← Ch.420 | Ch.422 → |
Nhìn thấy Tinh Hồn gật đầu xác nhận, Khổng Lân càng trở nên vui mừng. Gương mặt âm trầm lạnh lẽo trước đây hoàn toàn tan biến, thay vào đó là một né vui mừng hiếm thấy.
– Chỉ là...
Bỗng nhiên giọng điệu Tinh Hồn có chút ngập ngừng, khiến cho tâm trạng của Khổng Lân có chút khựng lại. Hắn hiếu kỳ, liền hỏi:
– Là gì?
– Mặc dù ta nhìn ra được thương thế của ngươi, nhưng không nắm chắc được sẽ trị khỏi. Mà linh dược đều là những loại phi thường hiếm thấy, dùng tiền chưa chắc đã có thể mua được. Nếu không may mắn, chỉ sợ cho đến khi ngươi thọ nguyên cạn sạch cũng chưa có thể thể tìm được. Quả thực cực kỳ khó khăn.
Vết thương của Khổng Lân cực kỳ nặng nề, tổn thương kinh mạch, ngay cả lân đan cũng bị nứt nẻ, trên người tồn tại cấm chế phong ấn, rất giống với cấm chế phong ấn của Phượng Cửu. Nhưng Phượng Cửu thì vết thương không nặng, thế nên Tinh Hồn mới dễ dàng phối hợp với thần lực của nàng để phá vỡ cấm chế phong ấn.
Còn Khổng Lân, nếu như cứ cố chấp cở bỏ cấm chế phong ấn, đã không cứu được, thậm chí còn khiến cho thọ nguyên của hắn suy giảm nhanh hơn nữa. Muốn cởi bỏ cấm chế phong ấn thì trước tiên phải dùng các loại linh thảo để giúp Khổng Lân phục hồi. Thế nhưng những loại linh thảo này chỉ có thể ngộ không thể cầu. Có một số loại linh thảo chính, tỉ như Hỗn độn nhân sâm quả lấy từ Hỗn độn nhân sâm bảo thụ, ba nghìn năm ra hoa, sáu nghìn năm kết trái, chín nghìn năm mới thành thục. Tổng cộng phải mất đến mười tám nghìn năm mới có tác dụng chữa trị cho Khổng Lân được.
Mà Hỗn độn nhân sâm bảo thụ sinh trưởng ở thời thái cổ Hồng Hoang, Tinh Hồn là vô tình xem được trong bảo tàng các Hắc ám động phủ mà thôi. Chỉ tính một loại linh dược mà đã vô cùng trân quý như vậy, chỉ sợ tỉ lệ giúp cho Khổng Lân khôi phục thực lực đỉnh phong là một phần trăm mà thôi.
– Chờ đợi cả vạn năm, không lẽ cứ như vậy sinh mệnh của ta sẽ kết sao? Ta không cam tâm!
Ý tứ của Tinh Hồn, Khổng Lân thân thể bất động, dường như vô cùng thất vọng với câu trả lời này. Không kiềm được, hắn thốt ra những lời bi ai thảm thiết. Thế nhưng, câu nói kế tiếp của Tinh Hồn như kéo Khổng Lân trở về từ vực thẳm:
– Ta chỉ nói là khó khăn chứ không phải là không có cách cứu ngươi.
– Thật... thật sao? – Khổng Lân ánh mắt sáng rực, bất chợt hỏi.
– Đương nhiên. Ta có một pháp bảo không gian, thời gian ở trong không gian này trôi qua rất chậm. Ngươi có thể tạm thời vào đó sinh hoạt, đợi cho đến khi ta tìm được những linh thảo cần thiết thì sẽ giúp ngươi trị thương.
Không gian tiểu thế giới đó chính là Hoành thiên bí cảnh. Tinh Hồn sau khi thu được truyền thừa Hoành thiên bí cảnh thì sau đó Tiên tôn thái cổ Thái đã chỉ điểm cho Tinh Hồn cách sử dụng Hoành thiên bí cảnh như thế nào. Tuy rằng công dụng chính của Hoành thiên bí cảnh là phục sinh cổ kiếm Đồ Lục, nhưng bên cạnh công dụng này thì Hoành thiên bí cảnh còn có một tác dụng khác, chính là trở thành nơi trú ẩn an toàn khi Tinh Hồn gặp nguy hiểm tính mạng.
