← Ch.0115 | Ch.0117 → |
Bất quá Diễm Ma vì cái gì mà lại đánh lớn lên mình a? Còn có, mình bị người khác uy hiếp cũng không phải lần đầu, nhưng uy hiếp kiểu này vẫn là lần đầu tiên thấy a.
Khuôn mặt có chút cứng ngắc, khóe miệng co giật hai cái. Hắn rất muốn hỏi lại nàng một chút, giết xong như thế nào lại dâm được nữa? Bất quá cũng không có bản lĩnh truyền âm lại, càng không thể trêu vào loại nhân vật cấp bậc như bà cô Diễm Ma này. Đành phải giả bộ như không nghe thấy, nín thở tập trung tinh thần.
- Diễm Ma, cảnh cáo ngươi lại tùy tiện truyền âm nữa thì xử trí theo môn quy.
Đồ trưởng lão phía trên trên khán đài nhíu mày quát.
- Nên quy củ một chút, đây là thi đấu tông phái.
Dứt lời, ánh mắt hình như liếc về phía Khô Cốt, giống như muốn đợi ý định của hắn rồi mới tính sổ.
Diễm Ma tựa hồ đối với Đồ trưởng lão có chút kiêng kỵ, vội vàng cười khan một tiếng, thu lại.
...
- Lôi Động!
Một tiếng âm trầm lạnh lẽo, thanh âm vang lên như trong kẽ răng nặn ra. Chỉ thấy Bách Lý Vân như một công tử ca, thân mặc bạch y, hai tay vòng khoanh phía trước, trực tiếp ngự khí phi hành, vẫn có chút tiêu sái đạp không bay lên lôi đài. Nhưng cái vẻ mặt hung ác nham hiểm kia cũng vì oán nộ quá sâu mà vặn vẹo, làm hủy hoàn toàn khí chất công tử ca phong lưu phóng khoáng của hắn.
Lôi Động từ nhỏ có rèn luyện khí lực, dáng người cũng không tệ. Tuy rằng gương mặt không giống tiểu sinh búng ra sữa như Bách Lý Vân, nhưng thật sự cũng có cạnh có góc, đường cong cường tráng, đã nhìn một lần không ngại mà nhìn lần thứ hai. Trang phục đệ tử đen kịt bó sát người, tay áo bồng bềnh, cũng có chút phong thái. Thấy Bách Lý Vân lên đài, sắc mặt không biến hóa nhiều, chỉ bình bình đạm đạm chào hỏi:
- Bách Lý a, tay của ngươi tốt chứ hả?
Bách Lý Vân nghe vậy cảm giác tay trái mình đau như kim châm, lời nói của Lôi Động giống như một cây gai, hung hăng đâm vào vết thương trong lòng hắn. Sắc mặt cực kỳ tái nhợt, không khỏi có chút dữ tợn nói:
- Lôi Động, nếu ngươi còn là nam nhân thì ở đây cùng ta đánh một trận sinh tử. Đừng cả ngày cứ trốn sau lưng nữ nhân ra vẻ uy phong.
- Wow ~ ngươi ưa thích thì theo ngươi nói đi.
Lôi Động đứng ôm hai tay, vẻ mặt với dáng vẻ thế nào cũng được, giọng điệu lười nhác đáp ứng Bách Lý Vân.
Hắn giống như không phải đang chuẩn bị cuộc đấu sinh tử mà là đi uống rượu vậy.
Cái này ngược lại khiến thần sắc Bách Lý Vân trì trệ. Vốn còn tưởng nếu như Lôi Động cự tuyệt, còn có thể nói lời kích thích cùng vũ nhục hắn. Ai ngờ, hắn lại đáp ứng thống khoái tùy ý như thế. Trong lúc nhất thời, Bách Lý Vân có chút kinh nghi bất định. Hẳn là trên người tiểu tử này có đòn sát thủ gì hay sao?
Tính cách Lôi Động tuy rằng cẩn thận, nhưng trên thực tế cũng là người quyết đoán. Thấy Bách Lý Vân nói thế, khẳng định chỉ một người có thể còn sống ly khai, hắn cũng buông bỏ tâm lý nhận thua. Từ sự kiện vừa rồi Diễm Ma truyền âm cảnh cáo, Lôi Động đoán đám lão tổ có lẽ đã đánh bạc lớn trong trận này.
Mà có thể làm cho Diễm Ma - một tồn tại mạnh bực này mở miệng uy hiếp mình không thể thua, có thể thấy thứ mà bọn họ đặt cược không chừng liên quan đến đại bảo vật của bản thân. Diễm Ma không có liên quan gì tới chính mình cũng tham dự, Vạn Quỷ Lão Tổ tự nhiên cũng hạ trọng chú (tiền đánh bạc lớn). Nếu là trận này đấu thua. Cho dù Vạn Quỷ Lão Tổ có thể nhờ tình cảm sẽ sung quân mình đi biên cương, sau đó tùy ý để mình tự sanh tự diệt. Nhưng mà Diễm Ma tuyệt đối sẽ không đơn giản bỏ qua cho mình.
Sợ hãi rụt rè hắn, còn không bằng nghênh đón một phen. Một khi thành công, Vạn Quỷ Lão Tổ từ nay về sau sẽ xem mình chính thức là đệ tử tâm phúc, mà ngay cả Diễm Ma cũng sẽ đối với chính mình vài phần kính trọng. Nhiều hơn nữa nói không chừng lại có thể có chỗ dựa lớn cho mình. Diễm Ma có thể cùng Vạn Quỷ Lão Tổ đứng ở cùng một trận doanh, có thể thấy được hai người quan hệ không cạn.
Còn nữa tu tiên vốn là một việc nghịch thiên. Nếu mà một cửa này của Bách Lý Vân còn không qua nổi thì nói cái gì tu tiên, nói chuyện gì nghịch thiên?
Song phương giao đấu, có đôi khi thường thường sẽ chú ý khí thế. Một phương khí thịnh, một phương khác nếu không phải dám trả lời, thường thường sẽ khí thế giảm sút.
Sắc mặt Bách Lý Vân âm trầm bất định, hơi có chút chột dạ, nhưng cũng biết thua người không thua trận. Chính mình dẫn đầu nói ra sinh tử đấu, đối phương đã đáp ứng, nếu như đổi ý, Khô Cốt Lão Tổ tuyệt đối tha cho không mình. Nghĩ đến đây, Bách Lý Vân cũng lộ ra thần sắc mỉa mai:
- Lôi Động ngươi cuối cùng chịu từ trong đũng quần nữ nhân chui đi ra. Bất quá, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Đã mắng xong chưa? Không có mắng xong, ta có thể đợi ngươi mắng thêm chốc nữa.
Lôi Động ôm khuỷu tay, khí định thần nhàn cười nói:
- Đối với người sắp chết đến nơi, Lôi mỗ từ trước đến nay luôn rộng rãi.
- Hừ.
Bách Lý Vân thấy mắng trận không có hiệu quả liền hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm nói:
- Mời ký sinh tử ước.
Tại mười năm Đại Bỉ, ký sinh tử ước cũng không phải là chỉ có một nhà. Từ xưa đến nay, rất nhiều đệ tử thân truyền một khi mâu thuẫn không cách nào điều hòa hóa giải thì thường xuyên chọn tại mười năm Đại Bỉ tử chiến để giải quyết. Chết đi liền tan thành mây khói, mà người thắng thì từ nay về sau dương danh lập vạn, tại thượng tầng tông phái lưu lại ấn tượng rất sâu, sau này con đường tu tiên thông suốt rất nhiều.
Bởi vậy, trọng tài trực tiếp từ trong lồng ngực lấy sinh tử ước ra, giao Bách Lý Vân ký. :
Lại lấy ra trước mặt Lôi Động, Lôi Động nhìn cũng không nhìn, lập ức ký tên của mình ngay.
- Lôi đài Bính Hào trận thứ hai. Bách Lý Vân của Khô Cốt Phong, quyết đấu với Lôi Động của Vạn Quỷ Quật, đổi thành song phương sinh tử đấu.
Trọng tài là một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ thần sắc nghiêm nghị. Bỗng nhiên, mục quang tuôn ra một đám tinh quang:
- Sinh tử đấu, bắt đầu!
Theo âm thanh bắt đầu còn chưa rơi xuống, thân hình hai người đồng thời chớp động, đều là hóa thành một bóng dáng nhàn nhạt giống như quỷ mị, phiêu hốt mà giảo quyệt, không thể nắm bắt. Duy nhất có chút bất đồng là Bách Lý Vân không ngừng có ý đồ gần sát Lôi Động. Mà Lôi Động thì cố gắng kéo dài khoảng cách.
Hai người rất nhanh từ trên mặt đất, xê dịch đến không trung mấy trượng. Ngươi truy ta đuổi, ngươi tránh ta truy. Lưu lại vài tàn ảnh không rõ, mắt người bình thường căn bản không cách nào thấy được hành động của hai người.
- Ồ? Lôi tiểu tử quả nhiên thật sự có tài, Quỷ Ảnh Độn lợi hại hơn vừa nãy rất nhiều, đúng là che giấu thực lực.
Diễm Ma thấy hai người đồng thời đều là sử dụng Quỷ Ảnh Độn, hơn nữa thấy song phương chẳng phân biệt được cao thấp. Không khỏi có chút kinh ngạc, vừa vui sướng nói:
- Trình độ kiến thức cơ bản của Lôi Động vững chắc còn trên suy đoán của bổn tọa.
- Kiến thức cơ bản lại vững chắc thì làm được cái gì?
Khô Cốt sắc mặt vẫn cứng đờ như trước, hừ lạnh nói:
- Bách Lý Vân tu vi cao hơn hắn, sớm muộn cũng mài chết tiểu tử này.
← Ch. 0115 | Ch. 0117 → |