← Ch.031 | Ch.033 → |
Lúc này hắn đã biết Yến Ngọc Lan chính là tấm thân trong sạch, không hiểu tại sao lòng thầm thở ra.
Yến Ngọc Lan nhạy cảm phát hiện một chút thay đổi từ Tinh Hồn, lòng thầm hân hoan nhưng thấy hắn nhìn mình đăm đăm thì kiềm không được buồn bực trừng mắt.
Sau đó Tinh Hồn từ từ dời tầm mắt, ngẩng đầu nhìn sáu người, ánh mắt dần lạnh băng.
Xem tình huống trước mắt thì không thể tránh khỏi trận huyết chiến rồi, nhưng nếu đã ra tay thì phải tiên hạ thủ vi cường.
Mặc dù tu vi của sáu người trước mắt cao hơn nhưng không đủ làm hắn sợ hãi. Trong lòng hắn có điều suy tính, từ từ đặt Yến Ngọc Lan xuống đất, che đằng sau lưng.
Nam tử kia nhìn Tinh Hồn và Yến Ngọc Lan làm như không thấy mình, chẳng hề e dè liếc mắt đưa tình thì lòng rất giận:
- Hỗn đản, dám ở trước mặt bổn công tử liếc mắt đưa tình với người mà bổn công tử trúng ý hả? Đúng là đi tìm chết! Người đâu, giết!!!
Gã chưa nói hết câu thì chỉ thấy bóng dáng Tinh Hồn đã biến thành cơn gió nhẹ nhanh chóng nhảy hướng bốn thị vệ Võ vương sơ kỳ và Võ vương trung kỳ, xem tình hình như là muốn lấy thực lực Võ tông hậu kỳ khiêu chiến bốn người.
Gã ngẩn ra rồi thì cười khẩy nói:
- Đúng là tự tìm đường chết.
Trên đời này không thiếu thiên tài vượt cấp khiêu chiến, nhưng gã chưa từng nghe nói có ai lấy tu vi Võ tông hậu kỳ đối chiến bốn cường giả Võ vương sơ kỳ và Võ vương trung kỳ.
Bốn hộ vệ thấy Tinh Hồn lao ra, biểu tình lạnh lùng không chút thay đổi, ánh mắt hời hợt thản nhiên, rõ ràng đã chịu huấn luyện rất nghiêm ngặt.
Khi thân hình Tinh Hồn nhoáng lên, bốn người kia lập tức hét lớn một tiếng, khí thế Võ vương đột nhiên toát ra ngoài, uy thế kinh người.
Tiếp theo họ làm động tác rất đơn giản, xẹt một tiếng, bốn thanh linh bảo trường kiếp cấp thấp trong tay bốn người đột nhiên đâm hướng Tinh Hồn, động tác chỉnh tề ngay ngắn, dường như đã luyện tập vô số lần vậy.
Bốn mũi kiếm sắc bén được rót vào chân khí chia nhau đâm hướng các chỗ yếu của Tinh Hồn, khí thế sát phạt nhiếp người ập vào mặt.
Nhưng thế đi của Tinh Hồn không giảm, miệng hắn bỗng quát to, đôi tay vận chuyển nguyên khí trong người.
- Đoạt mệnh thủ.
Ầm………
Thuyền bị dao động mạnh, Yến Ngọc Lan kinh hoảng bám chặt vào mạn thuyền. Còn bốn hộ vệ kia thì không thấy đâu, có lẽ đã bị đánh rớt xuống nước. Thế nhưng trên mặt thuyền vẫn còn lưu lại những vết máu lớn.
Tinh Hồn ánh mắt lạnh băng nhìn thiếu niên trong thùng xe.
- Đây là công pháp gì? Sao uy lực lại kinh hồn đến thế?
Nam tử kia mặt kinh hoảng, trên trán rớt ra những giọt mồ hôi lạnh, không thể tin tưởng chớp chớp mắt. Cô gái nhún nhảy trên người gã cũng dừng động tác, há to mồm, con mắt suýt rớt ra ngoài.
Đoạt mệnh thủ là một trong những võ kỹ cực mạnh mà Tinh Hồn sáng tạo trong lúc hắn luyện tập ở Hắc Ám động phủ.
Gã ngây ra một chốc sau đẩy cô gái trên người ra, khoác lên người một trường bào, biểu tình giận dữ vọt hướng Tinh Hồn.
Cô gái cũng không tụt hậu, nàng gọn lẹ hơn thiếu niên, vuốt lại váy dài liền nhảy ra thùng xe, ngay cả đồ lót cũng không mặc.
Tinh Hồn nhìn đôi cẩu nam nữ này lòng thầm cảm thán, nhưng cũng âm thầm đề phòng. Khẳng định rằng tên kia vô cùng giận dữ.