Tu vi Đại Thừa kỳ của Tinh Hồn coi như tạm thời đủ sức mạnh để thao túng Hoành thiên bí cảnh. Hiện tại hắn có thể điều chỉnh thời gian bên trong Hoành thiên bí cảnh, nếu như bên ngoài trôi qua một trăm năm thì bên trong Hoành thiên bí cảnh chỉ mới trôi qua một ngày mà thôi. Chênh lệch giữa bên trong và bên ngoài là một trăm lần, đồng nghĩa với việc Khổng Lân sẽ có thêm gấp một trăm lần thọ nguyên. Nếu như Khổng Lân chỉ còn lại mộ trăm năm thọ nguyên, sau khi tiến vào Hoành thiên bí cảnh thì hắn sẽ có một vạn năm thọ nguyên.
Như vậy Tinh Hồn sẽ có nhiều thời gian hơn để tìm tài liệu chữa trị cho hắn. Với lại, tu vi của Tinh Hồn càng cao thì hắn càng có năng lực mạnh mẽ thao túng Hoành thiên bí cảnh hơn. Khổng Lân nghe như vậy thì rất vui mừng.
– Được, chỉ cần ngươi có thể cứu được ta, sau này nếu có chuyện gì cần tương trợ, dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng sẽ không từ chối.
– Ngươi đã đồng ý như vậy, bây giờ ta sẽ để ngươi tiến vào không gian này. Ngươi hãy thả lỏng tinh thần, đừng có làm bất cứ hành động phản kháng nào, nếu không sẽ thất bại khi đưa ngươi vào đó.
Khổng Lân tuy bị thương, nhưng thần lực của hắn không phải là thứ mà Tinh Hồn có thể xem thường. Kỳ lân thú được tôn làm linh thú, lực lượng há có thể xem thường. Khổng Lân đương nhiên hiểu được lời của Tinh Hồn, thế nên hắn liền thả lỏng tinh thần, mặc cho Tinh Hồn muốn làm gì thì làm. Có lẽ hắn hoàn toàn tin tưởng lời của Tinh Hồn. Dù sao thì Khổng Lân cũng chẳng thể làm gì khác ngoài nghe theo ý tứ của Tinh Hồn.
Quang mang bao phủ quanh thân thể tráng kiệt của Khổng Lân, sau đó chớp mắt thì hóa thành một đoàn linh quang du nhập vào mi tâm của Tinh Hồn. Không còn nhìn thấy bóng dáng của Khổng Lân đâu nữa, ngay cả khí tức của hắn cũng không tồn tại, chứng tỏ hắn đã thành công đi vào Hoành thiên bí cảnh.
Khi này trên môi Tinh Hồn nở một nụ cười bí ẩn. Bởi vì kẻ thứ tư trong mười người cần tìm kiếm đã nằm trong tay hắn rồi. Vừa rồi Tinh Hồn nói rằng chỉ có một phần trăm cơ hội để cứu Khổng Lân, không phải bằng cách dùng linh thảo, mà là bằng một phương thức khác. Linh thảo quá mức trân quý, ngay cả nghịch thiên như Tinh Hồn cũng không dám nghĩ rằng mình có một đại vận khí to lớn đến mức có thể tìm thấy được những linh thảo này. Cách mà hắn làm, e rằng chỉ có một mình hắn biết, và tương lai sẽ có câu trả lời.
Chuyện đã giải quyết xong, nơi đây đã không còn là nơi sinh sống của Khổng Lân nữa, thế nên có lẽ Diệp Hoàng sẽ có kế hoạch phong ấn lại nơi này. Sau đó hai người ra khỏi đó, trở lại mặt đất nơi bế quan tu hành. Diệp Hoàng đưa Tinh Hồn rời khỏi Luyện khí công hội, sau đó quay trở về, chuẩn bị làm một số chuyện riêng của mình.
Tinh Hồn nghỉ ngơi một đêm tại khách điếm Kiếm Nam thành. Trong đêm này, Tinh Hồn gặp mặt Âu Dương Thiếu Cung, Diệp Nhất Phàm và Thương Kỳ, truyền lại cho bọn chúng kế hoạch xây dựng và phát triển Hắc tinh hội.
Hắc tinh hội ở Kiếm Nam thành này chỉ là một phân điện, còn tọa lạc chính thức đương nhiên là ở Lang gia thành. Phân điện ở đây nhiệm vụ chính là thu mua tài liệu, sau đó đưa về Lang gia thành, để cho Luyện khí sư ở đó chế tạo, một mặt cung cấp cho Ảnh Nguyệt sơn trang, còn một phần nhỏ thì đem bán lại cho các môn phái xung quanh để lấy tiền.
