← Ch.0994 | Ch.0996 → |
Ầm ầm!
Đây là một mảnh không gian xám xịt, bên trong không gian, Lôi Đình như những con ngân xà ùn ùn kéo đến tàn sát bừa bãi. Bêm trong mây đen Lôi Quang, toàn bộ Thiên Địa tràn ngập hơi thở cuồng bạo vô cùng.
Bên trong mảnh không gian Lôi Bạo, chỉ thấy một vài thân ảnh đang cẩn thận từng ti từng tí bay thấp bên dưới. Quanh thân họ Linh Quang lập lòe, liên tục tránh né từng đạo Lôi Đình to lớn oanh kích xuống. Nhìn vẻ mặt bọn họ có chút chật vật.
Đây đúng là tầng thứ ba Luyện Thể Tháp.
Bọn người Tông Đằng, Hàn Sơn hiển nhiên dùng tốc đọ nhanh nhất xông vào tầng ba.
Trước đó bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để xông vào tầng ba. Bất quá sau khi tiến vào tầng ba thì tốc độ giảm đi rất nhiểu, hiển nhiên mức độ cuồng bạo tầng thứ ba hơn hẳn tầng thứ hai, có vẻ rất khó giải quyết.
Linh quang quanh thân Tông Đằng bắt đầu khởi động, trước mặt của hắn lơ lửng một chiếc lô ng vũ màu vàng. Bên trên chiếc lông có những đường nét huyền ảo, cổ xưa. Trong lúc mơ hồ có thể cảm nhận được một chút chấn động cực kỳ bá đạo tản mát ra.
Mỗi khi có Lôi Đình điên cuồng giáng xuống thì quanh thân chiếc lông vũ màu vàng đều tản ra một đạo kim quang đem Lôi Đình đẩy ra ngoài, tuy nói là đã đẩy Lôi Quang ra nhưng vẫn khiến cho làn da Tông Đằng cảm thấy đau đớn. Những đau đớn này hiển nhiên không thể khiến hắn trọng thương.
Chiếc lông này chính là dị bảo nội tộc do Kim Sí Đại Bàng Kim Vũ luyện ra, tuy không phải là pháp bảo công kích nhưng nói đến sức mạnh phòng thủ thì đủ để so sánh với Tuyệ Phẩm Thần Khí.
Để xông vào Luyện Thể Tháp, rõ ràng Tông Đằng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
"Tiểu tử kia xem ra đã bị bỏ quá xa rồi." Ở phía trước, ánh mắt Tông Đằng lạnh nhạt liếc phía sau. Tới lúc này hắn vẫn không cảm ứng được dao động linh lực của Mục Trần, hiển nhiên vẫn chưa vượt qua tầng thứ hai.
Nghĩ đến việc này, khóe miệng Tông Đằng nở một nụ cười mỉa mai. Tên Mục Trần thật thú vị. Không biết lúc trước sử dụng thủ đoạn gì lại có thể xông qua tầng thứ hai trước bọn hắn. Không ngờ chỉ thoáng một lát đã lộ nguyên hình.
"Tự rước nhục."
Đối với hành động củaMục Trần mà nói, Tông Đằng cũng chỉ suy nghĩ như thế mà thôi. Nếu tiểu tử kia an phận đứng cuối cùng thì có lẽ cũng không khiến nhiều người chú ý nhưng hết lần này tới lần khác hắn ảo tưởng sức mạnh muốn đoạt được vị trí đầu tiên, nên hôm nay mới chịu cảnh trèo cao té đau. Còn liên lụy tới Cửu U Tước tộc bị mọi người cười nhạo.
"Tuy nhiên tên Mặc Phong kia lại là một nhân vật khó chơi." Ánh mắt Tông Đằng ánh mắt liếc phía xa, tại nơi có Xích Viêm thiêu đốt, bên trong Xích Viêm thân ảnh Mặc Phong như ẩn như hiện. Mỗi khi Lôi Đình phóng xuống khiến thân thể Mặc Phong khựng lại nhưng Lôi Đình Chi Lực cũng bị Xích Viêm hấp thụ rất nhiều nên không tạo ra quá nhiều ngăn trở.
Lúc trước tuy chưa giao thủ cùng Mặc Phong nhưng Tông Đằng có thể cảm nhận người này cũng nguy hiểm không kém Cửu U. Nếu giao đấu có lẽ sẽ có chút phiền phức.
"Những người còn lại nếu có thể đến được chỗ sâu nhất, tuy nhiên đó cũng là cực hạn của họ rồi." Ánh mắt Tông Đằng lóe lên, bên cạnh Lôi Quang vẫn rạch phá Thiên Địa.
Theo tin tức hắn biết, tầng thứ ba Luyện Thể Tháp chỉ cần chuẩn bị chút ít là có thể vượt qua dễ dàng nhưng khi tới tầng thứ tư thì tỉ lệ đào thải trở nên vô cùng thảm khốc.
Số người có thể tiến vào tầng thứ tư có lẽ chỉ còn khoảng một nửa nhưng cũng không khiến Tông Đằng lo lắng. Với thực lực của hắn nếu muốn tranh hạng nhất thì sẽ phải kịch chiến với Hàn Sơn cùng Mặc Phong nhưng nếu muốn đoạt danh ngạch thì hắn hoàn toan tin tưởng tuyệt đối.
"Từ tầng thứ tư về sau, xem cuối cùng ai trong chúng ta là kẻ cuối cùn có thể cười a, Thiên Băng Tộc ta không sợ bất kỳ kẻ nào tới khiêu chiến!"
Tông Đằng liếc qua những hướng khác có những bóng người lấp lánh Linh Quang, sâu trong mắt xẹt qua một tia băng hàn, thân hình đột nhiên tăng tốc, chiếc lông màu vàng tỏa ra từng đạo kim quang đem Lôi Quang đẩy ra.
...
"Không lâu sau khi đám người Tông Đằng đi đến nơi sâu nhất tầng thứ ba liền biết điểm mấu chốt của Luyện Thể Tháp này là đem một nửa số người ở đây đá ra ngoài.
Bên ngoài Luyện Thể Tháp, rất nhiều ánh mắt cũng nhìn qua màn sáng tầng thứ ba liền nhao nhao bàn luận.
"Tên Mục Trần vẫn không có chút động tĩnh... Nếu chín người kia đến được nơi sâu nhất tầng thứ ba mà hắn vẫn chưa tiến vào tầng thứ ba thì có lẽ sẽ bị đá ra ngoài.
Có người thương xót liếc qua quang điểm đang dừng lại ở tầng thứ hai, không lâu sau Mục Trần sẽ bị đá ra ngoài Luyện Thể Tháp.
Phía xa, mặt Liễu Thanh hơi nghiêng một chút, thấy cảnh này thì cũng cảm thấy hả giận. Tên này không biết trời cao đất dày, khi nãy trèo cao giờ thì té đau, không chỉ khiến bản thân mất hết mặt mùi mà còn làm cho Cửu U Tước tộc cũng mất mặt theo.
Liễu Thanh quay đầu nhìn về phía Cửu U, chỉ thấy khuôn mặt nàng bình tĩnh như trước nhưng bàn tay cũng nắm chặt lại, hiển nhiên trong lòng cũng rất lo lắng.
"Đến lúc tên này bị đá ra ngoài, ta xem ngươi còn chút thể diện nào không!"
Liễu Thanh cười lạnh trong lòng, tuy nói Luyện Thể Tháp đào thải một nửa số người, bất quá tên Mục Trần này đến tầng thứ ba còn không thể vào đã bị đá ra, hiển nhiên nhục nhã nhất vẫn là Mục Trần
Bên cạnh Cửu U, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Linh cũng vô cùng lo lắng, nàng hiểu rằng một khi Mục Trần bị đá ra thì không biết họ sẽ phải chịu sự sỉ nhục như thế nào, hơn nữa nếu tin này truyền về tộc thì mấy lão già sĩ diện sẽ điên lên mất...
"Cửu U tỷ..."
Cửu U không để ý đến lời nói của Mặc Linh, ánh mắt của nàng, chăm chú nhìn quang điểm trơ trọi trong tầng hai. Nàng không hề tin tầng thứ hai sẽ làm khó được Mục Trần.
"oh kia"
Đang lúc Cửu U nhìn chăm chú thì đồng tử co rút lại bởi vì trong một khắc đạo quang điểm đó có chút dao động.
...
Bên trong vùng đất có gió rét cùng dòng nước lạnh. Phía xa, trên một ngọn núi, có một thân ảnh gầy gò yên lặng xếp bằng, vững vàng như bàn thạch.
Xuy xuy.
Gió rét như những lưỡi đao sắc bén cứa qua cơ thể Mục Trần nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, thân thể hắn lại không hề bị rách toác ra từng vết thương dữ tợn mà chỉ xây xước một chút, tuy nhiên ngay sau đó thì kim quang nhạt nhạt lóe lên, nhanh chóng khôi phục.
Hiện tại nếu nhìn cơ thể Mục Trần kỹ một chút thì có thể phát hiện bên dưới lớp da của hắn có một tầng ánh sáng màu lam nhàn nhạt, sáng bóng đang di chuyển. Khí lạnh sáng bóng này nếu để ngấm vào người thì có thể khiến một tên Lục Phẩm Chí Tôn lập tức biến thành hóa thạch đông lạnh. Nhưng khí lạnh này di chuyển dưới da của Mục Trần thì tỏa ra sinh cơ dạt dào. Một sức mạnh cường đại chậm rãi ngấm vào huyết nhục bên trong cơ thể.
Lúc này, hàn khí màu xanh da trời trên mặt Mục Trần bắt đầu tan rã. Khi hàn khí tan biết thì đôi mắt hắn đang nhắm chặt bỗng nhiên mở ra.
Bên trong con ngươi màu đen lại ngưng tụ thêm hàn khí màu xanh da trời. Không khí trước mặt, khi hai con mắt hắn nhìn chăm chú thì ngưng tụ thành hàn băng, một đạo hoa văn băng tinh từ trong con mắt hắn lóe lên rồi biến mất.
Hô.
Mục Trần há miệng thở ra một làn hàn khí màu xanh da trời, ngay lúc đó gió lạnh cùng dòng nước lạnh cuồng bạo vô cùng từ bốn phương tám hướng cuốn tơi vô cùng dũng mãnh, vậy mà ngay lập tức bị đóng băng khi chạm vào hàn khí do Mục Trần thở ra.
Kim quang từ trong thân thể Mục Trần tỏa ra hàn khí tràn ngập bên trong cơ thể liền biến mất, thay vào đó là một cảm giác ấm áp.
Hiện tại hàn khí lúc trước trong mảnh thiên địa này đối với Mục Trần đã không thể gây khó dễ hắn được nữa rồi.
Hắn cúi xuống, nhìn thấy Chân Long Chi Văn chiếm giữ một phần ở lồng ngực đã bành trướng một vòng, hơn nữa Long nhãn ban đầu vốn chỉ hé một chút, bây giờ lại bắt đầu chầm chậm mở ra thêm một chút.
Ông!
Long nhãn mở ra, tuy nửa nhắm nửa mở, ngay lập tức bộc phát ra uy áp Chân Long khiến ngọn núi Mục Trần ngồi xếp bằng xuất hiện từng vết nứt.
Cùng lúc đó, sau lưng hắn, cánh Phượng cũng chầm chậm mở ra một nửa.
Uy áp Long Phượng bộc phát mãnh liệt khiến cho ngọn núi không thể nào chịu nổi, vô số vết nứt to lớn xuất hiện, cuối cùng sụp đổ.
Ngọn núi vỡ vụn, Mục Trần lăng không đứng, thân thể hắn trần trụi, quanh thân không hề có dao động của linh lực nhưng gió lạnh cùng dòng nước lanh có thể xé nát Lục Phẩm Chí Tôn lại chỉ có thể để lại một vài vết trắng nhàn nhạt trên da.
Nhục thể của hắn, trong khoảng thời gian rèn luyện vừa rồi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hắn có thể cảm nhận được Long Phượng chân thể tầng thứ hai sắp đột phá.
Tuy nhiên nơi này đã không còn chút công hiệu nào đối với nhục thể của hắn nữa.
"Cuối cùng cũng xong..."
Bàn tay Mục Trần chầm chậm nắm lại, hắn cảm thấy sức mạnh trong cơ thể muốn bạo phát mà ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười thỏa mãn, chợt ánh mắt hắn nhìn về nơi xa xa, hắn nghĩ những người kia có lẽ sắp xông qua bình chướng tầng thứ ba, tiến vào tầng bốn a?
Xem ra hắn phải chạy hết sức rồi, nếu không sẽ bị loại mất, lúc đó thì thật có lỗi với Cửu U vì đã nhường danh ngạch cho hắn....
Nghĩ đến đây, Mục Trần là không hề do dự, hắn cong ngón tay búng ra, sau lưng kim quang tách ra, một đôi cánh Kim Sắc Phượng chậm rãi mở ra.
Oanh!
Hai cánh mở ra, cuồng phong gào thét. Gió rét đầy trời đều bị xé nát, dòng nước lạnh màu lam cũng không thể ngăn cản hắn. Thân thể Mục Trần trong nháy mắt hóa thành cầu vồng bay đi, dùng một tốc độ cực nhanh bay vào mảnh thiên địa này.
Tốc độ của hắn so với bọn Tống Đằng thì không biết nhanh hơn bao nhiêu lần!
...
Trong lúc Mục Trần di chuyển thì bên ngoài Luyện Thể Tháp nhiều cường giả cũng phát hiện, ngay lúc này vô số ánh mắt đều tập trung nhìn tới, sau đó thằng nào cũng thộn mặt ra.
Nhìn khuôn mặt châm chọc của Liễu Thanh lúc này cũng ngố không kém.
← Ch. 0994 | Ch. 0996 → |