← Ch.105 | Ch.107 → |
- Ta sẽ giúp ngươi kéo dài thời gian, mong sớm gặp lại ngươi, Yêu quân Huyền Hoàng.
Thần thức của Tinh Hồn từ lúc có mặt cuộc chiến mộng ảo kia, vẫn không xem được diễn biến một chút nào. Hắn đến lúc này cực kỳ nổi giận. Rốt cuộc đây là cái nơi quỷ quái nào, sao mình lại có mặt ở đây? Còn cuộc chiến khốc liệt kia, cuộc nói chuyện thần bí kia là gì? Đã đưa mình đến đây, tại sao khiến cho mình trở thành kẻ đuôi mù, hoàn toàn không nhận thức được xung quanh.
Lòng tự tôn của hắn bây giờ cao đến cực điểm, cao hơn bao giờ hết. Dù có hi sinh đôi mắt này, hắn cũng phải nhìn cho rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đôi mắt đen láy tinh anh gắng gượng mở ra, chỉ cảm thấy đôi mắt mình như bị hàng vạn mũi kim đâm vào. Nhưng rốt cuộc Tinh Hồn cũng mở mắt ra được, chính là cảnh tượng hào hùng cuối cùng.
U linh hoàng bào kia song thủ không ngừng kết ấn, tạo nên nhiều tầng đại trận. U linh hoàng bào hét lớn một tiếng, vị trí trung tâm đại sảnh rực sáng lên, ngay sau đó từ trên tay u linh hoàng bào kia, xuất hiện một khối ngọc màu lục, phát ra những vầng hào quan và khí tức huyền ảo. Khối ngọc lục bảo ấy bay vào vị trí trung tâm đại trận. Rồi ầm một tiếng kinh dội, thiếu niên ngồi ở giữa đại sảnh đã biến mất hoàn toàn.
Mà khoảng khắc cuối cùng mà Tinh Hồn nhìn thấy, chính là thiếu niên kia giương mặt, khóe miệng nở một nụ cười lãnh khốc. Mà thật không ngờ, người thiếu niên ấy lại giống mình như hai giọt nước, chỉ khác ở đôi mắt thôi. Mà khối ngọc lục bảo kia, lại rất giống với mảnh Thiên long ngọc hoành của Tinh Hồn.
Rồi lúc u linh kia ra tay cản phá tuyệt chiêu tối thượng Bộc lôi động cửu thiên ngoài kia, chỉ thấy thiên địa như đảo lộn, cửu thiên bị thôn phệ. Trước quang cảnh choáng ngợp ấy, Tinh Hồn không còn nghĩ gì khác, trong đầu là một mãnh hỗn độn.
Lúc ấy, một giọng nói dịu dàng, ấm áp mang đầy sự lo lắng vang lên trong đầu hắn:
- Tinh Hồn sư huynh, Tinh Hồn sư huynh!
Theo giọng nói ấy, cảnh tượng đổ nát khiên cũng đồng thời biến mất. Trở lại như lúc ban đầu, là một màn đêm tăm tối.
Giọng nói đầy lo lắng ấy lại tiếp tục vang lên. Dường như đánh động trực tiếp vào thần thức của Tinh Hồn. Thần thức dao động mạnh, linh hồn như đã trở về thực tại.
Hắn giật mình mở mắt ra, hơi thở gấp gáp mang đầy mệt mỏi và kinh sợ. Khắp người đã thấm đẫm mồ hôi, những cơn gió nhẹ thổi qua người lúc này khiến cho Tinh Hồn lạnh đến tận linh hồn.
Một bàn tay trắng nõn dịu dàng đưa tới gần người Tinh Hồn, một giọng nói đầy quan tâm theo hành động đó mà vang lên:
- Ngươi làm sao thế? Á...
Nàng hét toáng lên một tiếng. Một cơn đau từ cánh tay lan đên. Cánh tay trắng như ngọc của nàng đang bị bàn tay nhìn nhỏ bé nhưng đầy sức mạnh của Tinh Hồn nắm chặt lấy.
Bởi vì Tinh Hồn đang ở trong một tình cảnh hỗn loạn, không biết chính bản thân mình đang ở đâu. Khi thấy cánh tay ấy đột nhiên đến gần, bản tính cảnh giác dâng trào, nắm chặt lấy cánh tay ấy. Tả thủ còn đang chuẩn bị tung ra một đòn kết liễu nữa, bỗng nghe tiếng la thất thanh, liền ngẩng đầu lên. Lúc này mới nhìn thấy, mình đang nắm lấy cánh tay của một nữ tử xinh đẹp diễm lệ, nhưng trên mặt lại hiện ra một vẻ đau đớn.
Lúc này mới chân chính hoàn hồn. Liền thả cánh tay trắng ngọc ấy. Sở Tiểu Điệp nhanh chóng thu cánh tay lại, không ngừng xoa bóp. Tinh Hồn thở ra một hơi, sau đó áy náy nói:
- Xin lỗi. Ta hơi thô lỗ.
Sở Tiểu Điệp nắm lấy cánh tay ngọc ngà kia, trên đó đã có một vết hằng để lại. Nhưng nàng nhìn Tinh Hồn người đầy mồ hôi và sự mệt mỏi kia, liền ôn nhu nói:
- Không sao, là do tiểu muội đột nhiên đến gần thôi.
Tinh Hồn nhìn cánh tay của nàng đang run rẩy vì đau, trong lòng lại áy náy không thôi. Tuy nàng không có ý trách mình, nhưng nhìn thấy nàng như vậy thì tự trách mình không thối. Tinh Hồn liền phất tay một cái, lấy ra một lọ Tụ nguyên linh dịch, đưa cho nàng:
- Đây là Tụ nguyên linh dịch do ta luyện chế, cầm lấy mà chữa trị.
Sở Tiểu Điệp gật đầu một cái, đưa tay nhận lấy lọ linh dịch vàng óng kia. Tinh Hồn liền hỏi tiếp:
- Ngươi tìm ta có việc gì? Nếu là tán ngẫu thì mạn phép xin lỗi, ta không có dư thời gian.
Tinh Hồn thẳng thắn nói ra. Tuy là minh cảm thấy có lỗi với nàng, nhưng việc nào ra việc đó. Chỉ cần là người mang họ Sở, già trẻ lớn bé gì hắn cũng không ưa.
Sở Tiểu Điệp u buồn nhìn hắn. Trong đầu không khỏi suy nghĩ, tại sao hắn lại ghét mình đến như vậy? Chẳng lẽ là do câu nói trước đây của mình sao(ai không nhớ thì đọc lại chương 17 nhé!)? Nhưng mình chỉ nhất thời nói ra thôi mà, không lẽ giận dai đến mức tới giờ cũng không quên sao?
Cơ mà, nhìn vào biểu hiện của hắn, hình như không phải là do chuyện đó. Đôi mắt ấy nhìn vào mình, hoặc là nhìn vào biểu tỉ và biểu ca, đều chất chứa đầy sự uất hận. Như thế là thế nào, chẳng lẽ trước đây gia tộc mình lại có mối thù bất đái động thiên gì với hắn?
Nàng nghĩ mãi nhưng chẳng hiểu chuyện gì. Bởi vì, dù có nghĩ thì cũng chẳng nghĩ ra, có ngờ cũng chẳng ngờ được.
Nàng nhìn hắn một hồi, sau đó mới mở miệng nói:
- Là Hân Nhi muội muốn cùng đi với chúng ta, muốn hỏi xem ngươi có đi cùng không?
- Không. Cứ nói nếu nàng ấy muốn đi thì cứ việc, ta không có quản và cũng chẳng quan tâm! – Tinh Hồn thằng thừng từ chối.
- Nghe ta nói hết đã. Chúng ta lần này đi là có việc. Tam ca muốn tham gia đại hội luyện đan do Vạn bảo tông nên mới xin phép thần điện cho xuất sơn. Lúc nãy Hân Nhi muội có nói ngươi cũng là Luyện dược sư, nên muốn hỏi ngươi có tham gia hay không?
- Đại hội luyện dược? Sở Bảo muốn tham dự à?
Tinh Hồn không khỏi trầm tư suy nghĩ. Cái đại hội này cũng khá hay đó, mà hay hơn nữa là Sở Bảo cũng tham gia. Hay là nhân diệp này chà đạp tên súc sinh ấy cho hả dạ. Chủ ý này hay đấy, còn ngại gì mà không đáp ứng.
Suy nghĩ một hồi, lại hỏi tiếp:
- Cũng được đấy. Nhưng còn phải xem giải thưởng như thế nào đã.
- Phần thưởng cho quán quân là một góc Huyền dương hoa, một khối Vạn niên huyền cương, một ngàn viên Nguyên dương đan và một vạn kim tệ. Người đứng thứ hai và thứ ba, phần thưởng theo đó mà giảm xuống. – Sở Tiểu Điệp lập tức trả lời.
- Ồ, Huyền dương hoa, Vạn niên huyền cương. – song nhãn Tinh Hồn chợt sáng lên. Huyền dương hoa là dược liệu để luyện chế Chân khí đan, rất khó có được. Còn Vạn niên huyền cương nữa, nếu đem nó luyện chế sẽ tạo nên một món vũ khí tốt. Xem ra không tham gia thì không được rồi.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |