← Ch.0486 | Ch.0488 → |
Mục Trần bị Mộc Thần Vệ đánh trúng, phun máu như mưa. Cũng còn may đã tu luyện Lôi Thần Thể lên tứ văn, bằng không e rằng bây giờ đã bỏ mạng.
Lạc Li biến sắc, cấp tốc bay tới bên cạnh Mục Trần, nhìn thấy hắn trọng thương không khỏi đau lòng mắng mỏ:
- Sao vậy? Tại sao ngươi không tránh?
Mộc Thần Vệ công kích rất mạnh, nhưng thật sự tốc độ không quá nhanh. Mục Trần hoàn toàn có khả năng tránh kịp một quyền đó, nó tuyệt đối không thể nào đả thương hắn được.
- Chậc chậc, tội nghiệp chưa kìa, xem ra tình trạng của ngươi càng lúc càng kém rồi.
Chân Thanh cười tủm tỉm chọc tức.
Mục Trần từ tốn lau máu trên mồm, nhe răng cười dữ tợn, quay lại châm chọc Chân Thanh:
- Đã nói đừng đắc ý sớm quá... thử điều khiển Mộc Thần Vệ lại cho ta xem?
Chân Thanh sững sờ trầm mặc, lập tức kết ấn, nhưng rồi hắn cũng lập tức biến sắc. Mộc Thần Vệ lúc này giữ nguyên tư thế đánh Mục Trần khi nãy, không nhúc nhích nữa, không hề nghe theo hắn điều khiển nữa.
- Tên khốn nạn, ngươi làm gì Mộc Thần Vệ của ta?
Chân Thanh giật mình giận dữ quát lên.
Mục Trần thản nhiên cười nói:
- Đâu có làm gì đâu, chỉ là phong ấn cái diệp văn trên đầu nó thôi....
Chân Thanh vội nhìn lên, quả nhiên thấy được Diệp Phù Ấn lúc này có thêm những đường hắc ám đan vào nhau, như một tấm lưới hoàn toàn ngăn cách sự liên hệ giữa nó với mọi thứ khác, khiến cho hắn không thể nào điều khiển Mộc Thần Vệ được nữa.
Sắc mặt Chân Thanh lúc này trở nên vô cùng khó coi, không ngờ Mục Trần lại tinh mắt như thế, liếc nhìn là biết được hắn có thể khống chế Mộc Thần Vệ nhờ vào phù văn kia. Đã vậy lại còn có khả năng phong ấn nó. Cảm ứng cho thấy phong ấn kia rất quái lạ, ngăn cản luôn cả việc khống chế của hắn với chính phù ấn.
Lúc này Mộc Thần Vệ đã hoàn toàn không còn tác dụng gì nữa.
Át chủ bài đã bị Mục Trần đốt cháy!
Chân Thanh phẫn nộ đến mức muốn bốc hỏa, nghiến răng như muốn cắn xé Mục Trần.
Đám người bị dây leo trói chặt xa xa nhất thời muốn hò reo, chỉ tiếc khí lực không còn bao nhiêu. Mộc Thần Vệ của Chân Thanh đã bị Mục Trần giải quyết, chiến lực của Chân Thanh không còn là vô địch nữa.
Lạc Li bây giờ mới hiểu ra vì sao hắn lại ngang nhiên hứng một quyền của Mộc Thần Vệ, nhưng nàng vẫn trừng mắt mắng hắn:
- Càn rỡ!
Mục Trần mỉm cười, nhưng sắc mặt tái đi. Trọng thương không nhẹ, đại chiến với Hạ Hầu rồi lại liên tiếp chiến với Mộc Thần Vệ, chịu một kích nặng nề của nó thật quá sức chịu đựng. Dù sao thì thực lực chân chính cũng chỉ mới là Thông Thiên cảnh hậu kỳ. Lúc này hắn thấy đã cần phải tăng cường thực lực, đại tái càng đi sâu vào thì càng khó khăn, mà lúc này đội ngũ đã vào top 16, phương hướng địa điểm đều đã lộ ra, sau khi rời khỏi di tích chắc chắn sẽ dẫn đến bao nhiêu là kẻ săn điểm truy lùng liên miên.
Trận chiến đó sẽ còn khó khăn ác liệt hơn nữa.
Hắn không thể nào chiến đấu lưỡng bại câu thương với cao thủ linh lực nan, để rồi một kẻ vô danh nào đó sẽ đến hốt trọn một mẻ, dâng thành quả cho mấy kẻ cơ hội
"Phải mau chóng đột phá thôi!"
Mục Trần đã quyết tâm. Đội ngũ này thực ra chỉ có Lạc Li sở hữu thực lực đáng nể một chút, còn lại cả bốn người đều phải tăng cường thực lực. Bằng không thì vào vòng quyết chiến thật khó hơn lên trời.
Lạc Li nhéo tay Mục Trần, rồi ngẩng mặt lên lạnh lùng nhìn Chân Thanh:
- Tiếp theo ngươi không được can dự vào nữa, bọn họ để mình ta giải quyết.
Mục Trần nao nao lo lắng. Tuy hiện tại đã giải quyết xong chướng ngại lớn là Mộc Thần Vệ, nhưng đội hình đối phương vẫn người đông thế mạnh, Chân Thanh cũng không đơn giản, thực lực cũng không kém Hạ Hầu. Lại còn mấy tên kia phần lớn là cao thủ thân thể, một mình Lạc Li làm cách nào có thể đối phó hết đây?
- Chúng ta cùng lên đi, chẳng lẽ nàng bị thương thì ta không đau lòng chết sao?
Mục Trần cười khổ.
- Chính là ta muốn ngươi đau lòng đến chết đó.
Lạc Li giận dỗi trả lời, gương mặt ửng đỏ.
- Ai bảo ngươi càn rỡ ngông cuồng, đó là hình phạt cho ngươi.
Lạc Li quay lại, tay mơn trớn gương mặt Mục Trần, khẽ cười:
- Ngoan đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Đột nhiên khí phách nữ hoàng toát ra khiến Mục Trần sững sờ, bất đắc dĩ nhún vai:
- Cẩn thận nhé!
Lạc Li mỉm cười:
- Yên tâm đi, nhanh lắm!
Mục Trần nhếch miệng, hắn cảm thấy dường như nàng còn chưa trở thành nữ hoàng, mà khí phách vương giả đã trở nên thuần thục. Có lẽ vì trước nay ở cùng hắn, bề ngoài quý tộc luôn được che giấu cẩn thận, nhưng hôm nay hắn trọng thương đã khiến cho nữ hoàng tương lai này nổi cáu, khí phách không kềm giữ được nữa.
Lạc Li đứng thẳng, Lạc Thần Kiếm lạnh băng hướng về phía Chân Thanh.
- Ồ, sao chứ? Một mình ngươi muốn xử lý hết chúng ta sao?
Chân Thanh cũng đang nổi khùng vì mất Mộc Thần Vệ, hắn cười gằn lạnh lẽo đầy sát khí.
Lạc Li không trả lời, thân kiếm rung lên.
Kiếm ý sắc bén toát ra, sắc đến độ chung quanh gần như bị cắt vụn.
Chân Thanh cũng hơi run, thần sắc không mấy thoải mái. Chợt hắn quay sang bốn người Thánh linh viện kia, cất tiếng nói:
- Các ngươi theo chúng ta cùng lên, đánh bại nàng ta báo thù cho đội trưởng của các ngươi. Sau đó bảo bối nơi này sẽ phân chia 50/50, được chứ?
Chi đội Thánh linh viện Hạ Hầu trọng thương không rõ sống chết, nhưng bốn người còn lại vẫn là chiến lực không tồi, có thể mượn sức thì cũng là lợi khí tốt để đối phó Lạc Li.
Cả bốn người mắt lóe sáng, gật đầu. Lúc nãy Mục Trần khiến bọn họ sợ run, nhưng lúc này trạng thái của hắn đã rất kém, chín người liên thủ đối phó Lạc Li rồi, tên kia sẽ như cá nằm trên thớt.
Bốn người lập tức lắc mình bay vòng qua, bao vây phía sau Lạc Li, phối hợp với chi đội của Chân Thanh tạo thành thế gọng kìm, linh lực vận lên, uy áp toát ra cường đại.
- Hừ! Cho dù ngươi có thần khí trợ giúp, ta không tin ngươi có thể một mình chống chọi bao nhiêu đây người!
Chân Thanh cười khẩy. Chín người bọn họ hơn phân nữa đã vượt qua thân thể nan, chính bản thân hắn lại có thực lực linh lực nan. Một mình Lạc Li sao có thể chiến thắng?
Lạc Li thản nhiên nhìn hắn, không hề đáp lại, hai mắt nhắm đi. Lạc Thần Kiếm mang theo một vết máu lan xuống mũi kiếm, hình thành một đường kiếm văn đỏ như máu.
"Roẹt!"
Kiếm khí đáng sợ đột nhiên bộ phát, cảm giác như một con mãnh long bị phong ấn vừa thức tỉnh.
- Xông lên!
Chân Thanh nhận thấy nguy hiểm, biến sắc quát lên.
Chín người cùng lúc ra tay, công kích thao thao bất tuyệt phủ kín mọi hướng của Lạc Li.
Lạc Li vẫn nhắm chặt hia mắt, tay cầm kiếm rung lên, kiếm khí quét ra như chổi quét lá khô, bất kỳ một công kích nào bị nó chạm vào cũng bị xẻ đôi ra, rồi hóa thành hư không.
Kiếm văn huyết sắc trên thân Lạc Thần Kiếm càng lúc càng sáng. Theo đó sắc mặt Lạc Li cũng dần tái đi.
"Roẹt!"
Lạc Thần Kiếm ngân lên dồn dập. Lạc Li đột nhiên mở mắt múa kiếm, thoăn thoắt cắt vào không gian trước mặt, để lại những đường kiếm sáng rực.
Những đường kiếm đan vào nhau, hào quang lóe sáng, một đóa sen hình thành từ đường kiếm hiện ra.
Kiếm liên xinh đẹp dị thường, mang theo sức mạnh gần như hủy diệt.
Thân kiếm chấn động, kiếm liên nở ra, ánh sáng chói mắt tràn ngập cự điện.
Giọng nói như suối nhỏ róc rách giữa khe núi của Lạc Li vang lên.
- Kiếm Tâm rực sáng, Lạc Thần Kiếm Liên!
← Ch. 0486 | Ch. 0488 → |