Tên cồn tử kia la cường giả Võ vương hậu kỳ đỉnh, dù so thế nào thì Tinh Hồn cũng không đọ được. Hiện nay thì Tinh Hồn liều mạng mà đấu thì cũng có thể đối chọi với cường giả Võ vương trung kỳ đỉnh phong, nhưng hiện giờ địch nhân trước mặt lại là cường giả Võ vương hậu kỳ, mà còn là Hậu kỳ đỉnh phong nữa. Chưa kể hắn còn phải bảo vệ an toàn cho Yến Ngọc Lan chân yếu tay mềm kia nữa.
- Tạp chủng, dám giết người của Dư Đô Thủy ta, tối nay ngươi phải chết! Nếu ta không nhìn lầm thì mới rồi ngươi dựa vào chắc là chiến kỹ?
Dư Đô Thủy là cường giả Võ vương hậu kỳ đỉnh vô hạn có thể đột phá Võ Hoàng chi cảnh, hơn nữa xuất thân thế gia đệ tử, kiến thức hiển nhiên không tầm thường
Lúc này gã thấy Tinh Hồn sử dụng thực lực Võ tông hậu kỳ đinh chớp mắt giết bốn hộ vệ của mình, kinh sợ qua đi là tràn đầy tò mò. Tình hình khác thường này chỉ có thể chứng minh hoặc là Tinh Hồn ẩn giấu tu vi, hoặc là hắn có vấn đề.
- Hừ, ngươi bớt nói nhảm đi! Đoạt mệnh thủ - Liệt địa thức.
Tinh Hồn không cho đối phương cơ hội tìm tòi nghiên cứu thêm, chợt nhảy vọt lên, song thủ hướng Thủy Thiên Lãng.
Tiếng xé gió rách màng tai người.
- Phá phong chưởng,
Ầm…..
Liệt địa thức và Phá phong chưởng va chạm nhau, tạo nên tiếng nổ lơn.
Tinh Hồn bị đẩy lùi về phía sau năm trượng.
Phốc
Tinh Hồn miệng phun ra một ngụm huyết.
Dư Đô Thủy cũng bật lùi về phía sau, nhưng không giống như Tinh Hồn. Hắn đứng trên xe ngựa cười nói:
- Hắc hắc, một Võ tông nhỏ bé mà cũng dám đấu với Võ vương vô hạn tiếp cận Võ Hoàng như ta, đúng là châu chấu đá xe.
Tinh Hồn ổn định thân hình nhìn Dư Đô Thủy.
Đúng như Dư Đô Thủy nói. Võ tông hậu kỳ một kích hạ sát bốn cường giả Võ vương sơ kỳ và Võ vương trung kỳ đã đúng là một thiên tài rồi. Thế nhưng muốn đấu với cường giả Võ vương hậu kỳ vô hạn tiếp cận Tiên đế thì đúng là một trời một vực. Chưa kết đến còn có các hộ vệ của Dư Đô Thủy còn đang vây quanh Tinh Hồn và Yến Ngọc Lan.
- Ha ha! Tốt lắm. Hèn chi tối hôm nay tâm tình của bổn công tử đặc biệt vui vẻ, thì ra là có đại cơ duyên đến! Tiểu tử, mau giao tâm pháp võ kỹ, để lại mỹ nhân rồi tự phế tu vi đi, ta có thể sẽ tha cho ngươi một mạng.
Tinh Hồn sắc mặt vẫn lạnh băng, không nói gì.
Dư Đô Thủy cười lớn:
- Ha ha ha, để xem ngươi còn ngông cuồng đến đâu.
Tinh Hồn quay lại nói với Yến Ngọc Lan.
- Ngọc Lan, nàng mau nhắm mắt lại.
Nghe giọng của Tinh Hồn, Yến Ngọc Lan liền lập tức nhắm chặt mắt lại.
Yến Ngọc Lan đã nhắm mắt lại, Tinh Hồn cảm thấy an tâm hơn.
Sau đó, hắn liền vận chuyển hết chân khí trong người khiến áp lực xung quanh trở nên nặng nề hơn. Dư Đô Thủy cảm thấy có một luồng hơi lạnh chạy dọc lưng.
- Hả, hắn muốn làm gì? Các ngươi cẩn thận.
Chỉ thấy Tinh Hồn phi người lên không trung. Dưới ánh trăng sáng, ánh mắt của Tinh Hồn từ màu đen chuyển sang màu đỏ, giống như ánh mắt của Tu La địa ngục. Hai tay kết ấn, chân khí trong người đẩy đến mức tối đa.
Từ trên không trung, Tinh Hồn hét lớn:
- Thiên ma đại thần thông – Nhiếp Hồn thiên ma chi nhãn.
Lúc này, dưới ánh trăng sáng, trên khuôn mặt Tinh Hồn hiện lên một tia tàn khốc. Trong huyết nhãn bắn ra mấy tia huyết mang, hướng đám người Dư Đô Thủy bao phủ bên trong.
Dư Đô Thủy cảm thấy hoảng sợ, bởi vì lúc này cả cả hắn và đám thuộc hạ đột nhiên đứng trì trệ, đứng yên bất động, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ngây dại.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |