← Ch.0839 | Ch.0841 → |
- Sâu trong đại điện của phế tích bị tàn phá, một bóng người áo bào xám lẳng lặng ngồi xếp bằng, bất động mà tỏa ra khí tức cổ quái, ngay khi Mục Trần nhìn thấy cái thân ảnh này, đồng tử đột nhiên co rút nhanh.
- Bởi vì hắn phát hiện, bóng người áo bào xám đó không như những hài cốt đã gặp trước đó, cái thân ảnh trong áo bào xám đó sở hữu một khuôn mặt khô héo, thân thể tuy còn chút da héo weo, nhưng thân thể này của hắn, Mục Trần không cảm thụ được một chút sinh khí nào.
- Mục Trần nhìn chằm chằm vào bóng người áo bào xám kia, tuy hắn ẩn ẩn phát giác trong cái thân ảnh này tựa hồ ẩn chứa không ít vẫn lạc nguyên khí trong cơ thể, nhưng bên cạnh đó, hắn cũng cảm nhận được một cỗ cảm giác nguy hiểm.
- Một người sau khi vẫn lạc, trải qua ngàn vạn niên tuế nguyệt vậy mà vẫn còn bảo tồn hình thể, cái này đúng nghĩa là một sự kiện không bình thường.
- Ánh mắt Mục Trần lập loè, hắn cũng không tiến vào đại điện sâu hơn, mà là cẩn thận bắt đầu chậm rãi lui về sau, cái Vẫn Lạc Chiến Trường này khắp nơi tràn đầy nguy cơ trí mạng, nếu không chú ý cẩn thận một ít, chỉ sợ hắn sẽ góp phần làm cho nơi đây nhiều hơn 1 cỗ bạch cốt, Mục Trần hắn đương nhiên không nguyện ý vì một vài khỏa Vẫn Lạc Nguyên Đan, mà đem mạng nhỏ ném ra sau đầu, hắn vẫn còn là một thân đồng tử a, Lạc Li vẫn đang đợi hắn trở về a.
- Sàn sạt.
- Mục Trần lặng lẽ bước chân xẹt qua mặt đất, nhưng ngay lúc Mục Trần sắp rời khỏi đại điện, bóng người áo bào xám kia đột nhiên run lên, khuôn mặt khô héo ngẩng lên, sâu trong mắt là một cặp đồng tử hắc ám, lóe ra những tia hào quang đen đỏ quỷ dị.
- Phanh!
- Mục Trần biến sắc, không chút do dự, như gắn thêm động cơ phản lực, hắn dùng hết tốc độ bay ra ngoài, ma sát không khí nóng đến mức cháy hết một mảng trường bào.
- Bàn tay khô héo trắng hếu chỉ còn xương của thân ảnh áo bào xám đó giơ lên, năm khúc xương đầu ngón tay cong lại, hào quang hắc ám tại lòng bàn tay hắn ngưng tụ, như là một lỗ đen bá đạo, phát ra một lực hút cực kì khủng bố
- Thân hình đang vọt như đạn pháo của Mục Trần liền khựng lại. Lực hút đáng sợ này làm cho hắn không cách nào vọt thêm 1 phân nào, đôi giày hắn đang mang cũng bị hút đi, (hắn phải dùng tay jữ lại cái lưng quần), kế đó thân hình hắn đơ lại, mặt hắn bơ ra, lơ ngơ như bò đeo nơ, hắn không thể lướt tới nữa, đổi lại, hắn bị hút ngược trở về.
- Sắc mặt hắn đại biến như trẻ con gặp rắn lục đuôi đỏ, hắn không nghĩ tới gã áo bào xám kia quá mức khủng bố như vậy, chỉ dùng 1 tay xuất công phu, so với sự cường hãn của hắn, Lục Ngô có gắn tên lửa vào đít cũng bị bỏ xa mười vạn tám ngàn dặm.
- Mục Trần bị hút vào đại điện một cách nhanh chóng, không bằng thời gian nước sôi làm chín 1 gói mì Chíp Chíp (1 phút 30 giây), bàn chân không giày của hắn cơ hồ chạm vào cái đốt xương đầu ngón tay của đạo nhân ảnh đó, va chạm làm khúc xương đó rụng ra rơi xuống đất, phát ra tiếng lộp cộp. Méo miệng quay đầu lại, hắn bắt gặp đôi mắt toàn màu đen đang phóng ra từng tia sáng đỏ pha đen hắc ám của gã áo bào xám đó, sắc thái chứa đầy sự hủy diệt và cuồng bạo, quả thực không giống mắt mà người thường nên có.
