← Ch.193 | Ch.195 → |
Buổi sáng hôm sau, ánh dương từ phía đông rực sáng.
Trong căn phòng khẽ phát ra những tiếng rên. Tiểu Ngư Nhi nghe thấy, đi vào phòng thì phát hiện người thiếu niên kia đang gượng dậy. Nó vội chạy tới, vừa đỡ hắn tựa vào tường vừa nói:
- Đừng cử động mạnh, huynh còn chưa thể bước xuống giường được đâu.
Người thanh niên kia cảm thấy toàn thân đau nhức. Một cử động nhỏ thôi cũng khiến hắn tê rần mình mảy. Hắn nhìn xung quanh, nhưng chợt nhận ra rằng chỉ có một màu đen tối bao trùm. Giọng nói vừa nãy, hình như là của một đứa trẻ. Hắn cũng không thể nhìn thấy được khuôn mặt của nó. Bất chợt hắn lấy tay sờ lên khuôn mặt mình, lúc này hắn mới hiểu vì sao hắn không nhìn được gì. Đôi mắt của hắn được dùng vải quấn quanh.
Tiểu Ngư Nhi thấy hắn sờ mắt, liền nói:
- Hà đại phu nói rằng mắt huynh bị tổn thương, tạm thời... không nhìn thấy được. Nhưng huynh cứ yên tâm, Hà đại phu nhất định sẽ tìm cách chữa được thôi.
Nó nói vậy cũng phần nhiều là giúp hắn bình tâm, không kích động thôi. Chứ như hôm qua Hà đại phu nói, giúp hắn lấy lại ánh sáng là điều khó có thể xảy ra.
Lúc đó, Bích Nguyệt từ bên ngoài đi vào. Trên tay nàng là chén thuốc nóng vừa mới sắc xong. Thấy hắn tỉnh lại, nàng đặt thuốc xuống bàn, đi tới ôn hòa nói:
- Ngươi thấy thế nào rồi?
Giọng nói đó là của một nữ nhân trẻ tuổi. Hắn không đáp lại câu hỏi của nàng, mà hỏi ngược lại:
- Nơi này là đâu? Cô nương là ai?
Bích Nguyệt vừa ra hiệu cho Tiểu Ngư Nhi chạy xuống làng tìm Hà đại phu, rồi đáp lời hắn:
- Ta tên Bích Nguyệt, chỗ này là đảo Đào Hoa. Hơn một tháng trước ông của ta phát hiện ngươi bất tỉnh ở ven biển, liền đưa về đây. Tới giờ thì ngươi đã ngủ hơn một tháng rồi.
Bích Nguyệt không nói thêm về lần hắn đột ngột tỉnh lại rồi chạy khỏi phòng. Từ đó tới giờ, trong lòng nàng còn hơi e ngại một chút. Bởi nhìn hắn lúc đó rất đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu như quỷ dữ, móng vuốt sắc nhọn, tiếng gầm gừ khẽ phát ra. Nhìn hắn lúc đó như một con dã thú, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết mọi người. Có điều lúc đó, khi nàng lấy thân mình che chắn cho Lâm Quang, hắn bỗng dừng lại, nàng thấy được trong mắt hắn có một nỗi đau vô bờ. Nên nàng tò mò muốn biết, có chuyện gì đã xảy ra với người thiếu niên này.
Nhìn hắn lúc này trông tiều tụy lắm. So với lúc trước thì khá hơn, nhưng sắc mặt còn tái nhợt, người thì gầy ốm. Chỉ thấy hắn sờ đầu mình, bất giác hắn tự hỏi:
- Ta là ai? Tại sao lại ở chỗ này?
Bích Nguyệt hơi kinh ngạc. Rồi sau đó hiểu ra. Hà đại phu nói hắn bị thương ở đầu, chắc đã tổn thương đến kí ức của hắn. Nàng chẳng biết nên trả lời thế nào, đành an ủi:
- Từ từ rồi nhớ lại thôi. Ngươi bất tỉnh lâu như vậy, có thể tạm thời chưa nhớ được. Đợi Hà đại phu đến bắt mạch cho ngươi xem sao. À, ngươi uống thuốc đi cho nóng. Thuốc hơi đắng, ráng uống cho hết để chóng khỏi.
Hắn gật đầu, rồi nhận lấy chén thuốc từ tay Bích Nguyệt. Giờ toàn thân không có chút sức lực, cầm chén thuốc thôi mà rất khó khăn. Thuốc vào miệng, một vị đắng ngắt ở đầu lưỡi, suýt chút nữa hắn đã nôn hết đống thuốc ra. Người xưa có câu: thuốc đắng dã tật, với lại cô gái kia đã toàn tâm chăm sóc cho hắn như vậy. Nhổ ra hết thì quá thất lễ rồi. Đành phải ráng nuốt cho hết.
Khó khăn lắm mới uống được hết chén thuốc đắng đó. Nhìn mặt hắn nhăn lại đau khổ như khỉ ăn ớt. Ở bên ngoài có tiếng nói, Bích Nguyệt nhìn ra ngoài thì thấy Lâm Quang và lão ngư vừa đi ra chợ về. Trên tay hai người là mấy con cá, rau, thuốc bổ...
Lâm Quang tinh mắt nhìn thấy người thiếu niên kia đã hồi tình, ra hiệu cho lão ngư. Lâm Quang đi vào, nhìn hắn hỏi:
- Tỉnh rồi à. Ngươi thấy thế nào rồi?
Người thiếu niên kia im lặng không nói gì. Lâm Quang hỏi nhỏ Bích Nguyệt:
- Nàng có hỏi thân thế hắn chưa?
- Có, nhưng hắn tạm thời không nhớ ra. Muội vừa bảo Tiểu Ngư Nhi chạy xuống làng gọi Hà đại phu rồi, một lúc nữa sẽ về thôi.
Bích Nguyệt ôn nhu trả lời. Lúc đó thì Tiểu Ngư Nhi với Hà đại phu cũng vừa về.
Hà đại phu đi đến ngồi bên cạnh giường, vừa bắt mạch vừa nói:
- Nhìn ngươi khá hơn trước đó. Để xem nào... Ừm... khí huyết lưu thông tốt, mạch đập bình thường trở lại. Nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa thì khỏe lại thôi.
- Đa tạ đại phu. – Hắn khẽ cảm ơn.
- Đừng khách sáo, cứu người là trách nhiệm của ta. Mà ngươi có nhớ tên họ, từng sống ở đâu không?
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu. Lâm Quang mở miệng hỏi:
- Hắn làm sao thế đại phu?
- Cái này không có gì bất ngờ. Do hắn bị tổn thương ở đầu và ngủ một giấc dài. Tạm thời không nhớ gì cũng là chuyện bình thường. Cái này chỉ cần người thân hắn kể lại mọi chuyện thì sẽ nhớ ra thôi. Đáng tiếc là chúng ta không biết hắn là ai, đành phải để hắn tự nhớ ra thôi.
Rồi Hà đại phu căn dặn hắn phải điều dưỡng tốt thân thể. Bích Nguyệt sắp xếp lại giường cho hắn nghỉ ngơi. Mọi người ra khỏi phòng để hắn ngủ.
Sau đó lão ngư tiễn Hà đại phu về nhà. Rồi Lâm Quang cũng nói cho ba người biết, ngày mai là hắn phải trở về lại đại lục rồi. Nghe tin này, Bích Nguyệt trông khá buồn. Do phải chăm sóc người bị thương nên hai người ít có thời gian trò chuyện. Không biết phải đợi bao lâu nữa nàng với hắn mới gặp lại nhau đây.
← Ch. 193 | Ch. 195 → |