Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại La Thiên Tôn - Chương 200

Đại La Thiên Tôn
Trọn bộ 661 chương
Chương 200: Điên cuồng đồ sát​
0.00
(0 votes)


Chương (1-661)

Siêu sale Shopee


Đào Hoa đảo.

Hắn cảm thấy huyết quản đang sôi sục. Lúc đó, cứ như có hàn khí bao phủ nơi này. Ai ai cũng có cảm giác lạnh cả sống lưng. Lão ngư nhận ra đầu tiên, bởi cái cảm giác này lão đã từng cảm nhận. Chính là từ người thanh niên bí ẩn mà lão cứu bên bờ biển dạo nọ.

Giống như khi ở sau núi. Âm thanh gầm gừ mà hắn khẽ phát ra như một con thú hoang dại. Sẵn sàng giết bất cứ ai và bất cứ lúc nào.

Cái tên thuyền phó xông vào đây đầu tiên cảm thấy không ổn, liền dùng thần thức quan sát. Nhận ra được cái cảm giác khó chịu đó chính là từ một tên tiểu bạch kiểm. Bình thường thì hắn ta rất ghét những tên yếu ớt đó. Nhưng lúc này, dường như có cái gì đó rất nguy hiểm phát ra từ tên tiểu bạch kiểm đó.

Hắn ta quát một tên thuyền viên gần đó:

- Ngươi bắt tên áo đen kia đến đây cho ta.

Tên thuyền viên đó nhận lệnh. Hống hách đi tới chỗ của Bạch Lưu Ly, chĩa kiếm vào người cậu ta quát:

- Tiểu tử mau đứng...

Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì cái đầu đã rời khỏi cổ mà không cảm thấy có cảm giác đau, và cũng chẳng hiểu gì cả. Tinh huyết phun ra như mưa, khung cảnh kinh dị khiến cho mọi người hét toáng lên. Trong chốc lát tất cả trở nên hoảng loạng.

Chỉ thấy Bạch Lưu Ly lúc này, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo. Mái tóc đen bóng, mềm mại đã được cột lại bây giờ đã buông ra, che đi khuôn mặt hắn. Nhưng mà, bọn họ có thể thấy hai đốm đỏ xuyên qua mái tóc đen kia đang trừng trừng bọn chúng.

Tên thuyền trưởng kia nắm chặt lấy Bích Nguyệt hòng uy kiếm, đồng thời ra lệnh:

- Giết, giết hắn cho ta!

Nhưng chẳng ai dám xông lên cả. Bọn chúng tay cầm chặt vũ khí của mình, không phải để tấn mà là để đảm bảo an toàn cho bản thân. Có điều, đó chỉ là suy nghĩ nông cạn mà thôi. Bởi nếu hắn muốn giết chúng thì chẳng ai cản được. Âu điều đó cũng là tiềm thức của con người.

Tên thuyền phó đến đây đầu tiên cầm đại đao đi ra. Lúc này trông hắn rất cẩn thận trước người thanh niên kia. Không dám khinh thường chút nào. Hắn dò xét:

- Ngươi là ai?

Bạch Lưu Ly chẳng hề trả lời hắn. Trong cái chớp mắt, tên thuyền phó đã nhìn thấy cậu ta đã tiến rất gần đến mình. Tả thủ nhắm thẳng đến yết hầu của hắn.

*Xẹt* một cái. Mấy sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống. Tên thuyền phó đã may mắn thoát chết trong gang tất. Thế nhưng Bạch Lưu Ly chẳng hề buông tha, ngay lập tức tiếp tục tấn công hắn ta.

Tên thuyền phó nhanh chân lùi về phía sau. Thấy Bạch Lưu Ly đang xông đến, hắn liền tóm lấy một tên thuyền viên gần đó ném tới làm vật thế mạng. Hiển nhiên, cái tên kia đã bị xét ra làm hai phần.

Cảnh tượng mỗi lúc một hỗn loạn. Tên thuyền phó chạy đến chỗ của tên thuyền trưởng kia, bàn nhau chạy trốn. Còn Bạch (đây là cách gọi của Tiểu Ngư Nhi với Tinh Hồn hiện giờ) thì điên cuồng đồ sát những tên thuộc hạ kia.

Hai tên kia ôm lấy Bích Nguyệt chạy trốn. Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy liền la thất thanh:

- Tỷ tỷ. Bạch, cứu lấy tỷ tỷ.

Chẳng hiểu có phải Bạch nghe được hay không, mà cậu ta như một tia chớp đuổi theo hai tên kia. Tên thuyền phó nhận ra. Vận công lực tạo ra phong nhận trảm thẳng một đường. Hy vọng có thể làm cho tên điên kia bị thương, tạo ra khoảng cách để có thể trốn chạy.

Thế nhưng, Bạch chỉ đơn giản đánh tan phong nhận. Do phải mất một khoảng thời gian đừng lại phản đòn, nên tốc độ bị giảm lại. Mà Bạch thì lại rất nhanh, chẳng cho tên thuyền phó kia có thời gian quay lưng.

Một quả cầu gió tụ lại trên hữu thủ, chưởng thẳng vào ngực của tên thuyền phó kia. Hắn hét thảm một tiếng, rồi thân thể bị nổ tung, chẳng còn nguyên vẹn.

Gió lốc cuồng cuộn. Sấm vang cửu thiên.

Bảy người kia vừa tới nơi. Thì nhìn thấy cái cảnh tượng kinh hãi ấy, không khỏi kiếp sợ trước sát khí và uy lực của Bạch.

Bạch thuấn di một cái, chặn ngang đường chạy của tên thuyền trưởng kia. Hắn ta sợ hãi tột độ. Lấy ra một con dao sắc bén để lên cổ của Bích Nguyệt, hòng uy hiếp. Hắn ngoài mạnh, trong yếu quát:

- Dừng lại. Ngươi mà tiến lên bước nữa, ta sẽ giết chết con bé này.

Mũi dao nhọn hoắc đâm vào cổ của nàng, một tia máu lăn ra trên cổ của nàng. Nhưng lúc này, nàng chẳng hề quan tâm đến tình hình xung quanh mà chỉ chú ý đến Bạch. Hắn giống như hồi trước, một con thú hoang có thể hạ sát bất cứ ai. Nàng định cất giọng nhưng bị tên kia bóp chặt lại, chẳng thể nói nên lời.

Mộc trưởng lão không hề chú tâm đến tên thuyền trưởng cướp biển kia, mà dán mắt vào người thiếu niên trẻ tuổi nhưng sát khí đầy mình kia.

Một nam tử trong số đó rút bảo kiếm ra, nói:

- Cô nương kia đang gặp nguy. Chúng ta mau cứu lấy cô ấy.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-661)