- "Không phải là người?" Mục Trần liền rùng mình, chẳng lẽ cái lão áo bào xám này chính là thứ mà giang hồ đồn đại là Ngoại Vực chi tộc hay sao, quả thực 10 phần giống 9 rồi đa.
- Ánh mắt hắn lập loè. Hắn nghiến răng nghĩ đến việc bỏ lại thân trai tân của hắn tại đây, hắn nhớ tới Lạc Li, sức mạnh tình yêu bộc phát, hắn cắn răng mạnh một cái rồi xuýt xoa vì cắn phải lưỡi, kim quang sau lưng bộc phát, Chân Phượng chi linh thúc dục, kim quang ngưng thực rồi hóa thành một đôi Phượng cánh cực lớn mở rộng, lông chim bay tung tóe, một cái lông wẹt mũi làm hắn ắt xì 1 cái, đạo thân ảnh áo bào xám kia đồng dạng cũng ắt xì, linh lực hỗn loạn nhộn nhạo, những cái xương lỏng lẽo rơi rụng lả tả, tạo nên 1 tràng âm thanh khá vui tai.
- Lợi dụng lúc cái thây kia đang lúi húi nhặt lại xương, hắn vỗ mạnh đôi cánh phượng, cuồng phong bạo khởi, cát đất bay mù mịt, bụi mù tứ tung, mặc dù hắn nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng hắn cuối cùng cũng ổn định lại thân hình, hắn vỗ mạnh đôi cánh phượng lần nữa, chớp mắt mà xuất hiện bên trên một cây cột đá. Ở trên đó, hắn nắm chặt bàn tay, Đại Tu Di Ma Trụ hiện ra, bóng mờ cực lớn mang theo Hung Sát Chi Khí, hắn nhắm thẳng cái bóng áo xám đang lui cui mò mẫm nhặt xương trong bụi mù ở dưới mà đập thẳng tay không thương tiếc gì người già trẻ nhỏ.
- Bất quá, đối với công kích cuồng mãnh của Mục Trần, bóng người áo xám kia chỉ ngước lên, miệng lầm rầm dường như chửi rủa hắn chơi không đẹp, bàn tay đã kịp gắn lại xương giơ lên, phẩy nhẹ như đuổi ruồi, một đạo kim thiết thanh âm vang vọng đến điếc tai. Phế tích đại điện lập tức sụp đổ xuống.
- Thân hình Mục Trần bị đẩy lui, bắn thẳng ra ngoài, khi dừng lại được, sắc mặt hắn ngưng trọng nhìn qua cái đống gạch đá mà 1 khắc trước đó còn là 1 cái đại điện, hắn nhìn thấy cái thây khô kia như trước không hề suy suyễn mà đứng đó, xương xẩu đầy đủ, hiển nhiên cú đập trời giáng của Mục Trần hắn không làm cho cái thây đó mất đi khúc xương nào, ngược lại cái thây đó còn đủ thời gian gắn lại những cái xương đã rơi rụng trước đó.
- Ánh mắt quỷ dị lóe đen lóe đỏ của cái thây chiếu tướng Mục Trần, linh lực cuồng bạo hủy thiên diệt địa lại lần nữa ngưng tụ, nhằm thẳng phía Mục Trần mà chuẩn bị bắn. Chú voi con của Mục Trần teo lại, mồ hôi lạnh rơi xuống, hắn có cảm giác như là một tên tử tù đang dựa cột chờ lệnh.
- Đối diện nỗi sợ hãi đó, cánh Phượng hắn rung mạnh lên, thân hình lập tức biến mất tại chỗ như là dịch chuyển tức thời của Songoku.
- Xùy!
- Sát na ngay lúc Mục Trần biến mất, một cái ngón tay xương xẩu mang theo hào quang hắc ám liền xuất hiện và cắm sâu xuống mặt đất mà Mục Trần hắn vừa đứng, cái thây khô áo xám kia cũng từ từ xuất hiện trên bầu trời.
