← Ch.0309 | Ch.0311 → |
Xuất hiện trong mắt hắn Mục Trần là một cái hang bùn rộng lớn cực kỳ, nơi đó lơ lửng vô số những khối cầu ánh sáng cực kỳ chói mắt, dao động linh lực tản mát cực kỳ mạnh mẽ.
- Những thứ đó... đều là linh quang?
Mục Trần run rẩy nhìn cả ngàn vạn khối cầu ánh sáng, linh lực toát ra cho thấy đó đều là Linh Tướng quang, không ngờ lại có số lượng Linh Tướng quang nhiều đến đỏ mắt hội tụ ở đây.
Khung cảnh thật là hoàng tráng.
Mục Trần vẫn chưa manh động, dõi mắt nhìn theo biển linh quang rực rỡ, hắn nhìn thấy một khối cầu sáng chói mắt nhất, vẻ đẹp cực kỳ huyễn lệ, trong nó có một viên tinh thạch đang lơ lửng.
Khỏa tinh thạch trong suốt lấp lánh sáng, bên trong như có chất lỏng sền sệt lưu động, một bên sáng một bên tối, nhìn giống như trái tim đang đập, chứa đựng trong đó một sinh mệnh thần kỳ.
Mỗi lần hào quang trong khỏa tinh thạch kia lóe lên, những luồng linh lực dũng mãnh từ vô số linh quang bắn ra, đổ về khỏa tinh thạch đó, khiến nó càng sáng ngời hơn nữa.
Dao động linh lực khó hình dung phát tán khiến cho trái tim Mục Trần đập dồn dập.
- Thì ra mọi Linh Tướng ở đây đều bị biến thành đám linh quang đó....
Mục Trần giật mình, rốt cuộc hiểu ra vì sao tiến vào sâu trong này thì bóng dáng một con Linh Tướng cũng không thấy, rõ ràng là đang cung cấp linh lực cho khỏa tinh thạch kia.
- Chỗ này không thể nào do con Linh Vương kia xây dựng nên được?
Mục Trần hơi kinh ngạc, nhìn cái hang bùn này thì chắc chắn không phải tự nhiên mà có, nếu vậy chính là do con Linh Vương kia dựng nên, cái loại không có trí tuệ này cũng có thể kiến tạo một không gian trong lòng đất rộng rãi thế này sao.
Có lẽ đây là bản năng của nó, càng cho thấy thiên địa này ẩn chứa vô số điều thần kỳ.
- Khó trách thực lực con Linh Vương kia cũng không mạnh lắm.
Mục Trần nhìn qua khỏa tinh thể rực rỡ, linh khí chỗ đó thật khiến người khác run sợ.
Theo hắn phỏng đoán, cảnh tượng dưới này chính là dành cho việc con Linh Vương vượt qua đản sinh kỳ yếu ớt, đến khi khỏa tinh thể kia hấp thu hết linh lực của đống Linh Vương quang dưới này, con quái khổng lồ kia mới chân chính trở thành Linh Vương.
Mục Trần nheo mắt nhìn, chợt hắn lướt tới, đến gần khỏa tinh thể rực rỡ. Đến gần hắn càng nhìn thấy rõ dịch thể bên trong đó, lưu động mơ hồ hình thành một quang ảnh hư ảo, cực kỳ huyền diệu.
Mục Trần cũng không có chủ ý ra tay trực tiếp với tinh thể kia, mà chú ý nhìn qua những khối sáng có màu tím nhạt gần đó, bên trong cũng có một viên tử tinh thể lơ lửng, so ra còn xa mới khiến người ta rung động bằng với viên tinh thể sáng rực này, nhưng lại hơn xa số linh quang mà mấy hôm nay Mục Trần thu gom được.
- Là Linh Tướng Hóa Thiên cảnh hậu kỳ...
Mục Trần sợ hãi pha lẫn vui mừng, không chút do dự tung quyền đánh tới quang đoàn màu tím, khiến nó nháy mắt vỡ vụn. Khỏa tử tinh thể trong đó rơi ra, bị Mục Trần chụp lấy.
Tử tinh thể vừa vào tay, linh lực tinh thuần rất kinh người phát ra, Mục Trần thoáng vận chuyển linh lực để hấp thu, lập tức cảm thấy linh lực tiêu hao trong cơ thể cấp tốc hồi phục.
- Thật không hổ là Linh Tướng quang Hóa Thiên cảnh hậu kỳ!
Mục Trần cười to sung sướng, đã hiểu vấn đề, lập tức đánh nổ những khối cầu tím xung quanh, cướp lấy hơn chục khỏa tử tinh thể.
Chừng này có thể đáng giá bằng mấy chục vạn Linh Binh quang.
"OOooooo!"
Bất quá ngay lúc đó, khỏa tinh thể to lớn huyễn lệ dường như nhận thấy nguy hiểm, nó phát ra những tiếng động ù tai, linh lực hóa thành sóng khí hung hãn công kích Mục Trần.
- Linh lực không có chút tính công kích cũng đòi đả thương ta?
Mục Trần cười khẩy, hắc viêm dũng mãnh tuôn ra, dễ dàng ngăn cản sóng khí linh lực kia. Chợt hai mắt hắn sáng rực tham lam nhìn vào khỏa tinh thể xinh đẹp nhất dưới này. Đó mới chính là bảo bối!
Tay nắm chặt, một thanh trường kiếm xuất hiện, linh lực hắc ám bao trùm lưỡi kiếm, hắn tiến tới, thúc giục linh lực bộc phát cùng với kiếm phong sắc bén trảm xuống khỏa tinh thể kia.
"Keng!"
Tiếng kim loại vang lên, hoa lửa bắn ra, cổ tay Mục Trần nhức nhối đau đớn. Độ cứng của viên tinh thể hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
"Rắc!"
Nhưng một kiếm toàn lực vẫn có hiệu quả, một góc tinh thể nứt ra, một mảnh tinh thể nhỏ rơi xuống, Mục Trần liền đưa tay chụp lấy.
Thình linh hắn bị kéo rơi xuống một chút, phải vận lực mới có thể giữ vững thân hình. Bàn tay hắn cầm viên tinh thể nhỏ chút mà cứ như khiêng một khối trọng thạch nặng cả nghìn cân.
Mục Trần kinh ngạc, hắn biết vì linh khí ngưng tự áp súc đến một trình độ khủng khiếp mới khiến nó nặng đến vậy, linh lực ẩn chứa trong nó thật đáng sợ.
Phát hiện đó làm cho Mục Trần mừng như điên dại, bất quá hắn lại không biết chính ngay lúc hắn đập nứt khỏa tinh thể kia, trên mặt đất đám người Từ Hoang, Triệu Thanh Sam phải hoảng hồn lui lại vì con Linh Vương đột nhiên phẫn nộ gầm lên dữ dội.
"Gào!"
Tiếng gầm hình thành phong bạo càn quét tứ phương, khiến cả đám đông không kịp trở tay bị đánh bay đi xa.
Ổn định lại thân hình đứng trên không, bọn họ nhìn con Linh Vương đột ngột nổi điên mà kinh hoảng. Lúc này nó chẳng quan tâm đến họ, hai đấm nắm chặt mang theo sức mạnh đáng sợ điên cuồng đấm xuống mặt đất dưới chân nó.
"Đùng!"
Mặt đất rung chuyển như thiên tai động đất, nhanh chóng sụp đổ.
Chính lúc đó, Mục Trần trong lòng đất cũng phát hiện ra lực đạo đáng sợ đang đánh xuống, hắn biến sắc lập tức chạy lui không dám dừng lại.
"Ầm!"
Tầng đất sụp đổ, ánh sáng mặt trời chiếu xuống hang bùn trong lòng đất.
Con Linh Vương điên cuồng cực kỳ khủng bố.
- Đó là cái gì?
Thế giới trong lòng đất bại lộ dưới ánh sáng mặt trời lập tức bị phát hiện, đám người trên cao há mồm kinh hô nhìn thấy vô số linh quang sáng rực chói mắt.
Họ cũng nhanh chóng chú ý đến khỏa tinh thể trong suốt toát ra linh khí khủng bố kia, mặt ngây dại, không thể cầm lòng nuốt nước bọt tham lam.
- Có người ở đó!
