← Ch.559 | Ch.561 → |
- Ngươi là... Bất Bại thái tử?
Trịnh Thần Không nhíu hai hàng chân mày lại, hỏi hắn.
- Đích thực chính là tại hạ.
Tây Môn Bất Bại mỉm cười đáp. Trịnh Thần Không âm thầm dò xét, không ngờ thực lực của Tây Môn Bất Bại này vậy mà so với Kim Băng Hoàng còn muốn mạnh hơn. Dường như chỉ kém Quân Mạc Tà một chút xíu mà thôi. Còn cả nữ nhân lạnh lùng đi cùng hắn nữa, thực lực cũng rất mạnh. Xem chừng lần này không thể giết được Tàng Thiên Ca và Quân Mạc Tà rồi.
Nhưng Trịnh Thần Không vô cùng kiêu ngạo, hắn lạnh lùng nói:
- Kẻ cản bản thái tử chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là cái chết. Cho dù ngươi có là thái tử của Tây Hàn đế quốc đi nữa, kết quả cũng sẽ không khác biệt.
Bị uy hiếp, nhưng Tây Môn Bất Bại dường như không có chút khó chịu nào, ngược lại vẫn cười ôn hòa, đáp:
- Tại hạ đương nhiên không phải đối thủ của Bất Tử các hạ. Thế nhưng lần này hy vọng Bất Tử các hạ có thể tạm thời bỏ thù oán qua một bên, nếu chúng ta tiếp tục đánh nhau, chỉ sợ sẽ bị người khác thừa nước đục thả câu.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Trong lúc Tây Môn Bất Bại và Trịnh Thần Không đang giản hòa thì hai người Tàng Thiên Ca nhân cơ hội phục hồi thương thế. Sau khi xuất ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình, nguyên lực gần như đã tiêu hao gần hết, nếu không phải Tây Môn Bất Bại kịp thời xuất hiện ngăn cản, dù rằng hai người không chết dưới tay Trịnh Thần Không, nhưng vết thương tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như thế này.
- Quân thiếu, hình như huynh nhận thức được hai người này?
Tàng Thiên Ca cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của Quân Mạc Tà khi nhìn thấy Tây Môn Bất Bại và nữ nhân lạnh lùng kia, Tàng Thiên Ca mới hỏi một câu. Quân Mạc Tà gật đầu nói:
- Trước khi khiêu chiến với ngươi, ta đã từng khiêu chiến với cả hai người họ. Gã đó là thái tử của Tây Hàn đế quốc – Tây Môn Bất Bại, còn nữ nhân kia danh tiếng cũng không kém, nàng là thánh nữ Lưu Sa thần điện – Ngọc Vô Trần.
- Không lẽ họ chính là Bất Bại thái tử và Vô Trần thiên vương? Ta cứ tưởng, Vô Trần thiên vương là một đại nam nhân chứ!
- Nói nhỏ thôi, để nàng nghe được là không yên với nàng đâu. Hồi đó ta cũng nhầm như ngươi, kết quả là bị nàng ta truy sát mấy ngày mấy đêm. Cũng may có Tây Môn Bất Bại xuất hiện, nhờ vậy mới kiềm chế được nàng.
Tàng Thiên Ca kinh ngạc, nữ nhân Ngọc Vô Trần kia lại lợi hại như vậy sao.
- Đừng hiểu nhầm. Ngọc Vô Trần đương nhiên không phải đối thủ của ta. Nữ nhân này rất thù dai, dù bị ta đánh bại mấy lần cũng không chịu bỏ cuộc. Mà ta không muốn ra tay nặng với nữ nhân, chưa kể nàng ta còn là quốc bảo của Lưu Sa thần điện và được Phi Dương đế quân coi trọng, dù ta có là đệ tử Vô Thượng Thiên Cung đi nữa, kết cục cũng không được tốt đẹp lắm đâu. Vì vậy mới lựa chọn bỏ chạy. Ngươi cũng nên cẩn thận một chút, đắc tội nàng ta là đi tong cuộc đời đấy.
Đang nói, bỗng dưng Quân Mạc Tà cảm nhận được một đôi mắt sắc bén đang lườm mình, tựa hồ đang muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Quân Mạc Tà quay lại nhìn, dĩ nhiên chính là Ngọc Vô Trần đang lườm hắn, hắn chỉ biết cười trừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác mà thôi.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
- Ma Tộc?
Trịnh Thần Không sắc mặt không chút biến đổi nào dù biết được tin tức Ma Tộc do Tây Môn Bất Bại nói. Bởi vì hai người dùng pháp bảo để cách âm, thế nên người bên ngoài, dù là Tàng Thiên Ca và Quân Mạc Tà cũng không biết rõ nội dung hai người họ nói là gì.
- Trong số những người đang quan sát kia, có sáu kẻ là Ma Tộc, còn lại đều là người phe ta. Trước đây Ma Tộc lần đầu hiện thế, thực lực vô cùng bá đạo. Nếu như đánh đơn lẻ, chỉ sợ hai cường giả nhân loại chúng ta chưa chắc đã là đối thủ của đám yêu nghiệt Ma Tộc.
- Kế hoạch của ngươi là gì?
Trịnh Thần Không chẳng muốn dây dưa, ánh mắt chuyển dời sang quang trụ màu lam đang xuất hiện vết nứt nho nhỏ.
- Bên trong quang trụ kia chắc hẳn có một pháp bảo cường đại nào đó, vậy nên mới xuất hiện dị tượng kinh biến như vậy. Tuyệt đối không thể cho yêu nghiệt Ma Tộc đoạt được. Tại hạ hy vọng Bất Tử các hạ có thể lấy đại cuộc làm trọng, tạm thời gạt bỏ thù hận qua một bên.
Trịnh Thần Không im lặng, dường như trong đầu đang lóe lên một kế hoạch nào đó. Cuối cùng hắn gật đầu, nói:
- Được, nhưng bản thái chỉ hỗ trợ, khi cần thiết mới trực tiếp tham gia tranh đoạt.
- Tốt, tại hạ chỉ mong như vậy.
Dứt lời, Trịnh Thần Không liền di chuyển đi chỗ khác, đơn độc đứng một mình vừa quan sát tình hình vừa nhìn xem rốt cuộc bên trong quang trụ kia đang tồn tại thứ gì. Thiên Võ ngay sau đó cũng xuất hiện ngay phía sau lưng Trịnh Thần Không, chờ đợi mệnh lệnh từ hắn.
Có vẻ như đứng nói chuyện với Trịnh Thần Không khiến cho Tây Môn Bất Bại bị áp lực, hắn thở phào một hơi, lau đi mồ hôi trên trán đang túa ra. Lúc này, Ngọc Vô Trần tới bên cạnh, nàng đối với người khác vô cùng lạnh lùng, còn với Tây Môn Bất Bại thì vô cùng ôn nhu.
- Hắn đồng ý rồi à?
- Phải, coi như tạm thời không để cho Ma Tộc thừa cơ làm loạn. Chúng ta qua bên kia thôi.
Nhìn thấy Tây Môn Bất Bại và Ngọc Vô Trần đến, Quân Mạc Tà vui mừng nói:
- Bất Bại huynh, Vô Trần tiên tử, đã lâu không gặp.
Ngọc Vô Trần dường như không có chút thiện cảm nào với Quân Mạc Tà cả, hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt nhìn chỗ khác. Tây Môn Bất Bại cũng chẳng biết với thái độ của nàng, hắn cười trừ một tiếng rồi đáp lời:
- Đúng là đã lâu không gặp. Nhưng hiện tại không phải lúc để ôn lại chuyện cũ.
Khuôn mặt Tây Môn Bất Bại thay đổi, trở nên rất nghiêm túc. Dường như lần đầu tiên kể từ khi quen biết Tây Môn Bất Bại, Quân Mạc Tà mới nhìn thấy biểu cảm này của hắn. Đoán được chuyện sắp nói cực kỳ quan trọng.
- Trong thượng cổ mộ phủ này có không dưới sáu tên Ma Tộc, không cẩn thận e rằng chúng ta khó mà rời khỏi đây được.
- Ma Tộc?
Cả hai người Tàng Thiên Ca và Quân Mạc Tà đồng thời kinh ngạc. Trong đầu Quân Mạc Tà bỗng nhớ lại chuyện trước đây. Chính là lần Ma Tộc xuất hiện ở Lang Gia thành. Phải nhờ đến mấy chục cường giả mới tiêu diệt được. Ma Tộc thực lực khủng bố, vậy mà bây giờ lại xuất hiện đến sáu người.
- Làm sao phát hiện ra được bọn chúng?
Bỗng trên tay Tây Môn Bất Bại xuất hiện một viên ngọc màu xanh nhỏ bằng đầu ngón tay, hắn nói tiếp:
- Vài ngày trước, Ảnh Nguyệt sơn trang đã tạo thành công vật giúp phát hiện ra được Ma Tộc. Thứ này gọi là Ma Thạch, trong phạm vi ngàn thước, chỉ cần Ma Tộc xuất hiện thì Ma Thạch sẽ lập tức xuất hiện cảm ứng. Hiện tại số lượng Ma Thạch không nhiều, Thiên Hồng đại lục chỉ mới được cấp hai viên Ma Thạch mà thôi. Một viên phụ hoàng ta giữ, viên còn lại chính là đây. Ban đầu còn tưởng phụ hoàng lo xa, nhưng không ngờ lại hữu ích như vậy.
- Chỉ sợ bên ngoài cũng đang có vài tên Ma Tộc. Chúng ta nhất định phải cẩn thận mới được. Bất Bại huynh, ngươi có kế hoạch nào không?
Quân Mạc Tà hỏi.
- Thực lực của bọn chúng ra sao, ta không thể dò xét được. Nếu gặp phải kẻ có thực lực giống như tên xuất hiện ở Lang Gia thành, chúng ta khó mà đánh bại được chúng. Người mạnh nhất trong chúng ta chỉ có tên đó mà thôi, nếu hắn chịu hợp tác, chúng ta nhất định sẽ ngăn cản được Ma Tộc đoạt được vật kia. Chỉ là con người của hắn... ta cảm thấy không tin tưởng được.
Tây Môn Bất Bại thở dài một tiếng, lại nhìn qua Trịnh Thần Không một lần. Không hiểu sao, dù mới gặp một lần, thế nhưng Tây Môn Bất Bại trong lòng nảy sinh cảm giác bất an, so với đối đầu Ma Tộc, hắn cảm thấy Trịnh Thần Không này còn nguy hiểm hơn gấp mấy lần.
Bỗng nhiên ngay lúc đó, mặt đất rung chuyển dữ dội. Cả thiên địa biến thành một màu xanh thẳm, tiếp đó tuyết màu xanh rơi đầy trời, mang theo một cỗ hàn băng vô cùng lạnh lẽo. Tất cả mọi người biến sắc, bọn họ cảm giác được hàn phong này thẩm thấu vào thân thể, tốc độ vận chuyển nguyên lực chậm lại, thực lực bị giảm đi một tầng. Ai nấy đều cấp tốc tế ra pháp bảo hộ thân, muốn xem rốt cuộc thứ gì đang xuất hiện.
Chỉ thấy quang trụ màu xanh biến mất thì một cỗ quan tài băng xuất hiện. Quan tài băng này lớn hơn so với mấy cỗ quan tài bình thường, chẳng biết nó làm nên từ tài liệu gì, thế nhưng nó toát ra một cỗ hàn khí vô cùng khắc nghiệt, không cẩn thận là bị cỗ hàn khí đó hóa thành băng điêu ngay.
Bỗng từ bên trong vang ra âm thanh gào thét ghê rợn cùng với tiếng đập phá, tựa hồ có một thứ gì đó đang muốn phá vỡ quan tài băng để đi ra bên ngoài. Ai nấy đều cảm giác được hơi thở tử vong đang cận kề, nếu như không ngăn chặn thứ đó, chỉ sợ một hồi hạo kiếp sẽ ập đến, mà nạn nhân đầu tiên chính là bọn họ. Ban đầu còn tưởng pháp bảo lợi hại nào đó xuất thế, không ngờ lại rơi vào hiểm cảnh như vậy. Ngay cả đám Ma Tộc và Trịnh Thần Không không nhịn được mà chửi mắng một tiếng.
← Ch. 559 | Ch. 561 → |