← Ch.130 | Ch.132 → |
Khu rừng lớn như thế này, muốn nhanh chóng ra khỏi đây thì quả là hư cấu. Lúc nãy quan sát bản đồ, muốn rời khỏi khu rừng này thì cũng phải mất nửa ngày đường. Giờ bản đồ không có, thật là vô kế khả thi. Bất giác hắn lại trừng mắt nhìn con tiểu hầu tử đang đi bên cạnh Tô Hân Nhi. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của nhị vị nữ tử kia, thì liền lảng tránh. Thánh nhân có câu: tranh chấp với nữ nhân là một hành động ngu ngốc nhất. Ôi, hay thiệt chứ. Cãi với Hân Nhi làm chi giờ phải đi lòng vòng trong cái khu rừng chết tiệt này.
Đang tĩnh lặng thì Sở Tiểu Điệp lên tiếng:
- Hay là huynh bay lên cao thử, có quan sát được gì không?
- Cũng được, hai cô ở đây đợi ta.
Cũng chẳng còn cách nào khác. Đi bộ cũng gần nửa ngày, hai cô nàng kia cũng đã hơi mệt. Dù sao bọn họ cũng đâu có trâu bò như hắn, đi cả quảng đường lòng vòng không mệt thì cũng tôn lên làm thánh. Thế nên Tinh Hồn để bọn họ ngồi nghỉ ngơi một chút, còn hắn thì dùng khinh công phi thân lên cao.
Ở đây toàn là những cây đại thụ. Cây nào cây nấy cao cũng phải hơn mười trượng. Tinh Hồn đứng ở trên một ngọn cây cao, mục quang quan sát xung quanh. Quả nhiên, ngoài một màu xanh mượt của những gốc đại thụ ra, thì chẳng còn cái gì khác. Hắn thở dài một cái, thầm than không biết hôm nay bị sao quả tạ nào chiếu nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ còn một cách có thể ra khỏi rừng. Mặc dù hơi tội cho nó một tí. Thế rồi, hắn liền rời khỏi ngọn cây, trở về lại chỗ của hai vị nữ tử kia.
Vừa tới nơi, thì nhìn thấy Tô Hân Nhi cùng với Tiểu Điệp đang nói chuyện với hai người lạ. Một người là nam, khoảng hai mươi lăm tuổi, cơ bắp rắn chắc, dáng người cao lớn. Còn một người là nử tử, khoảng hai mươi tuổi, trông rất quyến rũ. Làn da trắng tinh, mái tóc đen bóng, khuôn mặt phúc hậu, dáng người chỗ lồi chỗ lõm, bộ ngực sữa cao ngất, vòng eo nhỏ nhắn, rất là mê người. Quả đúng là vưu vật trời sinh. Nam nhân nhìn mà không động sắc tâm thì chắc chỉ cái thái giám thôi.
Thấy Tinh Hồn trở về mà đứng như trời trồng, mà nhìn kỹ thì mục quang của hắn đang chằm chằm vào nử tử kia. Sở Tiểu Điệp hai mắt lóe tinh quang. Không biết là nói gì với con tiểu hầu tử kia. Mà chỉ thấy nó nhanh nhạy chạy đến chỗ của Tinh Hồn, đá mạnh vào chân của hắn. Cú đá làm cho Tinh Hồn sực tỉnh, thầm mắng con tiểu hầu tử kia: “Con khỉ chết tiệt. Có ngày tao cũng đem mày làm gỏi. ”. Sau đó, Sở Tiểu Điệp mới nói:
- Huynh còn đứng đó làm gì?
Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng. Đi tới hỏi:
- Hai người này là ai?
- Vị đại ca này là Gia Lỗ, còn đại tẩu này là An Lỵ Ti. Lúc huynh đi thì bọn muội vô tình gặp bọn họ. Hiểu tình cảnh của chúng ta, nên Gia Lỗ đại ca bảo chúng ta về làng của họ nghỉ ngơi một buổi, rồi sẽ dẫn chúng ta rời khỏi đây. – Tô Hân Nhi tươi cười đáp.
