← Ch.028 | Ch.030 → |
Phụ nữ luôn có trực giác rất nhạy, đặc biệt là Yến Ngọc Lan thông minh sắc xảo.
Nàng nương ánh trăng mơ hồ thấy cái tên này hoàn toàn không để ý đến nàng. Đàn ông gì ôm nữ nhân trong tay lại không có chút cảm giác. Dù sao nàng cũng được người ta gọi là đệ nhất mỹ nhân Vực Tinh thành, được ôm nàng trong tay phải nói là một vinh dự lớn ấy chứ.
Không biết sao tự dưng nàng cảm thấy rất ấm ức, nàng không để ý tình hình nguy hiểm, thân thể mềm mại vùng vẫy, miệng khẽ hét:
- Thả ta ra! Ta tự đi được!
- Hả?
Tinh Hồn đang chạy nhanh chợt khựng lại, nhíu mày quát khẽ:
- Cô bị sao thế? Cô có thể chạy mấy tên lính kia sao? Cô có thể nhảy qua tường vây quanh Hải trúc nguyệt quán sao?
- Mặc kệ ta. Chạy không lại thì sao chứ? Cùng lắm là một chữ chết thôi! Yến Ngọc Lan ta dù có chết cũng không muốn để tên mặt gỗ ngươi đụng vào. Thả ra!
Yến Ngọc Lan chẳng hề lùi bước đối diện với Tinh Hồn, khuôn mặt tuyệt trần đầy vẻ bướng bỉnh.
- Cô… hừ!
Tinh Hồn vẻ mặt tức giận, hừ lạnh một cái.
Cổ nhân có câu: đừng bao giờ tranh chấp với nữ nhân. Cái đạo lí này, dù ở thời đại nào cũng đều là chân lí cả. Cãi nhau với con gái là một hành động ngu ngốc nhất.
Hơn nữa hắn đang có chuyện cần Yến hộ pháp giúp và nếu nàng ta theo Yến hộ pháp về Thiên Lam thần điện, có thể thành đại tiểu thư gia tộc Yến gia ở Thiên Lam thần điện. Mà Tinh Hồn cũng chuẩn bị gia nhập thần điện, chẳng may đắc tội với nàng ta thì không có kết quả tốt.
Tinh Hồn nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Cô im lặng bớt đi. Ta không thích ra tay với nữ nhân. Nhưng nếu cô còn như vậy thì đừng trách ta.
Tiếp theo hắn mặc kệ Yến Ngọc Lan phản đối ôm nàng nhanh chóng vọt qua khu rừng trúc.
- Tên vô sỉ.
Yến Ngọc Lan thấy phản đối vô hiệu thì há miệng cắn vào vai Tinh Hồn.
Tinh Hồn nhăn mặt đau khổ.
Thầm quát không lẽ cô gái này đẹp mà bị khùng sao? Người ta cứu mạng không cảm ơn đã đành, lại còn quay lại cắn người ta. Nếu không phải nàng ta là nữ nhân, Tinh Hồn chắc chắn sẽ nệm một trận cho ra hồn.
- Chết tiệt!!!
Tinh Hồn nghiến răng gầm lên, biến đau đớn thành sức mạnh, bỗng tăng nhanh tốc độ lên gấp đôi.
Lúc này phía sau đã có thị vệ Vực tinh thành phát hiện tung tích của họ, kêu gọi đuổi theo hai người. Những thị vệ này đa số là cường giả Võ vương sơ kỳ và Võ vương trung kỳ. Hơn nữa quen đường đi nước bước ở khu vực này, thế là tốc độ nhanh hơn Tinh Hồn một chút
Mắt thấy tường to lớn gần ngay trước mắt, Tinh Hồn càng nóng nảy hơn. Đằng sau mười mấy tên cường giã Võ vương cách hắn chưa đến trăm trượng, nếu bị đuổi theo e rằn sẽ chém hai người thành thịt vụn mất.
Tinh Hồn thầm mắng tên Kim Viên Vũ đầu óc không bình thường. Chỉ là một chốn ăn chơi của mấy tên công tử trác táng thôi mà xây chi mấy cái bức tường này không biết. Nhưng Tinh Hồn không biết rằng, đây lại là một trong các cơ sở bí mật của đế quốc. Một nơi mà sau này Tinh Hồn gặp khó khăn khi đại lục gặp biến.
Lại nói, mấy cái tường thành này cao cũng phải gần tám trượng. Bởi do bị rừng trúc che khuất, nên bình thường khó mà nhận ra.
Luận tu vi Nguyên anh sơ kỳ hiện giờ của hắn, muốn một hơi vọt lên ba trượng đã là không tệ, trước mắt tường ngoài cao gần tám trượng đối với Tinh Hồn là khiêu chiến rất lớn.
Nếu là tường đá bình thường thì dễ nói, Tinh Hồn đôi tay vận chuyển Độc hoa trảo cũng có thể bấu thủng tường nhanh chóng leo lên. Nhưng tường cao trước mắt do huyền thiết đúc thành, Tinh Hồn dùng hết tám phần sức lực vỗ một chưởng, ngay cả chưởng ấn nhàn nhạt cũng không in dấu được.
Lúc này tiếng đánh nhau phía xa đã kinh thiên động địa, chắc chắn Yến hộ pháp không theo tới được.
Tinh Hồn đứng sững sờ dưới chân tường, mày nhíu chặt, mặt treo vẻ do dự. Dường như Yến Ngọc Lan cũng phát hiện tình hình trước mắt của hai người nguy ngập, chậm rãi lỏng miệng, mép môi kéo theo sợi chỉ máu, có thể thấy mới rồi nàng cắn rất mạnh.
Yến Ngọc Lan yên lặng nhìn Tinh Hồn nhíu chặt mày, thanh âm mềm nhẹ hỏi:
- Chúng ta, sắp chết ư?
Trong đôi mặt đẹp không thấy một chút sợ hãi.
Tinh Hồn nghiêm túc nói:
- Yên tâm! Không chết được đâu!
Mặc dù Tinh Hồn giọng nghiêm túc nhưng hắn vẫn cúi đầu nhìn giai nhân trong ngực, hai người gò má cách nhau gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, có thể ngửi thấy hơi thở, lòng đều run lên.
Mặc dù trong lòng có lấn cấn nhưng Tinh Hồn không thể không thừa nhận rằng đôi mắt màu tím nàng thật đẹp. Lòng Tinh Hồn rất không muốn tin đôi mắt đẹp như vậy có thể xuất hiện trên mặt một kỹ nữ.
Tinh Hồn khẽ thở dài, ngoái đầu liếc đằng sau lưng đám thị vệ Vực tinh thành đang nhanh chóng tới gần, bỗng vẻ mặt hắn dứt khoát như là đặt quyết tâm gì.
Hắn vội nói với Yến Ngọc Lan ở trong ngực mình:
- Ôm chặt ta! Nhanh lên!
Yến Ngọc lan ngẩn ra, khó hiểu hỏi:
- Hả? Tại sao?
Tinh Hồn không muốn giải thích gì nhiều, hắn đem đôi tay Yến Ngọc Lan quàng quanh cổ mình, lạnh lùng nói:
- Nếu không muốn chết và muốn gặp lại phụ thân nàng thì làm theo lời ta!
Yến Ngọc Lan không muốn nghe theo nhưng hoảng hốt bị sự nghiêm túc của Tinh Hồn chấn động, mơ màng ôm chặt cổ hắn, dựa sát người. Nhưng khi nàng hồi phục tinh thần lại mới phát hiện tư thế này quá là mập mờ, thoáng chốc xấu hổ muốn chết.
Giờ phút này dù có mùi thơm thân thể giai nhân thấm lòng người, trước ngực căng phồng cục thịt mềm mại, nhưng Tinh Hồn không hề cảm nhận sự mập mờ gì hết.
Hắn vươn hai tay ra, miệng khẽ quát:
- Hư vô bộ pháp. Đại la công – Đại địa chấn.
Tinh Hồn dùng Đại địa chấn chưởng xuống mặt đất, lấy đà bay về phía tường thành. Kết hợp với Hư vô bộ phách là tuyệt đại khinh công mà hắn tự sáng tạo ra.. Đại La chưởng chính là công pháp chủ lực của Hỗn nguyên thiên thần quyết của hắn, chính là tuyệt học mạnh nhất mà hắn sử dụng.
Lý do hắn để cho Yến Ngọc Lan ôm cổ mình chứ không phải cõng sau lưng là bởi vì sợ nàng bị lực phản chấn của Đại La chưởng.
Lúc này Yến Ngọc Lan chỉ là người trần, không thể biết được sự lợi hại của Đại La chưởng, ngay cả cường giả Võ vương hậu kỳ còn chưa chắc đỡ được Đại La chưởng của Tinh Hồn.
Ngay sau đó, Tinh Hồn bỗng nhảy vọt lên cao, hơn năm trượng trượng thì tốc độ mới chậm lại.
Rồi dùng chân đạp vào tường sắt bật ngược lại phía sau, rồi tiếp tục đạp lấy một ngọn trúc gẩn đấy phi thẳng lên bầu trời đêm. Dưới ánh trăng huyền ảo, đám thị vệ chỉ biết giương mắt nhìn hai người trốn đi. Hư vô bộ pháp quả nhiên là tuyệt đỉnh khinh công.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |