← Ch.137 | Ch.139 → |
- Hân Nhi, nhắm mắt lại. Ta giúp muội thoát ra.
Nàng gật đầu, rồi nhắm chặt mắt lại. Tinh Hồn vận chuyển nguyên lực, giống như lúc hắn thoát ra khỏi xích ngàn năm kia. Chỉ trong hai cái chớp mắt, Tô Hân Nhi đã hoàn hảo thoát khỏi trói buộc. Nàng chỉ cảm giác được, mình vừa mới tiến vào một thế giới khác. Nơi đó, linh khí rất nồng đậm, thấp thoáng còn có một tòa tiên cung với mây trắng mờ ảo. Còn đang chìm trong mộng thì Tinh Hồn lên tiếng:
- Đi thôi. Không còn nhiều thời gian đâu!
Tinh Hồn vội nói. Rồi quay người, một luồng khí lạnh người xuất hiện. Từ trên tả thủ của Tinh Hồn, một luồng tử khí lành lạnh dần dần hình thành một lưỡi kiếm, khẽ phát ra tiếng kêu *lách tách* giống như lửa điện vậy. Chỉ thấy hắn chém hai đường kiếm, cửa gỗ đã trở thành một đống hỗn độn. Sự việc nói tuy chậm, nhưng thực chất chỉ diễn ra trong ba cái hô hấp.
Tô Hân Nhi đứng phía sau mở mắt to đôi mắt đen láy, mồm hình chữ O như muốn nhét được cả một quả trứng. Lúc trước còn ở Thái Dương thành, Tinh Hồn đánh ngang cơ với cả Sở Hóa Long. Bây giờ dường như thủ pháp của hắn còn nhanh hơn cả lúc trước, thật không biết thực lực chân chính của hắn mạnh đến nhường nào.
Nàng còn đang đứng như trời trồng thì Tinh Hồn nhíu mày, nói:
- Còn đứng đó làm gì. Muốn ở lại chơi với bọn chúng hả?
- Muội đâu có! – Nàng choàng tỉnh, đỏ mặt phản biện.
- Đi thôi!
Nói ngắn gọn hai từ, rồi liền chạy theo hướng tiểu bằng bay. Nàng cũng lập tức chạy theo hắn.
Bên ngoài.
Hán tử bên phải khẽ động, mục quang nhìn vào trong ngục tối, nói:
- Hình như ta nghe tiếng gì đó.
- Sao ta không nghe. Ngươi tưởng tượng thái quá rồi. – tên bên kia bĩu môi.
- Không, rõ ràng có. – hắn chần chừ một lúc, lại nói tiếp – để ta vào bên trong kiểm tra, ngươi ở ngoài gác.
- Vậy cũng được.
Thế là hán tử kia liền cầm giáo, cẩn thận đi vào bên trong. Không hiểu sao, mồ hôi lạnh không ngừng thoát ra. Cứ như đang tiến vào hang của một con viễn cổ ma thú vậy, một cảm giác lạnh người đến đáng sợ. Đại hán gác ngục ngoài kia, huýt sáo rất là vui vẻ. Hắn lấy bên phải hông một bình rượu, chuẩn bị đưa lên miệng nốc một hơi thì từ bên trong ngục phát ra một tiếng hét thảm.
Á á á á á……….
Hắn giật mình, quay người nhìn vào bên trong thì thấy một vật lớn từ bên trong bay ra với tốc độ rất nhanh. Hắn hoảng hồn, phản xạ né qua một bên.
Ầm một tiếng, đã có hai, ba cây đại thụ bị đốn ngã. Hắn đưa mục quang nhìn, mới nhìn rõ vật kia chính là A Lý – người cùng gác ngục cùng với hắn. Bỗng chốc, một luồng khí tức lạnh đến tận linh hồn xuất hiện, khiến cho hắn cảm giác như bản thân đang ở trong một cái hầm băng không có lối thoát.
Hắn run run quay đầu nhìn lại, đã thấy một bóng người, tuy khá nhỏ con nhưng lại nhưng một con hung thú mới tỉnh giấc. Chưa kịp hiểu gì, thì đã bị bàn tay của Tinh Hồn bóp cổ, vật xuống đất. Giọng điệu lạnh lẽo hỏi:
- Đại tư tế của các ngươi đã đưa Tiểu Điệp đi đâu? Muốn sống thì khai ra, nếu không đừng có trách.
- Phía… phía tây. Làm ơn tha cho tiểu nhân. – hắn lập tức trả lời. Còn cơ thể thì không ngừng run bần bậc.
Vừa trả lời xong, hắn chỉ thấy đầu hắn như bị một vật gì đập mạnh vào. Lập tức lăn đùng ra bất tỉnh.
Sau khi hắn ngất đi, thì từ bên trong ngục lại xuất hiện thêm một nhân ảnh nữa. Chính là Tô Hân Nhi. Nàng vừa chạy, thở hổn hễn hỏi:
- Thế nào rồi?
