← Ch.0015 | Ch.0017 → |
Một đuổi một chạy, đã chạy được ba bốn dặm rồi. Con âm hồn kia quả thực cũng bị trêu chọc đến phát điên rồi. Mỗi lần nó sắp bắt được người kia, lại bị hắn âm hiểm đổi phương hướng thoát đi mất.
Đến khi con âm hồn này không còn kiên nhẫn nữa, muốn buông tha cho con mồi thì Lôi Động mới ngừng lại. Tay phải nắm lấy thanh tiểu kiếm màu xanh, tay trái cầm cái Dưỡng Hồn Tháp lên, ánh mắt có chút chờ mong nhìn chằm chằm vào con âm hồn kia. Chưa bắt được nó, không có các nào xác định được phẩm chất của con âm hồn này. Chỉ có sau khi nhốt nó vào trong Dưỡng Hồn Tháp thì mới có thể sử dụng phương thức đặc thù để xác định. -
Đang lúc con âm hồn mãnh liệt đánh tới thì Lôi Động lẩm bẩm trong miệng, cổ tay run lên, thanh tiểu kiếm màu xanh bắn tới giống như một mũi tên. Khoảng cách quá gần con âm hồn này căn bản là né không kịp, bị thanh tiểu kiếm đâm trúng. Lúc này con âm hồn run rẩy một trận, sương khói từ từ ứa ra, nó phát ra từng tiếng rít gào chói tai thảm thiết.
Tuy nói âm hồn thuộc về loại linh hồn ở trạng thái năng lượng, những thủ đoạn tầm thường khó có thể tổn thương được nó. Nhưng mà Âm Sát Tông là loại tông phái gì?
Cho dù là con người dùng thanh tiểu kiếm xanh thẫm kia, cũng sẽ có thể khắc chế được quỷ hồn. Một kiếm này, con âm hồn kia đã bị thương nặng. Bản năng nói cho nó biết lần này đã đá trúng thiết bản, nó xoay người muốn phi độn chạy trốn.
Nhưng mà Lôi Động thật vất vả mới dẫn được nó tới đây, sao có thể để cho nó dễ dàng chạy trốn được. Ngón tay hắn khẽ động, thanh tiểu kiếm xanh thẫm lại quay ngược trở lại ở giữa không trung, hướng về con âm hồn mà chém tới.
Thanh tiểu kiếm xanh thẫm này chính là pháp khí loại phi kiếm mà Âm Sát Tông đặc biệt làm cho tân đệ tử nhập môn vì thế cũng không phải là loại pháp khí chú trọng uy lực, ngược lại ở thao tác đã tốn một phen tâm tư rất lớn khi chế tạo. Bởi vì vậy mà mặc dù Lôi Động là một đệ tử mới nhập môn, nhưng mà chỉ cần tế luyện trong thời gian mấy ngày là có thể sử dụng thanh tiểu kiếm xanh thẫm này. Đương nhiên thủ pháp tự nhiên là vô cùng vụng về. Thanh tiểu kiếm bay nghiêng nghiêng ngả ngả, có thể thấy được Lôi Động thao tác vẫn còn chưa thuần thục. Tuy nhiên chỉ để đối phó với con âm hồn này cũng đã không thành vấn đề.
Thanh tiểu kiếm lại xẹt qua cái thân thể linh hồn trong suốt của con âm hồn kia, gần như đem nó chia thành hai đoạn. Thân hình của con âm hồn lập tức càng trở nên trong suốt thêm. Một trận âm phong thổi qua, thân hình nó vặn vẹo hóa thành một đám sương mù, nó đã không thể tiếp tục duy trì trạng thái ngưng kết. Lôi Động rất sợ nó sẽ bị âm phong thổi tan, hắn vội vàng dùng Huyền Âm chân khí khu động Dưỡng Hồn Tháp. Hắn hướng về phía con âm hồn kia, miệng lẩm bẩm.
Sau đó một cỗ năng lượng kỳ dị dao động, con âm hồn giống như bị một cái lưới trong suốt chắc chắn bao phủ, cái thân thể đang ở trạng thái sương khói lập tức bị hút vào bên trong Dưỡng Hồn Tháp. Lôi Động không nhanh không chậm phong ấn cái cửa lại, sau đó mới có thời gian ngồi hổn hển tại chỗ, dùng phương thức thổ nạp để hồi phục Huyên Âm chân khí bị tiêu hao kịch liệt.
Tuy nói tiểu kiếm xanh thẫm và Dưỡng Hồn Tháp đều là những loại pháp khí dành cho tu sĩ cấp thấp. Nhưng mà dù sao thì Lôi Động cũng chỉ là tu sĩ Luyện khí kỳ tầng thứ nhất mà thôi, thao tác khó tránh khỏi cố hết sức. Một trận đấu pháp ngắn như vậy, mà Huyền Âm chân khí của hắn đã tiêu hao mất bảy tám phần. Đợi đến khi Huyền Âm chân khí đã khôi phục được một chút, Lôi Động cũng không dám lưu lại ở chỗ này nữa, quay người đi về trong Vạn Quỷ thành.
Nếu tìm thêm, có lẽ còn có thể tìm thấy những con âm hồn khác. Nhưng Lôi Động cũng không dám làm ẩu, dù sao thì cũng rất vất vả mới xuyên việt đến đây, hắn cũng không muốn bởi vì sự khinh thường mà mình lại bỏ mạng ở đây.
Vạn Quỷ thành, không hổ là có cái tên vạn quỷ. Đến buổi tối ngược lại càng thêm náo nhiệt hơn vài phần so với ban ngày. Lấy thân phận đệ tử Vạn Quỷ Quật của Lôi Động, không có khả năng bị làm khó dễ. Dùng miếng ngọc bội kia để tìm một chỗ ở miễn phí trong khách sạn. Lúc này hắn mới yên tâm ngồi xuống đả tọa, thẳng cho đến lúc trời sáng hắn mới khôi phục được toàn bộ lực lượng trong cơ thể. Hắn không khỏi cảm khái một câu, nghèo! Quả nhiên chính là nguồn gốc lớn nhất của tội lỗi. Nếu trong người hắn có một ít đan dược khôi phục chân khí, chỉ cần dùng một viên là chút hao hụt chân khí trong cơ thể sẽ nhanh chóng được khôi phục. Đáng tiếc chính là hắn chỉ còn lại một viên linh thạch cuối cùng. Có lẽ sẽ có tác dụng lớn ở trong môn phái, hắn cũng không dám tùy ý sử dụng lãng phí.
Đến bây giờ thì Lôi Động mới có lòng thanh thản đi xem con âm hồn hắn bắt được tối hôm qua. Vì bảo hiểm, tối hôm qua hắn chỉ dám sử dụng cái Dưỡng Hồn Tháp bình thường kia.
Lấy ra cái Dưỡng Hồn Tháp đã được tế luyện sơ qua kia, Lôi Động dùng thủ pháp đặc thù trong Ngự Quỷ Quyết khiến cho mình và cái Dưỡng Hồn Tháp tâm thần hợp nhất.
Hắn phát hiện ra ở bên trong tầng một của cái Dưỡng Hồn Tháp vốn trống rỗng kia đã xuất hiện một con âm hồn ở trạng thái sương khói. Chỉ thấy nó rúc vào một góc của Dưỡng Hồn Tháp không hề nhúc nhích. Có lẽ là đã được Dưỡng Hồn Tháp tẩm bổ, lúc này so với cái trạng thái tùy thời có thể tiêu tán tối hôm qua thì tốt hơn rất nhiều.
Loại pháp khí Dưỡng Hồn Tháp này, không phải tác dụng chủ yếu là vây bắt âm hồn, mà là chỗ cho âm hồn cư trú và tu luyện. Kể cả là bị thương thì ở bên trong Dưỡng Hồn Tháp cũng sẽ được chậm rãi chữa trị, khiến nó phục hồi. Dù sao thì chủ tài liệu tạo ra Dưỡng Hồn Tháp chính là một loại hồn mộc có thể tẩm bổ hồn phách.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Động thúc dục công năng phân định của Dưỡng Hồn Tháp, bắt đầu xem xét phẩm chất của con âm hồn này. Một tia quang mang nhàn nhạt chiếu lên trên thân hình của nó.
← Ch. 0015 | Ch. 0017 → |