← Ch.0013 | Ch.0015 → |
Lôi Động lăn qua lộn lại mấy cái Dưỡng Hồn Tháp này mấy lần, mấy cái này đều có bộ dáng không khác nhau là mấy, hiển nhiên là mặt hàng được Âm Sát Tông sản xuất theo quy định, nhiều lắm thì có chút dấu vết khác nhau khi sử dụng. Nhưng mà cái cuối cùng được Triệu Bách Vạn lôi ra kia thì có bộ dáng cực kỳ bất đồng. Bất luận là hình thức hay là hình dáng thì đều kém hơn rất nhiều.
Hơn nữa đã cũ đến mức không chịu nổi, giống như là đồ cổ đã tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi. Bề ngoài cực kỳ không thuận mắt, nhưng tới khi Lôi Động sờ vào trong tay thì trong lòng không khỏi giật mình. Cảm giác giống như là cái Dưỡng Hồn Tháp này có huyết mạch tương liên với hắn.
- Sư đệ, đệ đừng xem thường nó cũ, nhưng mà đây chính là thứ rất có lai lịch.
Thấy dường như Lôi Động rất có hứng thú đối với cái Dưỡng Hồn Tháp cuối cùng này, Triệu Bách Vạn liền thao thao bất tuyệt nói lên lịch sử của nó. Nhưng truyền vào trong tai của Lôi Động thì lại giống như một tên gian thương đang muốn thuyết phục người ta mua hàng cho mình vậy. .
Kỳ thật Triệu Bách Vạn cũng là khổ không nói lên lời. Cái Dưỡng Hồn Tháp này là năm đó hắn vừa mới bắt đầu buôn bán, tin tưởng lời của đối phương, tiêu phí một viên linh thạch mua về. Còn tưởng rằng là bảo bối gì, ba lần bốn lượt tiến của cho các sư huynh đệ, không được vài ngày bọn họ đều mang trả lại. Nói thứ đồ vật này quả thực chính là một thứ phế phẩm. Cho dù là một cái Dưỡng Hồn Tháp có chất lượng thấp kém thì linh quỷ nuôi dưỡng ở bên trong cũng dần dần được tẩm bổ mà lớn lên. Nhưng mà đem linh quỷ nhốt ở bên trong cái Dưỡng Hồn Tháp này, không tới mấy ngày thời gian, linh quỷ liền giống như là bị hút hết tinh khí vậy, trở nên hấp hối. Còn có linh quỷ của một vị sư huynh bị chết ở bên trong cái Dưỡng Hồn Tháp này. Thiếu chút nữa đã đem Triệu Bách Vạn lột da tróc xương, đây đâu phải là Dưỡng Hồn Tháp gì, gọi là Diệt Hồn Tháp thì đúng hơn.
Mà Triệu Bách Vạn cũng không dám đem thứ này bán cho phách mại, hắn cũng biết thủ đoạn của đám người này, không quản ngươi có phải là người của Âm Sát Tông hay không. Nhưng mà Triệu Bách Vạn cũng tự nhận mình là người làm ăn, có sự kiêu ngạo của người làm ăn, đồ vật này nọ đặt ở trong tay của mình mà không bán được, quả thực so với yết hầu có mắc một cái xương cá không nhổ ra được còn khó chịu hơn.
Gặp được Lôi Động là một tên Luyện khí kỳ tầng thứ nhất mà không biết trời cao đất dày muốn tu luyện Dưỡng Hồn Tháp. Tâm tư của hắn tự nhiên là muốn bán thứ này cho Lôi Động. Dù sao thì tiểu tử này cũng chỉ là một tên Luyện khí kỳ tầng thứ nhất, dù cho có xảy ra vấn đề thì cũng không dám quay lại tìm mình để phiền toái.
Lôi Động là người của hai thế giới, lại là từ thời đại của gian thương mà tới, bộ dạng này đương nhiên là hắn đã thấy rất nhiều. Nếu đổi lại bình thường, mặc cho tên kia có nói lên đến bầu trời thì hắn cũng mặc kệ. Nhưng mà vừa rồi khi hắn đụng vào cái Dưỡng Hồn Tháp kia, trong lòng liền rung động, cái cảm giác huyết mạch tương liên khiến trực giác của hắn cảm thấy cái thứ này dường như có chút cổ quái.
Đương nhiên vì không muốn bại lộ điểm này, Lôi Động tiếp tục giả bộ chăm chú lắng nghe, sau khi nghe tên Triệu Bách Vạn kia nói xong thì ánh mắt hắn tỏa sáng, bộ dáng lưu luyến không muốn rời đồ vật kia, cuối cùng lại lắc đầu nói:
- Sư huynh, ta muốn đồ vật này.
Triệu Bách Vạn thấy hắn muốn lấy một cái Dưỡng Hồn Tháp bình thường, trong lòng không khỏi thất vọng một chút, nhưng mà vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ, nói:
- Sư đệ, không thể suy nghĩ một chút sao? Cái này chính là một thứ đồ tốt.
- Thật ngại quá.
Lôi Động cười khổ nói:
- Không dối gạt sư huynh, trên tay của ta chỉ có một viên linh thạch, là do gia đình dốc hết tài sản mua được trước khi lên núi.
- Một viên linh thach?
Triệu Bách Vạn do dự một chút, sau đó cắn răng nói.
- Được, hôm nay sư huynh vì tình muốn kết giao bằng hữu với sư đệ nên có thể chấp nhận cái giá này. Một viên linh thạch thì một viên, đệ cầm đi đi.
- Nhưng mà sư huynh, ta sợ lấy cái đồ vật cũ như vậy về, ngộ nhỡ không thể dùng được thì phải làm sao bây giờ?
Lôi Động nháy đôi mắt ngây thơ vô tội của mình, loại diễn cảm này cũng không khó khăn lắm. Thứ nhất là vì tuổi của hắn không lớn. Thứ hai là vì sau khi xuyên việt đến đây hắn đã giả bộ ngây thơ ở nhà quen rồi.
- Làm sao có chuyện như vậy chứ? Thứ này của ta...
Triệu Bách Vạn cảm thấy giống như vị vũ nhục vậy, khuôn mặt có hắn đỏ lên, cái miệng thao thao bất tuyệt răn dạy và quở mắng Lôi Động. Nhưng mà Lôi Động, mặc kệ hắn nói lên đến trời, thì khuôn mặt cũng cẫn giữ nguyên bộ dáng do dự như cũ.
Cuối cùng, phỏng chừng là Triệu Bách Vạn cũng đã mắng đến mức miệng đắng lưỡi khô. Lúc này Lôi Động mới ngượng ngùng nói:
- Nếu sư huynh đưa cho đệ thêm một cái Dưỡng Hồn Tháp nữa để đảm bảo, tiểu đệ sẽ trả cho sư huynh một viên linh thạch.
- Cái gì? Thêm một cái nữa.
Triệu Bách Vạn trợn mắt há hốc mồm.
- Triệu sư huynh, không phải huynh nói muốn kết giao bằng hữu với tiểu đệ sao?
Sau khi thuyết phục cả nửa này, cuối cùng Triệu Bách Vạn cũng chịu không nổi, đem hai cái Dưỡng Hồn Tháp này bán cho Lôi Động với giá một viên linh thạch. Nói đến cùng thì cũng bởi vì hắn sợ Lôi Động không dùng được cái Dưỡng Hồn Tháp kia, đến lúc đó sẽ làm ầm ĩ lên, khiến hắn cũng cũng bị ảnh hưởng uy tín. Còn nữa, mặc dù là rẻ, nhưng tốt xấu gì cũng là bán đi. Còn hơn là giữ cái Dưỡng Hồn Tháp ở bên người, giống như giây phút nào cũng châm chọc cái thiên phú buôn bán của hắn vậy. Nhưng mà trước khi bán cho Lôi Động, hắn cũng đã tuyên bố, nếu không hài lòng thì cũng không được đổi lại.
Sau khi trở về từ chỗ ở của Triệu Bách Vạn, Lôi Động lập tức trở về chỗ ở của chính mình, cẩn thận nghiên cứu cái Dưỡng Hồn Tháp cũ kia. Cầm nó ở trong tay có chút mát lạnh, không biết là được làm từ loại tài liệu gì. Quan trọng nhất là, mỗi khi vuốt ve cái Dưỡng Hòn Tháo này, hắn đều có cảm giác huyết mạch tương liên. Bây giờ cầm nó trên tay thì loại cảm giác này lại không thấy nữa. Nhưng mà cho dù làm cảm giác sai lầm thì ít nhất cũng không phí mất bao nhiêu tiền, và cũng vẫn còn một cái nữa có thể sử dụng.
← Ch. 0013 | Ch. 0015 → |