- Như vậy cũng được. Gia Lỗ đại ca, xin dẫn đường.
- Ừ, đi theo ta.
Nam tử tên Gia Lỗ đi trước dẫn đường. Còn Hân Nhi và Tiểu Điệp thì vừa đi vừa nói chuyện với nữ nhân An Lỵ Ti kia. Tinh Hồn thì đi cuối cùng. Không hiểu tại sao, trong lòng hắn có một cảm giác rất lạ. Thầm nghĩ, đi theo hai người này có phải là quyết định đúng đắn.
Một lúc sau. Năm người bọn họ cũng đến được ngôi làng.
Nhìn quang cảnh, đây đúng là một ngôi làng rất đơn sơ. Dân số trong ngôi làng này không nhiều, cũng tầm khoảng trăm người thôi. Khi thấy ba người Tinh Hồn, bọn họ đưa mục quang nhìn chằm chằm ba người. Khiến cho Tinh Hồn không khỏi nổi lên một cảm giác quái lạ.
Lạ không chỉ bởi cách nhìn của dân làng. Mà từ khi đặt chân vào làng, Tinh Hồn đã có cảm giác khó hiểu rồi. Cảm giác giống như, mình vừa bước qua một kết giới vậy. Nó giống như cái lần mà Tinh Hồn đi đến Thông Thiên phong bằng Đô thiên châu. Mà theo cảm nhận của hắn, cái kết giới này coi bộ còn mạnh hơn cả kết giới ở thần điện. Một nơi hoang vu như thế này, tại sao lại phải tạo ra kết giới. Cứ cho là đề phòng ma thú vô tình tấn công đi, cũng đâu nhất thiết phải tạo ra một kết giới mạnh như vậy. Mà người tạo ra kết giới này, không biết tu vi cao đến cỡ nào.
Gia Lỗ dẫn ba người đi đến một ngôi nhà khá lớn, to hơn tất cả các ngôi nhà còn lại, ăn thông với một tường đá. Có lẽ đây là nơi thờ cúng thần linh của họ. Bởi nó cho người ta cảm giác rất linh thiêng. Bên ngoài còn có bốn người đứng gác nữa. Nhìn tu vi của họ, cũng tầm ngũ tinh vương cấp. Gia Lỗ đi đến nói chuyện với một người gác cổng, sau đó người đó chạy vào trong ngôi đền. Chỉ một lúc sau đã đi ra, rồi gật đầu. Gia Lỗ liền đi đến nói:
- Tinh Hồn đệ, hai vị muội muội, trưởng làng của chúng ta muốn gặp ba người.
Tinh Hồn khẽ nhíu mày, mục quang nhìn thằng vào trong ngôi đền kia. Bằng với tu vi hiện giờ của hắn, cũng không cách nào nhìn thấu được bên trong. Thế nên cũng đành gật đầu. Trưởng thôn đã muốn gặp, cũng nên tôn trọng họ. Cẩn thận đi vào bên trong, chỉ thấy nơi này khá âm u. Ánh sáng từ những đèn dầu tỏa ra, càng làm cho nó trở nên âm u hơn nữa. Bên trong còn trưng bày rất nhiều bức tượng. Có thể là những vị thần mà họ thờ cúng. Nhưng mà, hình dáng những pho tượng này trông rất lạ, nhìn rất hung dữ. Giống như những tu la địa ngục. Làm cho người ta có cảm giác đang bước chân vào Cửu u địa ngục. Chí ít là đối với hai cô nàng kia, còn Tinh Hồn thì mặt không chút biểu tình. Theo chỉ dẫn của một nử tư tế nhỏ tuổi.
Khi tới nơi, chỉ thấy có khoảng mười người ngồi bên đống lửa. Một trung niên da ngăm, đôi mắt tinh anh nhìn ba người bọn họ. Xung quanh còn có chín người khác, nhìn bọn họ tuổi cũng cao, có lẽ đã ngoài lục tuần. Tinh Hồn và hai mỹ nhân cẩn thận nói:
- Bái kiến trưởng làng.
Người trung niên ngồi giữa chính là trưởng thôn. Khẽ ho một tiếng, sau đó giọng ồ ồ nói:
- Mời ba vị ngồi xuống.
Tinh Hồn cùng Hân Nhi và Tiểu Điệp ngồi xuống, đối diện với mười người kia. Con tiểu hầu trên đường đi hơi quậy phá, nhưng từ khi bước vào chỗ này cùng trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Nó ngồi ngay bên cạnh Tinh Hồn. Trưởng thôn lại nói tiếp:
- Ta tên là Bố Lai Nhĩ, là trưởng làng ở đây. Không biết, ba vị đến đây có việc gì?
Tinh Hồn liền đáp:
- Tại hạ tên Tinh Hồn. Vô tình bị lạc đường, vô tình gặp được Gia Lỗ đại ca nên cùng họ đi đến đây. Chúng tôi chỉ nghỉ ngơi một buổi rồi sẽ nhanh chóng rời khỏi đây ngay.
Bố Lai Nhĩ khẽ liếc nhìn chín người kia, lại nói tiếp:
- Hôm nay làng chúng tôi phải tế lễ thần linh, nên không ai có thể dẫn đường cho các vị. Hay là ba vị cứ ở lại đây một ngày. Hôm sau ta sẽ cho người giúp các vị rời khỏi đây.
Tinh Hồn khẽ nhíu mày. Chuyện gì đây. Nhìn biểu hiện của bọn họ, dường như là không có ý muốn dẫn ba người Tinh Hồn rời khỏi ngôi làng này. Tất nhiên, cũng chỉ có hắn mới tinh ý nhận ra. Hắn định mở miệng nói từ chối, thì Tô Hân Nhi liền nói trước, nhìn thần thái thì trông khá là hưng phấn:
- Ngài nói tổ chức lễ tế à?
Trưởng thôn Bố Lai Nhĩ gật đầu. Nàng liền quay qua nói với Tinh Hồn:
- Chúng ta ở lại đây một ngày đi. Muội chưa từng xem lễ tế thần lần nào cả.
- Nhưng mà…
- Các vị cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây. Ta đảm bảo ngày mai sẽ dẫn các vị khỏi đây. Nếu bây giờ các vị tùy tiện sợ rằng sẽ bị lạc. Nếu như vào nhầm hang ổ của ma thú thì khó mà trở ra. – Bố Lai Nhĩ vội nói.
Thấy Hân Nhi háo hức nài nỉ, mà Bố Lai Nhĩ kia cũng không ngừng tác động. Chắc chắn có ẩn tình. Bất giác hắn nhìn qua Tiểu Điệp ở bên cạnh, thấy nàng cũng gật đầu đồng ý. Sau đó lại quan sát mấy người kia một lần nữa. , “Để xem các ngươi muốn giở trò gì”. Tinh Hồn thoáng suy nghĩ, sau đó nói:
- Nếu trưởng thôn có thành ý, tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh.
Bố Lai Nhĩ miệng nở một nụ cười. Liền nhanh chóng cho người chuẩn bị phòng nghỉ ngơi cho ba người Tinh Hồn. Còn cho người chuẩn bị đồ ăn thức uống nữa. Sau đó liền mời ba người Tinh Hồn rời khỏi.
Sau khi hắn cùng hai nữ tử rời khòi. Bố Lai Nhĩ nghiêm nghị trở lại, cùng chính người kia đứng lên. Họ bước vào trong một căn phòng bí mật. Ở trong đó có một người trùm một cái áo choàng màu đen, không thể nhìn rõ được khuôn mặt. Nhưng bàn tay thì khô sạm, nhăn nheo. Có thể đoán là một người sống hơn trăm tuổi rồi. Lão cứ đăm đăm đốt ngọn lửa ở trước mặt, hình như đang suy tính một cái gì đó. Mười người kia đi vào, cung kính quỳ xuống, nói:
← Ch. 130 | Ch. 132 → |