Một kẻ nào đó tinh mắt nhìn thất Mục Trần đang lặng lẽ chui ra, nhất thời kinh hãi thất thanh.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về bóng người đang len lỏi giữa đất đá chui ra, ngay khi nhận biết đó là Mục Trần, cả đám đều xệ mặt xuống.
- Mục Trần... sao hắn lại ở đó?
Mộ Phong Dương kinh nghi la lên, vội quay nhìn lại vị trí cái hố đằng xa kia, hắc tháp bên đó đã biến mất từ lúc nào, lộ ra một cái hố to không thấy đáy.
Bị phát giác, Mục Trần cũng không ẩn nấp nữa, nhìn mọi người cười nói:
- Lúc nãy vô tình bị đánh vào lòng đất, thì phát hiện vài chỗ kỳ quái.
Mọi người hoài nghi nhìn hắn, hẳn nhiên lời của hắn chẳng tin được, nhưng hiện tại đâu có thời gian chất vấn hắn, cả đám đều mặt mày tham lam nhìn xuống vô số linh quang chói mắt bên dưới. Nhiều như thế, chỉ cần giành được một số, thì đã có thể an tâm hưởng phúc.
"Gào!"
Thình lình tiếng rống của Linh Vương khiến mọi người tỉnh giấc, nó há cái miệng rộng ra thật to, vô số linh quang lập tức bị hút vào cơ thể nó.
Ngay cả viên tinh thể to đùng cũng bay lên, Mục Trần lập tức lướt tới giơ tay chụp lấy inh thể. Một chưởng của hắn không phá hủy tinh thể, mà hắc viêm tuôn ra bọc lấy, chui vào, rồi hắn lập tức lui lại.
Viên tinh thể cũng bay lên, chui vòng miệng con Linh Vương.
Chỉ vài giây, cái hang động trong lòng đất đã hoàn toàn trống trơn không còn sót lại gì cả.
Mọi người ngây dại cả ra.
Diễn biến sự việc khiến cho Mục Trần cũng kinh hoàng. Con Linh Vương kia cấp tốc hấp thu toàn bộ linh quang, vậy không phải nó sẽ trực tiếp vượt qua đản sinh kỳ luôn chứ? Nếu mà thực lực nó tăng lên, thì đội hình te tua này sao còn có thể cự lại được?
Bất giác lạnh gáy, con Linh Vương vốn đã sáng rực chói mắt lúc này càng giống như một khối cầu lửa chói chang, hào quang khiến người ta khó mà nhìn chính diện. Thêm nữa, thân hình nó đang bắt đầu bành trướng lên.
Dao động linh lực cường đại tỏa ra áp bức xung quanh.
- Vương Thống, đi mau!
Mục Trần quát lên, cấp tốc quay đầu bay mất.
Vương Thống thấy vậy, hơi do dự nhưng cũng không dám ở lâu, đành cắn răng chạy theo. Đằng xa, Lạc Li, An Nhiên và hai cô gái kia cũng lập tức bay lên chạy trốn.
Triệu Thanh Sam, Từ Hoang và đám người kia thì lại cảm thấy không cam lòng, sắc mặt biến đổi liên tục.
"Gào!"
Bọn họ còn đang do dự, con Linh Vương gầm lên dữ dội, âm ba đánh ra hung hăng nện vào thân thể bọn họ, đông đảo đám người phun máu bay lui, mặt mày tái nhợt.
- Đi!
Triệu Thanh Sam biến sắc, tim đập thình thịch sợ hãi nhìn lại Linh Vương đã cao đến 200 trượng, cắn răng lui ngay.
Mọi người đều gian nan chạy lui, không ai còn dám nghĩ tới con Linh Vương kia nữa.
Con Linh Vương đã không còn to thêm nữa, đôi mắt trống rỗng nhưng tràn ngập hào quang nhìn theo Mục Trần ở tuốt luốt nơi xa.
Nó có thể nhận thấy rõ, một khối khiếm khuyết trong khỏa tinh thể của nó đang ở trên người tên kia, mà chính khối nhỏ đó mới đủ để khiến nó hoàn toàn vượt qua đản sinh kỳ!
"Gào!"
Phẫn nộ gào lên, chân nện xuống đất nó điên cuồng bước tới, hướng theo mục tiêu mà đuổi giết.
← Ch. 0309 | Ch. 0311 → |