← Ch.0536 | Ch.0538 → |
Sau khi một chữ đủ vừa ra, Thiên Ma đột nhiên phát lực, mãnh liệt hướng về phía Lôi Động. Mà thân thể mềm mại của nàng, như một đầu mẫu thú tràn ngập sức bật mà hung hăng quấn về phía hắn. Hàm răng khẽ cắn một cái lên cổ hắn, trong thanh âm tràn ngập mị hoặc nói không nên lời:
- Lôi Động, ngươi nói ta phải trừng phạt ngươi thế nào mới được đây?
- Lời đồn, tất cả đều là lời đồn.
Lôi Động cảm thấy có một lượng máu lớn cứ thế bị hút ra, nhiếp vào trong khí thế hung mãnh của nàng, trong nội tâm run sợ, vội vàng giơ tay đầu hàng nói:
- Nhiều nhất chỉ có Đạm Đài Băng Vân thôi, còn lại đều là bị người hãm hại, những năm gần đây, ta vẫn một mực giữ mình trong sạch mà.
Xoẹt ~
Quần áo Lôi Động hung hăng bị giật ra, chiếc lưỡi linh động mềm mại như có như không trêu chọc trên lồng ngực hắn... , hàm răng thỉnh thoảng lại khẽ cắn một cái, khiến cho Lôi Động vừa khoái hoạt vừa thống khổ, đến sau nhịn không được trầm thấp rên lên một tiếng.
Nhưng mà đúng vào lúc này lại thoáng cái dừng cả lại.
Vài đạo ma khí như linh xà quấn lấy tứ chi Lôi Động, cứ thế nhấc hắn lên không trung. Dưới sự cả kinh, Lôi Động vội vàng vận khởi Kim Đan chân khí, ra sức giãy dụa. Nhưng không ngờ Thiên Ma lại điểm một chỉ lên bụng hắn, ma khí tầng tầng lớp lớp lập tức xâm nhập vào trong đan điền hắn, chảy xuôi về phía tứ chi của.
Dưới sự vội vàng không kịp chuẩn bị, bị nàng đánh lén thành công. Mười thành lực lượng, trong chốc lát đã mất đi bảy tám thành. Chút lực lượng còn dư lại nào thoát khỏi sự khống chết của ma khí được chứ? Lôi Động liền vội gọi:
- Này này, Mi tỷ, không nên đùa như vậy chứ?
- Đùa?
Thiên Ma xinh đẹp sát khí mười phần, hừ hừ nói:
- Ai chơi với ngươi? Bản tôn hôm nay, muốn, ách, muốn đại biểu ánh trăng trừng phạt ngươi.
Dứt lời, ma khí quanh thân nhất thời bùng lên mạnh mẽ, bao chặt hắn lại, lại kịch liệt xoay tròn. Không được một lát, đã thấy ma khí kia tiêu tán vô tung vô ảnh. Thiên Ma vừa rồi một thân áo đen giờ lại triệt để biến hóa cái hình tượng.
Chỉ thấy Thiên Ma hiện giờ, thân thể cao điệu mềm mại thon dài hoàn toàn lộ ra không sót chút gì trong cách ăn mặc như có như không. Làn da ẩn hiện dưới lớp vải đen càng khiến người như muốn phun huyết. Nhất là đối với hai chân thon dài kia lại được mặc một tất chân màu đen khiến tròng mắt Lôi Động như muốn lồi cả ra ngoài, chiếc giày cao gót dài nhỏ càng khiến nàng như cao thêm.
- Cái này, cái này...
- Có thích không?
Thiên Ma thổi nhẹ bên tai Lôi Động, yêu khí mười phần kiều mỵ nói:
- Đây chính là cách ăn mặc khuê phòng lúc trước ngươi nói rất thích.
Cái này, ách, tựa hồ lúc trước trong lúc nhất thời cao hứng, đã hữu ý vô ý lộ cho Thiên Ma một ít khái niệm về các trò chơi kích thích trong kiếp trước. Tỷ như đồng phục y tá, tiếp viên hàng không nữ vương da trắng. Bất quá cách lúc đó đã lâu, bản thân Lôi Động cũng đã sớm quên, nhưng lại không ngờ, Thiên Ma chẳng những nhớ trong lòng mà còn thuận theo ý hắn mà thiết kế ra nữa. Tuy có hơi khác biệt với trong trí nhớ của Lôi Động, nhưng lại có tính mị hoặc khiến hắn như hít thở không thông. .
Cùng lúc đó, trong lòng Lôi Động cũng chỉ có cười khổ. Cô nãi nãi này không hổ là ma tính sâu nặng, nhớ rõ lúc trước mình không chỉ lộ cho nàng một loại trang phục. Cô nãi nãi này thật là, các loại trang phục nữ bộc, quần áo học sinh sao lại không làm? Lại cứ muốn làm ra loại khí phách mười phần này chứ? Không hổ loại có tiềm chất thiên sinh a.
- Mi tỷ, cái kia, tiểu đệ ta hôm nay thân thể không khỏe, không bằng, để hôm nào đó chúng ta lại ôn tình cũ, sao hả?
Lôi Động thấy khóe miệng nàng có tia cười ta vũ mị như có như không, trong lòng liền đập thình thịch, chột dạ xin tha thứ
- Không khỏe? Bản tôn ngược lại thấy ngươi vô cùng thoái mái dễ chịu mà.
Đôi mắt đẹp của Thiên Ma như có như không ngắm các bộ vị, lười biếng nói. Bỗng nhiên, lại nở nụ cười lạnh:
- Cho dù không khỏe thì sao? Mười mấy năm qua, bản tôn suy nghĩ mấy trăm phương thức, sẽ để cho ngươi hảo hảo lãnh giáo một chút.
Thấy trong mắt nàng lộ ra hung quang không chút che dấu, Lôi Động gần như muốn ngất đi. Cô nãi nãi này mười mấy năm qua trong đầu vẫn một mực cân nhắc mấy thứ đó sao? Bi ai, xem ra, nửa đời sau của mình phải giao vào tay cô nãi nãi này rồi.
Bỗng nhiên, Thiên Ma vẻ mặt vũ mị, thân thể mềm mại như rắn áp vào người Lôi Động, thở gấp liên tục, như phổ một khúc Thiên Ma ** vũ. Lôi Động dưới sự trêu chọc của nàng, cũng không tự chủ được thở phì phò, huyết mạch sôi trao, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú:
- Mi tỷ, thả ta ra, ta đến...
- Nói, ngoại trừ Đạm Đài kia ra, còn nữ nhân nào khác không?
Thiên Ma nào chịu nghe theo, tiếp tục dùng thủ đoạn không biết học được từ đâu của nàng để trêu chọc Lôi Động, chậm rãi nâng trán lên, khóe miệng cười lạnh như có như không:
- Tỷ như, Thánh nữ Lam Khinh Ti chẳng hạn?
- Ô, được rồi được rồi, ta nhận, ta nhận không được sao?
Lam Khinh Ti kia là ngoài ý muốn.
Lôi Động ra sức giãy dụa, nhưng lại bị ma khí ước thúc, nên chỉ đành đầu hàng:
- Bất quá, ngoại trừ nàng ra, thật sự không còn nữa.
- Thật không còn sao?
Thiên Ma tiếp tục trêu chọc, cười lạnh.
- Không có, thật không có sao?
Trận tra tấn này duy trì đến tối, Thiên Ma mới bán tín bán nghi, mị nhãn khẽ liếc, sau đó thả hắn ra. Mà Lôi Động bị nàng trêu chọc từ nửa đêm, vô số lần chợt cao chợt thấp, dục vọng đã sớm nhảy lên tới cực hạn, gào thét nhào tới muốn tàn sát bừa bãi thân dưới của Thiên Ma một phen.
Nhưng lại không ngờ, Thiên Ma lại bắt được hắn, ngược lại hung hăng đè hắn xuống
- Ninh ~
Theo Thiên Ma rên lên một tiếng, Lôi Động cũng sảng khoái gào lên. Dục vọng đã bị đè nén từ lâu, thoáng cái đã phóng ra toàn bộ.
- Đại tình thánh, ngươi không phải chứ? Nhanh như vậy đã đầu hàng rồi? Lại tới một lần nữa...
Trôi qua nửa ngày, lại là nghe thấy thanh âm như thực cốt của Thiên Ma. Trọn vẹn lại nửa buổi tối qua đi, Lôi Động thương tích đầy mình, gân mỏi mệt mới hiểu được, muốn áp đảo cô nãi nãi Thiên Ma này, quả nhiên là gánh nặng đường xa...
Trong phạm vi hạch tâm thế lực Âm Sát Tông, Lôi Động khống chế Ác Quỷ Chướng dùng tốc độ không nhanh lắm lướt đi dưới tầng trời thấp.
Hai chân ngồi xếp bằng, tản ra hộ thể cương khí, cảm thụ được làn gió ấm áp, không ngừng thổi lất phất qua khuôn mặt hắn. Nhìn những hạp cốc, ngọn núi quen thuộc kia, tâm tình hắn lại cảm thấy rất khoan khoái dễ chịu. Thậm chí còn ngửi được hương vị quen thuộc trong không khí, khiến hắn hưởng thụ được cảm giác xa cách quê hương lâu ngày.
Mấy canh giờ sau, sắc trời đã trở nên muộn dần.
Một tòa thành trì xuất hiện lờ mờ trước mắt hắn, tường thành ngăm đen cao lớn lạnh như băng, bên trên đặt mấy khẩu cự pháo dữ tợn, khiến người nhìn vào không rét mà run. Vạn Quỷ Thành, đây là một thành trực thuộc Âm Sát Tông Vạn Quỷ Quật. Đại lượng phàm nhân trong thành là dựa vào Vạn Quỷ Quật mà sinh tồn, các đệ tử Vạn Quỷ Vật cung cấp, bảo đảm những trang thiết bị hậu cần cần thiết.
← Ch. 0536 | Ch. 0538 → |