núi nhất thời biến mất.

Trên mặt của thiếu niên họ Nguyên lộ ra nụ cười vui vẻ.

...

...

Bờ suối bỗng nhiên truyền đến tiếng nức nở.

Các đệ tử nhìn lại, phát hiện là Ngọc Sơn sư muội.

Nhìn thấy nước mắt trên mặt thiếu nữ, đồng môn rất là tiếc, nhanh lên an ủi hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngọc Sơn sư muội lắc đầu, dùng ống tay áo lau đi nước mắt, miễn cưỡng vui mừng cười nói: "Không có việc gì."

Nhìn cái mũi ửng đỏ của nàng, các đệ tử rất là khó hiểu, nghĩ thầm sao lại nói là không có việc gì, rốt cuộc là thế nào.

Có vài người nhìn thấy vị thiếu niên họ Nguyên đã đứng ở trên vách đá, tưởng là mình đã đoán được tại sao, cười mà không nói.

Bọn họ nào biết rằng, Ngọc Sơn sư muội căn bản không phải bởi vì chuyện này mà thương tâm.

Nàng thương tâm là vì, Cố sư huynh cùng với Nguyên sư huynh đã thành Thừa Kiếm đệ tử của Thần Mạt phong, ... Thần Mạt phong chẳng phải đã nhận đủ rồi sao?

Thần Mạt phong chỉ có hai người Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu, chỉ có thể thu nhận hai gã Thừa Kiếm đệ tử.

Thế nhưng nàng còn chưa có lên đây này, nàng nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ phải ở lại bên bờ suối Tẩy Kiếm đợi thêm ba năm nữa sao.

Hiện tại đến lượt nàng.

Nàng cầm kiếm đi tới trên tảng đá giữa suối, hành lễ về phía các sư trưởng ở giữa vách núi.

Khi mà tầm mắt của nàng rơi vào trong cái góc kia thì, nhịn không được lại hít mũi một cái, nhìn thật đáng thương, thật là đáng yêu.

...

...

Tuy rằng tâm tình không tốt, thế nhưng biểu hiện của Ngọc Sơn lại cực kỳ xuất sắc cảnh giới của nàng cũng không có gì đặc biệt, chỗ hơn người là khi ngự kiếm cùng phi kiếm thì lộ ra một loại lực khống chế tuyệt đối, dù cho chỉ là chi tiết hơi nhỏ đều có thể làm được cực kỳ chính xác, tinh chuẩn thậm chí có thể nói là hoàn mỹ.

Nhìn nước mắt trên mặt thiếu nữ, Mai Lý vừa thương xót vừa vui, đi tới rìa vách núi nói: "Tới Thanh Dung phong ta đi."

Trên cơ bản Thanh Dung phong đều là nữ đệ tử, bất luận người nào đều cho rằng đó là nơi tốt nhất cho Ngọc Sơn sư muội.

Thế nhưng ai có thể nghĩ tới, Ngọc Sơn sư muội không có trực tiếp đáp ứng, mà là nhìn về phía cái góc ở trên vách núi kia.

Trong bóng cây, rất khó thấy được Tỉnh Cửu đang lắc đầu.

Ngọc Sơn giật mình, lại nhìn về phía Mai Lý sư thúc, mang theo áy náy mà lắc đầu.

Giữa vách núi lại xôn xao thêm một lần nữa.

Tỉnh Cửu nói với thiếu niên họ Nguyên: "Nói với nàng, chọn Thượng Đức phong."

Cố Thanh có chút khó hiểu, nghĩ thầm làm sao ngươi lại kết luận Thượng Đức phong sẽ chọn Ngọc Sơn sư muội?

Phải biết rằng Thượng Đức phong là nơi vô cùng âm hàn, cộng thêm tòa Kiếm Ngục cùng với vấn đề khí chất của nó, thế nên đã rất nhiều năm không có nữ đệ tử.

Thiếu niên họ Nguyên trở lại bên dòng suối, nhỏ giọng nói mấy câu với Ngọc Sơn sư muội.

Ngay vào lúc này, Trì Yến của Thượng Đức phong đứng dậy, nói: "Ngươi có nguyện theo ta học kiếm?"

Ngọc Sơn sư muội do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.

Mai Lý rất là căm tức, quay đầu lại trợn mắt liếc nhìn Tỉnh Cửu.

Nữ đệ tử của Thanh Dung phong cũng giống như Mai Lý sư thúc vậy, đều rất có hảo cảm với Tỉnh Cửu, nhưng lúc này cũng tức giận.

Ai nấy đều thấy được, Ngọc Sơn sư muội là dựa theo ý nghĩ của Tỉnh Cửu mới lựa chọn Thượng Đức phong, tuy rằng không rõ vì sao nàng lại nghe lời Tỉnh Cửu.

Tỉnh Cửu không có để ý đến những ánh mắt này, nhìn vách núi, trầm lặng không nói.

Bất kể là chỗ mà đệ tử Lưỡng Vong phong hay là đệ tử Thiên Quang phong đang đứng, cũng không có cái tên kia.

Ngay mới vừa rồi Bạch Như Kính lại thu một tên Thừa Kiếm đệ tử, xem ra Liễu Thập Tuế đã thật sự bị bỏ rơi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1021)