Thời gian tuế nguyệt, sau khi đã giải quyết xong những chuyện cần làm, địa điểm cần đến tiếp theo chính là Bàn Long đảo. Mặt trời vừa mới ló dạng, Tinh Hồn chào tạm biệt Âu Dương Thiếu Cung, Diệp Nhất Phàm và Thương Kỳ, hẹn gặp bọn hắn ở Lang Gia thành xong thì bản thân cùng với Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An rời khỏi Kiếm Nam thành, Trục Nhật đảo, hướng về phương đông tiếp tục phi hành.
Nơi sinh sống của Long tộc hoàn toàn tách biệt với nơi ở của nhân loại. Chỉ mới tính riêng Trục Nhật đảo Tứ Hải vương triều thôi đã cách xa năm mươi vạn dặm rồi. Nghe nói rằng, điểm tận cùng của Huyền thiên giới là một vùng phong bạo, một trong những cấm địa nguy hiểm nhất Huyền thiên giới, sánh ngang với cấm địa Bắc Hoang và hỏa hải Nam Hoang. Bàn Long đảo chính là nằm gần cấm địa Phong Bạo này. Trừ phi có đại sự diễn ra, còn bình thường thì Long tộc ít khi rời khỏi Bàn Long đảo.
Lại nói, Long tộc phải di cư từ đại lục ra đông hải, bỏ ra quảng đường mấy trăm vạn dặm, sống ở một nơi mà không ai biết đến này chính là bởi vì Thần ma chi chiến. Trong Thần ma chi chiến, nhân yêu lưỡng tộc đều phải chịu những tổn hại cực kỳ nặng nề. Cường giả cái thế vẫn lạc, thượng cổ truyền thừa bị phá hủy, dẫn đến suy giảm của cả hai tộc.
Long tộc mất đi Long hoàng, thái thượng trưởng lão tử thương vô số. Không chỉ thế, Long tộc thậm chí còn bị truy sát gắt gao bởi yêu tộc và nhân tộc. Chẳng còn cách nào khác buộc phải bỏ trốn ra đông hải, đồng ý với điều kiện của Vô thượng thiên cung không được đặt chân vào đại lục một lần nào nữa.
Từ đó cho đến nay, người ta ít khi nghe đến tin tức của Long tộc nữa. Một thời hoàng kim, là vương giả yêu tộc không ngờ lại rơi vào tình cảnh như vậy. Âu tất cả cũng đã có số mệnh của nó do thiên đạo sắp xếp cả rồi. Cường thịnh như thế nào, cuối cùng cũng sẽ suy tàn, thậm chí còn có thể biến mất khỏi dòng lịch sử nữa. Tương lai chẳng ai biết được điều gì cả.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Quay trở lại tình hình ở đại lục, Thiên Lam đại lục Thiên Phong quốc. Không khí ở đế đô Thiên Phong lúc này rất âm trầm. Đó là bởi vì một nhân vật đã chết đi. Người đó là công tử Lý gia, Lý Tinh Vân.
Tại Lý gia, bình thường vốn là một nơi tràn ngập tiếng nói cười, một đại thế gia thực lực hùng hậu mà bất kỳ gia tộc nào cũng ganh tị. Người Lý gia không chỉ quyền cao chức trọng trong triều đình, mà danh tiếng trong giang hồ cơ hồ cũng không kém, nghe như sấm dội bên tai vậy. Lý gia cao thủ như mây, so với một số thế lực tu chân chí sợ không kém cạnh.
Thế nhưng một trong những hậu bối thiên tài được Lý gia chú trọng bồi dưỡng – Lý Tinh Vân, người được tin tưởng sẽ kế vị chức gia chủ Lý gia trong tương lai, không ngờ vài ngày được đã tự sát ngay trong đế đô Thiên Phong Trường Sinh điện. Tin tức này khiến cho người ta cực kỳ sốc, bởi một đời thiên tài không ngờ lại chết như vậy.
Nhưng nhìn vào tình cảnh của Lý gia hiện tại, một màu trắng bao phủ cả một viện phủ, người nào người nấy sắc mặt buồn rười rượi, không khí vô cùng ảm đạm. Còn nhớ khi Lý gia nghe được tin tức này, ban đầu còn tưởng rằng là chuyện đùa. Đáng tiếc, chính điện chủ Trường Sinh điện đích thân xác nhận, hoàn toàn không phải giả tạo. Đến lúc này, người thân của Lý Tinh Vân hoàn toàn sụp đổ tinh thần. Mặc dù biết rằng Lý Tinh Vân sa sút tinh thần, không còn một tia ý chí nào, có điều chẳng ai nghĩ rằng hắn sẽ tìm đến cái chết cả.
← Ch. 420 | Ch. 422 → |