- Từ trăm trượng bên ngoài, Mục Trần hắn sắc mặt khó coi, tốc độ của cái thây khô này thật sự là quá là nhanh, nếu như không phải hắn vì tình yêu mà toàn lực thi triển Chân Phượng chi linh, tốc độ phóng đại, chỉ sợ sớm đã trở thành một cái thây không nhắm mắt vì lúc chết vẫn còn là trai tân.
- Hiện tại, hắn cảm giác được thế công của cái thây khô kia càng ngày càng điên cuồng, một khi bị đuổi kịp, hắn đương nhiên không có khả năng chống lại, hiện tại Cửu U vệ không có ở đây, lợi thế sân nhà đã mất, không thể thi triển chiến ý, hắn hiển nhiên không có khả năng đóng vai thanh niên cứng với cường giả bậc này.
- Bá!
- Trong đầu hắn vừa nghĩ cách chạy thế nào cho đẹp, không gian đằng trước hắn lại chấn động, cái thây khô đó xông ra, thế công hung hãn đánh sát đít, hắn chật vật lui về sau không ngừng.
- Phanh!
- Thân hình hắn chấn mạnh vào một cái cột đá, cột đá liền biến thành bột phấn, bột phấn tràn ngập không gian, ngay lúc hắn còn ho sặc sụa vì bụi, cái thây khô đã xuất hiện ngay sát na trước mắt, chưởng kình hắc ám chụp thẳng xuống đỉnh đầu Mục Trần, cơ hồ muốn chộp vỡ đầu hắn đặng moi xem não của hắn màu gì..
- Sắc mặt Mục Trần kịch biến, vội vàng thúc dục Đại Nhật Bất Diệt Thân hòng bảo vệ thân thể ngọc ngà của hắn.
- Bành!
- Bất quá ngay lúc ấn pháp hắn sắp hình thành, một thanh Tử Viêm Hắc Vũ kiếm mãnh liệt bắn đến.
- Cái thây khô đó trở tay đánh ra, quang mang đen đỏ khởi động, đem cái Hắc Vũ kiếm kia đập thành phấn vụn, lúc Hắc Vũ kiếm nát bấy, Tử Viêm lại lượn lờ quấn lên bàn tay hắn, nhiệt độ khủng bố tràn ngập đi ra, làm cho cánh tay của cái thây khô đó nhanh chóng cháy đen.
- Cái thây khô đó liền lui về sau, mặt ngoài đột nhiên có quang mang đen đỏ quỷ dị dũng mãnh phóng ra, hào quang như ăn mòn ra, Tử Viêm dường như có dấu hiệu bị dập tắt.
- Mục Trần lấy tay wẹt máu mỏ, bên cạnh hắn, hân ảnh Cửu U hiện r, khuôn mặt nàng ngưng trọng nhìn qua cái thây khô toàn xương kia, nói: "Đó là cái quái gì thế?"
- "Không biết, chắc ta đang rơi vào số con rệp, tự nhiên mà gặp."Mục Trần cười khổ lắc đầu.
- Hống!
- Sau khi đã dập cho lửa tắt, cái thây khô kia liền nhìn về phía bọn Mục Trần, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ ư ử, ánh mắt đỏ thẩm lộ ra vẻ cực kỳ dữ tợn, tràn đầy chấn động hủy diệt như có ý nói: ta sẽ ăn thịt cả 2 ngươi.
- Hắn nhìn thẳng hai người bọn Mục Trần, tựa hồ muốn lần nữa xông lên xé xác hai đứa nhãi con này đi ngâm rượu, thế mà thân hình hắn đột nhiên khựng lại, hào quang đỏ đen trong mắt giảm yếu một chút, trên khuôn mặt khô héo, ẩn ẩn hiện ra một tia giãy dụa.
- Bất quá, vẻ giãy dụa này vừa hiện lên liền là bị vẻ dữ tợn cùng sự quỷ dị thay thế, đôi đồng tử trong hốc mắt đen thui vô hồn kia dần biến thành hình tam giác, nhìn cứ như một con rắn độc hình người.
- Cửu U nhìn thấy đồng tử hắn biến hóa thế, khuôn mặt lập tức kịch biến, thất thanh hô: "Tà khí xâm nhập?"
- "Tà khí xâm nhập?"Mục Trần khẽ giật mình.
- "Cơ thể hắn bị lực lượng Ngoại Vực tộc xâm nhập, cho nên thân thể mới có thể bảo trì ngàn vạn năm chỉ bị khô đi mà không bị hủy. Nhưng ý chí của hắn cũng bị tà khí xâm chiếm rồi, hắn bây giờ tràn đầy suy nghĩ hủy diệt."
- Cửu U khuôn mặt ngưng trọng:"Đi mau, cái thây khô này khi còn sống thực lực chắc đã đạt đến Cửu phẩm Chí Tôn. Mặc dù hôm nay nguyên khí đại thương, nhưng cũng có thể so với Bát phẩm Chí Tôn, hai người chúng ta không đối phó được đâu!"
- Mục Trần nghe vậy cũng chỉ có thể gật đầu, tuy nói nếu như có thể đạt được vẫn lạc nguyên khí trong cơ thể hắn, liền có thể tinh luyện ra không ít Vẫn Lạc Nguyên Đan, nhưng đương nhiên hiện tại cả hai bọn hắn đều không có phước phần này.
- Thân hình hai người cơ hồ là cùng lúc lùi lại, nhưng vẫn căng cứng như trước, linh lực quanh thân cuồn cuộn, sự cảnh giác đề phòng đối với cái thây khô kia được nâng lên tối đa..
- Hống!
- Đôi đồng tử tam giác phóng quang mang đen đỏ khóa chặt lấy đôi trai xinh gái tú, hắn gầm thét điên dại như lão già bắt gặp vợ trẻ cặp bồ. Song chưởng xương xẩu thò ra, một luồng khí đỏ đen lẫn lộn cuồn cuộn khởi động, hóa thành hai cái bàn tay khổng lồ nữa đen nữa đỏ, nhanh chóng xuyên thấu không gian, hướng thẳng về phía 2 người mà chộp tới.
- Đối diện với thế công mang theo luồng lực lượng âm tà cực hạn này, hai người bọn Mục Trần cũng không dám đơn giản tiếp xúc, chỉ có thể cấp tốc nắm tay nhau mà lùi về sau.
- Oanh! Oanh!
- Công kích của cái thây khô kia đi đến đâu, từng tòa phế tích đại điện sụp đổ đến đó, theo sau thế công mãnh liệt đó là thân ảnh của cái thây khô đầy xương xẩu kia, bụi mù tràn ngập, đất cát tứ lung tung, thân ảnh của đôi trai xinh gái tú vì thế mà như được trét lên 1 đống bột trắng toát, nom xa như 2 con tinh tinh tuyết lông trắng đang chật vật chạy trốn, hai thân ảnh chật vật chạy trốn, công kích thì ngày càng dồn dập, liên miên bất tận, tựa hồ mỗi lúc lại còn mạnh lên, báo hại Mục Trần và Cửu U vừa trốn vừa rủa, đầu xịt khói, 4 mắt long sòng sọc, 2 cái mồm liên tục há ra đớp không khí.
- Cơ hồ sức lực của cái thây khô kia càng lúc càng tiếp cận đến mức độ như khi còn sống.
- Phát hiện này làm cho Mục Trần cùng Cửu U dần bước đến vạch tuyệt vọng, thiếu điều cắn lưỡi tự sát. Cái thây khô đó nếu như khôi phục đến Cửu phẩm Chí Tôn, chỉ sợ ước mơ chạy trốn để về với ngôi nhà và những đứa trẻ là vô cùng xa vời.
- "Ngươi đi trước!" Cửu U khẽ cắn hàm răng ngà, nhìn về Mục Trần quát khẽ.
- Mục Trần nhướng mày, hắn trực tiếp một chưởng đẩy Cửu U ra ngoài, tiếp đó khởi động linh lực, hắn phóng vụt đi: "Ta có Chân Phượng chi dực, ngươi đi trước đi."
- Cửu U lại không để ý tới cái gì Mục Trần nói, quay người vọt lên, bởi vì nàng biết rõ, một khi nàng lui, dùng thực lực Mục Trần bây giờ, làm sao có thể chống đỡ cái thây khô kia được quá 3 hiệp???
- Mục Trần bất đắc dĩ cười, chỉ có thể toàn lực hiệp trợ Cửu U ra tay, hắn hiển nhiên là không thể nào bỏ trốn trước để lại một mình Cửu U xinh đẹp như tiên này, thế chẳng phải là vùi hoa dập liễu sao?
- Bất quá hai người liên thủ, cũng là khó có thể chống lại cái thây khô đó, ngược lại là bị hắn áp chế khiến liên tiếp bại lui, nếu như không phải hai người đều có chút thủ đoạn, chỉ sợ sớm là bị thua triệt để.
- Bất quá dù là miễn cưỡng chống đỡ, nhưng chuyện cả hai bị đánh bại là chuyện một sớm một chiều
- "Đợi tí nữa ta toàn lực bức lui hắn, ngươi liền dẫn ta phóng đi." Cửu U cắn chặt răng ngà, khuôn mặt nghiêm nghị nói.
- Sắc mặt Mục Trần khẽ biến, xem ra Cửu U muốn thi triển thủ đoạn đặc biệt tất nhiên đối với nàng về sau sẽ có ảnh hưởng không nhỏ, nhẹ thì tàn phai nhan sắc ế chồng, nặng thì ... cái này hắn không dám nghĩ đến a, nhưng hiện tại đã đến mức này, tựa hồ cũng không có biện pháp khác, lúc này hắn chỉ có thể gật đầu đáp ứng
- Cửu U hít sâu một hơi, sâu trong đôi mắt đẹp liền là có thêm Tử Viêm bắt đầu bốc cháy lên.
- Ông ông!
- Ngay lúc Cửu U chuẩn bị thi triển phương thức lưỡng bại câu thương nhằm mục đích bức lui cái thây khô đó, đột nhiên bên trong cái phiến di tích kia vang lên những thanh âm vù vù cổ xưa, thần sắc Mục Trần khẽ động, sau đó hắn là kinh ngạc nhìn thấy bên trong những phế tích hắn đã đi qua đột nhiên bắn ra vô số đạo bạch quang, sau đó đứng lại ở lưng chừng trời, nhìn kỹ lại, dĩ nhiên là những cái bài vị vô danh.
- Những cái bài vị này, chính là những cái bài vị mà Mục Trần đã lập để tế những cường giả vô danh đã vẫn lạc
- "Đây là?"
- Cửu U cũng là bởi vì màn này mà kinh ngạc không nhỏ.
- Hưu hưu!
- Những cái đạo bài vị vô danh đó quét ngang qua, tạo thành một cơn cuồng phong bao vây lấy cái thây khô kia, từng đạo bạch quang phóng ra, chiếu rọi lên trên thân mình của cái thây khô đó.
- Xuy xuy!
- Những đạo bạch quang kia tựa hồ tạo thành tổn thương không nhỏ đối với cái thây khô, dưới ánh sáng của những tia bạch quang, những luồng khí đen đỏ hai màu bắt đầu hòa tan, mà cái thây khô kia cũng phát ra những tiếng gầm gừ thê lương.
- Mục Trần cùng Cửu U kinh ngạc nhìn lên, ai cũng không nghĩ tới, hành động tùy ý của Mục Trần khi trước, vậy mà lại tạo thành cái kết quả không tưởng tượng được này.
- Linh khí 2 màu đen đỏ trên cái thây khô càng lúc càng mỏng đi, ước chừng sau mấy phút đồng hồ, rốt cục triệt triệt để để từ từ tiêu tán, nét dữ tợn trên khuôn mặt khô héo cũng biến mất không thấy gì nữa, mà chuyển thành một vẻ mặt thoải mái như được giải thoát.
- Theo thời gian trôi qua, khuôn mặt của cái thây khô kia dần khôi phục lại vẻ mặt bình thường bình thản, trên cái trán, mơ hồ có một đạo giống như là đường vân cung điện cổ xưa hiện ra.
- Cửu U với ánh mắt nhạy cảm liền nhìn thấy đường vân cổ xửa kia, thân thể mềm mại chấn động, nhịn không được kinh hô nghẹn ngào 4 chữ: "Viễn Cổ Thiên Cung?!"
← Ch. 0839 | Ch. 0841 → |