← Ch.0024 | Ch.0026 → |
Nhưng bất kể nói thế nào, gốc Linh Chi này vẫn chưa tới trăm năm hỏa hầu. Có lẽ con cự xà kia tùy ý rời khỏi vị trí chạy tới nơi đây, chính là vì muốn thủ hộ khỏa Linh chi chưa đủ hỏa hầu này. Bởi vì linh vật đạt đến giai đoạn hỏa hầu nhất định, hiệu quả sẽ vượt xa linh vật chưa đủ hỏa hầu. Tỷ như gốc Linh chi này chỉ chênh lệch một đường, nhưng đúng là một đường này, giá cả khác biệt nhau có lẽ lên tới hơn 10 lần, thậm chí gấp mấy chục lần.
Kể từ đó, sau khi ba người cuồng hỷ lại bắt đầu có chút do dự.... nếu như cứ hái đi như vậy, tuy có lẽ mỗi người sẽ được chia thêm mấy khỏa linh thạch. Nhưng vạn nhất không tới mấy ngày nữa, gốc linh chi này sẽ thành thục thì sao? Có thể tại nơi dã ngoại hoang vu gặp được loại linh chi đẳng cấp này, đích thật là vận khí. Nhưng thứ vận khí này, ai cũng không biết nó đến khi nào. Có trời mới biết bỏ lỡ cơ hội phát tài lần này, còn phải đợi bao lâu nữa?
- Hái a.
Vệ Hoa cũng không nỡ nói:
- Có trời mới biết thứ này khi nào mới thành thục? Chúng ta lại không thể chờ ở đây cả ngày được, nói không chừng có người phát hiện rồi hái đi. Lần này liền thiển cận một lần, rơi vào túi mới coi là bình an a.
- Được, vậy thì hái.
Trần Mâu cũng nghiến răng nghiến lợi nói, vì cái gì khi gặp được gốc Linh chi này, nó lại chưa đủ hỏa hầu chứ? Sao lại tra tấn người như vậy.
- Đợi một chút.
Lôi Động ngăn cản:
- Hình như ta đã từng đọc qua, nếu như tại nơi dã ngoại gặp được linh thảo hoang dại chưa đủ thành thục, có thể thông qua thủ đoạn cấy ghép đem về tài bồi. Mặc dù có thể bởi vì cấy ghép thất bại mà bị hủy diệt, nhưng vẫn còn tốt hơn chuyện mổ gà lấy trứng. Có lẽ nuôi dưỡng tầm vài ngày, nhiều lắm là một hai năm, nó liền có giá trị trên trăm linh thạch rồi.
- Cấy ghép?
Trần Mâu cùng Vệ Hoa, hiển nhiên không có lòng dạ thanh thản mà đọc tạp thư như Lôi Động. Nghe Lôi Động nói cũng kinh hỷ cùng với nghi hoặc. Trên trăm linh thạch, ba người mỗi người một phần cũng có hơn 30 khối linh thạch rồi, đích thật là vô cùng động tâm.
Cũng may hai người Trần Vệ, tính tình tuy trầm ổn, nhưng cũng thuộc loại người ưa thích đánh bạc. Lợi ích chênh lệch hơn mười lần, lập tức làm cho hai người họ đồng ý với lời nói của Lôi Động. Lôi Động lúc trước đã thu được chỗ tốt của hai người họ, quyết định chính mình đi đầu trở về tìm tài liệu đọc, cùng với chuẩn bị công cụ cấy ghép. Mà hai người Trần Vệ, thì trốn ở chỗ này trông coi linh chi.
Hơn ba trăm dặm, không có ngựa xe cũng rất là tốn sức. Dù Lôi Động đã tẩy tủy phạt mao, tốc độ chạy cũng rất nhanh. Nhưng một đường chạy qua chạy lại này, cũng phải bỏ ra mấy ngày.
Lúc hai người Trần Vệ nóng ruột nhìn thấy Lôi Động, hưng phấn một hồi, ở nơi hoang dã này chờ thêm mấy ngày chắc là phát điên mất. Bất quá Lôi Động cũng không dám để cho bọn họ nhúng tay đào móc, tốt xấu gì thì mình cũng đọc qua được chút ít tư liệu.
Hai người này, cơ bản là nửa điểm cũng không biết. Lại để cho hai người này canh chừng, mình thì lại nhảy vào trong khe rãnh, lấy ra một hộp ngọc phải dùng một khối linh thạch mới đổi được, cẩn thận từng li từng tí cấy ghép gốc linh chi kia.
Đồ chơi này nếu chịu khó nuôi dưỡng chính là thứ đáng giá cả trăm khối linh thạch, bằng với mấy chục con yêu thú luyện khí hai tầng đấy, bởi vậy Lôi Động cũng không dám có nửa điểm khinh thường nào. Tiêu hao đến gần nửa canh giờ, mới đưa được gốc linh chi hoàn hảo không tổn hao gì vào trong hộp ngọc. Tác dụng lớn nhất của hộp ngọc, chính là bảo trì linh tính của linh chi không tiêu tán ra ngoài. Nhưng còn cần mau chóng cấy ghép đến hoàn cảnh mới phù hợp.
Đợi đến lúc hoàn thành Lôi Động mới thở phào nhẹ nhõm, muốn leo đi lên. Nhưng nghe được phía trên khe rãnh một trận ồn ào, nghe thấy tiếng nói đầy tức giận của Vệ Hoa:
- Chúng ta cũng là vừa đến nơi này, không có nhìn thấy cái gì yêu thú cấp hai và tín vật tông phái. Các ngươi một người luyện khí tầng hai, hai người luyện tầng một, đừng cho là chúng ta dễ khi dễ.
Lôi Động vội vàng đình chỉ động tác, vừa rồi rõ ràng là Vệ Hoa hô lên cho hắn nghe. :
Lôi Động âm thầm triệu hoán ra Quỷ tốt của mình, chầm chậm bò lên trên khe rãnh.
Vụng trộm nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy ba người có nam có nữ ăn mặc đồng phục Âm Sát tông đang giằng co với hai người Trần, Vệ.
Đương nhiên, ba người này rõ ràng cũng không phải là người Vạn Quỷ Quật. Nếu không, mọi người mặc dù không quen, ít nhất cũng biết nhau. Quả nhiên, tên gia hỏa luyện khí tầng hai cầm đầu kia, biểu lộ lạnh lùng đầy ngạo khí nói:
- Xem ra các ngươi chính là người Vạn Quỷ Quật a? Cực Âm Động ta chính là khi dễ các ngươi, thế nào? Thức thời liền giao ra đây, nếu không ta đem các ngươi đánh gãy tay gãy chân thì đến lúc đó lại tổn thương hòa khí rồi.
Nói xong, trong tay giương lên một thanh phi kiếm màu lửa đỏ, từ khí tức và sự linh động mà xem, rất rõ ràng chất lượng của nó vượt xa thanh tiểu kiếm màu xanh sẫm của ba người Lôi Động.
Thì ra là người Cực Âm Động, mặc dù mọi người đều là đệ tử của Âm Sát tông, nhưng cũng phân thành sư môn độc chiếm một vùng. Trong lúc giúp nhau, đương nhiên sẽ có bất hòa cùng với cạnh tranh. Nghe nói Cực Âm lão tổ của Cực Âm Động này, từ trước đến nay không mấy hòa thuận với Vạn Quỷ lão tổ nhà mình. Nghĩ đến đây, Lôi Động không khỏi có chút chủ ý, sai sử Quỷ tốt lách ra xa xa, lượn một vòng, luẩn quẩn ra sau, lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi và cẩn thận tiếp cận với tên gia hỏa luyện khí tầng hai đầy kiêu ngạo kia.
Ba người bọn hắn nhìn không thấy, nhưng Lôi Động lại cố ý để hai người Trần Mâu và Vệ Hoa nhìn thấy Quỷ tốt.
Hai người này tuy tuổi tác không lớn, nhưng bởi vì gia đình đều có truyền thống là học giỏi, đều là một thế hệ cáo già. Bắt đầu bày ra một bộ dạng chột dạ kêu gào hung ác:
- Ngươi muốn làm gì, chớ làm loạn a.... tất cả mọi người là đồng môn sư huynh đệ, ngươi dám xằng bậy, chúng tay trở về nhất định sẽ bẩm báo Vạn Quỷ lão tổ, bảo đảm các ngươi chịu không nổi.
← Ch. 0024 | Ch. 0026 → |