← Ch.465 | Ch.467 → |
Tinh Hồn đã kiệt lực, dường như chẳng còn một tia hy vọng nào sống sót rời khỏi đế đô Thiên Phong. Thế nhưng hắn không cam tâm, nếu như chết, hắn cũng muốn kéo theo Trịnh Thần Không. Vì vậy nên hắn đang đợi thời cơ, âm thầm vận chuyển toàn bộ sức mạnh còn sót lại, đánh ra một kích toàn lực. Cho dù có thất bại, ít nhất cũng phải khiến cho mãi mãi trở thành kẻ tàn phế.
Trịnh Thần Không chẳng hề hay biết gì, dương dương tự đắc tiến tới gần Tinh Hồn. Bây giờ Trịnh Thần Không vẫn chưa muốn giết chết Tinh Hồn, bởi vì hắn muốn moi tất cả bí mật của Tinh Hồn, từ công pháp tu luyện đến những kiện kỳ bảo. Hắn đã lĩnh ngộ Nhiếp Hồn thuật, do dù Tinh Hồn không khai thì hắn vẫn có thể đọc được toàn bộ suy nghĩ. Đương nhiên với một người kiên định thì tất khó thi triển Nhiếp Hồn thuật, hơn nữa đằng này còn là Tinh Hồn, một kẻ cứng đầu cứng cổ, thế nên trước khi sử dụng Nhiếp Hồn thuật thì phải đánh tan ý chí của hắn. Và Trịnh Thần Không chính là đang muốn làm như vậy.
Trịnh Thần Không chỉ còn cách Tinh Hồn chục bước chân, và vẫn đang không ngừng tiến tới. Vừa đi, hắn vừa ngạo mạn, lời nói cay nghiệt công kích tâm thần Tinh Hồn:
- Hắc hắc, ngươi vì một nữ nhân mà bất chấp nguy hiểm lao đầu vào cái bẫy bản thái tử bày ra, thật đúng là một tên ngu ngốc. À mà cũng phải nói, Yến Ngọc Lan đúng là một vưu vật trời sinh, bản thái tử đã thưởng thức vô số mỹ nhân trong thiên hạ, thế nhưng khi cùng với nàng ta lên giường, tư vị thật đúng là rất khác biệt. Có thể chết vì nàng ta thì cũng không có gì quá đáng cả. Ha ha ha...
Vừa nói, Trịnh Thần Không cười lớn đầy khinh bỉ tàn độc. Có vẻ như việc công kích Tinh Hồn như thế này làm cho hắn cực kỳ hưng phấn.
Còn những người khác, trước đó còn mờ mịt, bây giờ thì đã hiểu thấu mọi chuyện rồi. Toàn bộ chuyện này, ngay cả đại hỷ mà Thiên Phong đế quốc nữa, tất cả đều là do một tay Trịnh Thần Không bày ra cả, mục đích chính là để dẫn dụ Tinh Hồn. Chỉ là bọn họ vẫn còn chưa hiểu rõ một điểm, đó là vì sao phải hy sinh một tòa thành xa hoa, hy sinh hàng trăm ngàn người chỉ để giết chết Tinh Hồn? Không lẽ trên người hắn đang có một đại bí mật nào đó mà bọn họ không biết chăng? Ai nấy đều một bụng nghi hoặc, nhưng thiết nghĩ bây giờ không phải là lúc thích hợp để tra hỏi.
Quả nhiên, dù Tinh Hồn tâm có vững như bàn thạch đi nữa, khi bị Trịnh Thần Không đem nữ nhân của mình ra đùa giỡn, hắn nộ hỏa càng tăng thêm, trừng mắt nhìn Trịnh Thần Không, hận không thể băm hắn thành trăm ngàn mảnh, ném linh hồn hắn vào trong lửa địa ngục, chịu sự dày vò vô hạn, vĩnh viễn không được siêu sinh. Rồi Tinh Hồn lại nhìn Yến Ngọc Lan, một ánh mắt bi thương, giận dữ, thất vọng... bao nhiêu cảm xúc đều hiện hữu trong mắt hắn cả.
So với thiên đao vạn quả, ngũ mã phân thây, lăng trì xử tử... tất cả những sự giày vò ấy đều không bằng một cái nhìn của Tinh Hồn với Yến Ngọc Lan. Nàng chỉ cảm giác, thế giới như sụp đổ, giữa thế gian chỉ còn lại sự cô đơn thống khổ vây lấy nàng. Chẳng thể trụ vững thêm nữa, nàng ngã người xuống, ngồi bệch trên đất, tấm vải mỏng manh vốn che đi ngọc nhan tuyệt trần từ lúc nào đã rơi xuống, hiện ra giữa chốn hồng trần bi thương này, một vẻ đẹp tuyệt trần như thiên nữ cửu thiên, thế nhưng lăn dài trên ngọc nhan là những giọt nước mắt, đôi ngọc thủ bất lực ôm lấy gương mặt, tựa hồ nàng không muốn chứng kiến viễn cảnh đau thương này nữa.
Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy mỹ nhân yếu đuối rơi lệ như vậy đều muốn dịu dàng ôm lấy, nguyện che chở bảo vệ nàng trước mọi phong ba trần thế. Chỉ là, đặt nó vào tình huống này thật sự rất không thích hợp. Rốt cuộc là nên tiếc thương cho nàng, hay là phẫn nộ thay cho gã si tình kia? Có lẽ chỉ có người trong cuộc mới biết cách giải quyết, người ngoài thì không có tư cách bàn luận.
Diệu Âm đế hậu nhìn Yến Ngọc Lan, khuôn mặt của nàng ta bị che phủ bởi tầng khí lưu mờ ảo, thế nên người ta chẳng biết nàng đang nghĩ gì cả. Thế nhưng có lẽ, cùng là nữ nhân với nhau, nàng ta sẽ cảm thông với Yến Ngọc Lan.
Và một người khác nữa, người cũng đem lòng yêu thương Tinh Hồn – Tàng Tử Đan. Chứng kiến Tinh Hồn bị công kích cả về thể xác lẫn tinh thần, cơ hồ nàng đau khổ chẳng kém gì Yến Ngọc Lan. Nước mắt rơi lã chã, vốn dĩ thường ngày cười nói vô tư, nhưng bây giờ lại bi thương như vậy, thật khiến cho người ta muốn dịu dàng ôm vào lòng. Nàng nhìn Trịnh Thần Không đầy khinh bỉ. Những người khác không dám mạo phạm Trịnh Thần Không, nhưng nàng thì chẳng quan tâm mà nói thẳng những điều trong lòng đang nghĩ:
- Trịnh Thần Không, ngươi thật chẳng có liêm sỉ. Chỉ biết dùng nữ nhân của người khác để...
Nàng định nói hết một bụng khinh thường Trịnh Thần Không ra thì đột nhiên xuất hiện một cánh tay bịt cái miệng nhỏ của nàng lại. Kẻ bịt miệng nàng chính là Tàng Hồng Uyên, hắn, thậm chí tất cả những người khác đều không dám tin, một nữ tử chỉ có tu vi Chân Thần cảnh sơ kỳ, thậm chí tu vi còn chưa ổn định mà dám chửi mắng một thiên kiêu thập kiệt đỉnh phong là Trịnh Thần Không, đó còn chưa nói đến Trịnh Thần Không còn là thái tử của một đại đế quốc, cấp bậc ngang hàng với Thiên Long thánh tử, so với nàng không biết cao hơn bao nhiêu lần.
Tàng Hồng Uyên hoảng sợ, trừng mắt nhìn Tàng Tử Đan, nói:
- Tàng Tử Đan, muội bị điên à? Dám quát mắng y trước mặt bao nhiêu người như vậy. Nếu hắn nổi giận mà giết nàng, cho dù có trưởng lão ra mặt cũng chẳng thể cản hắn được đâu.
Đồng thời cũng có một vị trưởng lão tiến tới, tức giận đến độ râu tóc dựng lên, quát lớn:
- Làm càn, đúng là làm càn. Chỗ này còn chưa đến phiên một đệ tử nho nhỏ như ngươi lên tiếng, đợi đến khi trở về Thần điện thì đến Chấp Pháp điện nhận xử phạt. Quát Tàng Tử Đan xong, trưởng lão này lại hướng Lôi Thần đế quân và Trịnh Thần Không, hành lễ nói:
- Tiểu nữ còn trẻ nên khó tránh nông nổi, thỉnh Lôi Thần đế quân và Thần Không thái tử không trách tội. Lão phu đem tính mạng mình bảo đảm, sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện này xảy ra nữa.
Thiên Phong đế quốc trong bát đại thế lực chính là hùng mạnh nhất, chỉ đứng dưới siêu cấp thế lực Vô Thượng Thiên cung mà thôi. Trịnh Thần Không tương lai chính là người kế thừa vương vị, là đế quân tương lai Thiên Phong đế quốc. Thế nên kẻ nào dám lăng nhục hắn, cho dù là vương tử của bát đại thế lực cũng phải trả một cái giá thích đáng.