- Chúng đưa Tiểu Điệp đến Dạ Sơn. Huynh phải lập tức đến đó, còn muội tìm chỗ nào đó nấp đi. Huynh cứu Tiểu Điệp ra sẽ gặp muội. – Tinh Hồn vội nói.
- Muội muốn đi cùng.
- Không được, nơi đó rất nguy hiểm. Muội theo chỉ tổ vướng chân ta.
- Nhưng mà……
Nàng chưa nói hết câu thì đã bị Tinh Hồn đánh vào sau gáy. Chỉ cảm thấy đôi mắt mờ dần đi. Rồi không còn cảm nhận được gì nữa. Nàng vô lực ngã vào trong lòng Tinh Hồn. Bỗng có tiếng gọi hắn:
- Tinh Hồn công tử.
Tinh Hồn quay người lại, liền nhận ra người đang gọi hắn là Gia Lỗ. Hắn chạy đến chỗ của Tinh Hồn, nói:
- Công tử cứ giao Hân Nhi cho ta và Lỵ Ty chăm sóc. Công tử mau đến Dạ sơn, nếu không chỉ sợ nguy hiểm cho Tiểu Điệp.
- Được, ta tin tưởng ngươi! – Cũng không còn nhiều thời gian, Tinh Hồn liền đặt niềm tin vào Gia Lỗ. An Lỵ Ty tuy quen biết Hân Nhi và Tiểu Điệp chưa lâu, nhưng tình cảm thì như tỷ muội nhiều năm. Thế nên hắn mới tin tưởng mà giao lại.
Hắn liền trao Tiểu Điệp lại cho Gia Lỗ. Chuẩn bị quay người đi thì từ trên cây, một cái bóng nhỏ nhanh nhảu nhảy xuống vai hắn. Chính là con tiểu hầu tử tiểu hắc. Nó phát ra tiếng kêu khẹc khẹc, ánh mắt mừng rỡ nhìn chủ nhân đã an toàn thoát khỏi ngục.
Tinh Hồn ôm nó lên, rồi nói:
- Tiểu hắc, ở lại đây bảo hộ cho Hân Nhi. Mày làm được chứ?
Nó gật đầu, gương mặt rất tự tin. Nên Tinh Hồn đặt nó xuống đất. Lúc đó, Gia Lỗ lấy từ trong người ra ba thanh phi đao, chính là Đoạt hồn phi đao mà hôm trước Tinh Hồn đã âm thầm tương trợ cho Gia Lỗ.
- Tinh Hồn công tử, thứ này, mau cầm lấy.
- Đa tạ! – vội nhận lấy ba thanh phi đao. Hiện giờ hắn chưa có pháp bảo nào ưng ý, chỉ có ba thanh phi đao này khá vừa tay.
- Tiểu bằng, đi thôi.
Tiểu bằng từ trên vai của hắn, hét một tiếng lớn. Lập tức hồi phục bản thể, một con kim điêu uy dũng cao một trượng rưỡi, lông vũ hoàng kim óng ánh, cái ngực săn chắc, bắp chân to lớn, móng vuốt sắc nhọn. Đôi mắt sắc bén, cái mỏ vàng cong vuốt, sải cánh rất lớn, chỉ đập một cái mà đã khiến cuồng phong nổi loạn. Không hổ danh là chúa tể bầu trời.
Tinh Hồn nhảy lên lưng của tiểu bằng, nó kêu quéc một tiếng. Sau đó đập cánh, hướng về phía tây của làng là Dạ sơn mà phi hành.
………
Dạ sơn.
- Đại tư tế, đích thân ngài sẽ vào đó à? Liệu có nguy hiểm gì không? – Một trung niên cao lớn, khuôn mặt chữ điền nhìn một lão hắc bào bên cạnh hỏi.
Người này không phải trưởng làng thì là ai. Còn lão già mặc hắc bào bên cạnh, chính là người đã âm mưu bắt giam ba người Tinh Hồn vào ngục – đại tư tế.
- ngươi sợ gì. Ở đây, ta là người duy nhất có thể nói chuyện được với thần linh. – giọng lão ồ ồ trả lời.
- vậy đại tư tế cẩn thận.
Lão gật đầu. Rồi chọn thêm hai tên hộ vệ nữa, áp giải một thiếu nữ bạch y, tuy đã bị che đi đôi mắt nhưng vẫn thoát ra được vẻ siêu phàm thoát tục, một đại mỹ nhân mà khiến các nam tử ở đây thèm khát. Thế nhưng, mỹ nhân này đã được thần linh chọn. Dù có lá gan lớn cỡ nào cũng không dám có ý đồ đen tối.
Mà mỹ nhân bạch y ấy, chính là Sở gia Sở Tiểu Điệp. Lão Đại tư tế dẫn đầu, tiến vào bên trong hang động sâu thẳm kia. Trong hang động đó, đôi lúc khẽ phát ra tiếng thở mạnh, giống như là âm thanh tiếng thở của một con cự xà vậy. Liệu Tinh Hồn có đến kịp để cứu Tiểu Điệp ra khỏi nơi nguy hiểm này không?
← Ch. 137 | Ch. 139 → |