Chỉ là Tàng Tử Đan cũng có thân phận đặc thù, thế nên mặc dù vị trưởng lão này tức giận nhưng vẫn muốn bảo vệ tính mạng của nàng. Trong lòng lão vừa giận vừa sợ, chỉ mong Lôi Thần đế quân không chấp nhặt chuyện này.
Lôi Thần đế quân hừ lạnh một tiếng, thanh âm uy nghiêm vang lên:
- Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Dám nhục mạ nhi tử của bản đế, cho dù là...
Lôi Thần đế quân định nhân chuyện này gây khó dễ cho Thiên Long thần điện, ngoài mặt thì có vẻ như hai bên có quan hệ rất tốt, nhưng trong bóng tối thì có lẽ chẳng tốt lành là bao. Chỉ là Lôi Thần đế quân chưa kịp nói gì, thì bỗng thiên địa vang lên một tiếng nổ lớn.
Tất cả sự chú ý dồn vào nơi xảy ra chấn động, chính là chỗ của Trịnh Thần Không và Tinh Hồn, ai nấy đều nghi hoặc chẳng biết chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy khói bụi mờ mịt nổi lên, đặc biệt còn là phía bên Trịnh Thần Không nữa. Còn Tinh Hồn, hắn nôn ra mấy ngụm tiên huyết, khí tức càng lúc càng thêm yếu, nhưng ý tứ vẫn sắc bén, nói:
- Cho dù ta phải chết thì cũng phải kéo theo ngươi.
Ý tứ của hắn, không lẽ Trịnh Thần Không đã trúng phải ám toán rồi sao? Khi khói bụi tan đi, một cảnh tượng khiến người khác hoảng sợ. Trịnh Thần Không, thân thể của hắn bị một vết thương cực kỳ khinh khủng. Trừ thủ cấp ra, thân thể của hắn bị một chưởng đánh nát bấy, một nửa thân người hóa thành hư vô. Người bình thường, bị như thế này chắc chắn sẽ chết. Nhưng Trịnh Thần Không lại không hề chết. Chỉ thấy hắn nhếch môi cười lạnh, ánh mắt càng thêm thâm độc:
- Tinh Hồn, ngươi đúng là đối thủ trời sinh của bản thái tử. Cho dù chết vẫn muốn kéo theo bản thái tử, chỉ là thiên mệnh đã định sẵn, bản thái tử chính là kẻ thống trị tương lai, cho dù ngươi có cố như thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể giết được bản thái tử đâu.
Tinh Hồn đã nhận ra điểm khác biệt rồi. Mặc dù Trịnh Thần Không thân thể bị đánh nát, nhưng lại không hề có máu chảy ra, thân thể cũng không ngã xuống đất mà vẫn trụ vững như bàn thạch, tựa hồ không hề xảy ra chuyện gì. Tinh Hồn nghiến răng tức giận, đồng thời cũng kinh ngạc tột độ:
- Ngươi... ngươi đã tu luyện Địa Ngục đạo – Bất tử chi thân?
- Không sai. Bản thái tử không chỉ lĩnh ngộ được Bất tử chi thân, mà còn luyện đến đệ ngũ trọng thiên – Toái thần bất tử. Chỉ cần thần hồn không chết thì vĩnh viễn sẽ không chết, ha ha. Phục hồi cho ta.
Trịnh Thần Không quát lớn một tiếng, nguyên lực vận chuyển, đột nhiên huyết nhục của hắn rục rịch, tựa hồ có ý thức tồn tại, chậm rãi tái tạo, mọc ra từng khối thịt. Trong chốc lát, thân thể bị một chưởng của Tinh Hồn tàn phá đã hoàn toàn khôi phục trở lại. Sinh lực so với trước còn muốn hưng thịnh hơn. Bất tử chi thân đúng là quá mức nghịch thiên. Tu luyện đệ ngũ trọng thiên đã như vậy, chẳng biết đến khi luyện đến đại thành Trường sinh bất tử sẽ như thế nào nữa.
Ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc, ngay cả Lôi Thần đế quân, Thiên Lam điện chủ, Mặc Tử Hiên... cũng đều thở gấp, nhìn Trịnh Thần Không tràn đầy kinh khủng. Từ lúc nào Trịnh Thần Không tu luyện một loại công pháp thần kỳ đến như vậy. Thân thể bị đánh nát, hóa thành hư vô mà vẫn có thể trọng sinh trở lại. Chẳng phải hắn đã đứng ở thế bất bại hay sao? Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt. Thiên tài đời này, có lẽ ngoài Tinh Hồn ra thì chẳng có người nào địch lại Trịnh Thần Không được nữa rồi.
← Ch. 465 | Ch. 467 → |