← Ch.0700 | Ch.0702 → |
Bởi vì, thực lực vi tôn mà thôi. Thử nghĩ cái thế giới này các tộc đỉnh phong tồn tại đều là Hóa Thần sơ giai. Mà lão nhân gia hắn thì Hóa Thần trung giai, hơn nữa còn là lão yêu quái sống mấy ngàn năm có thể không làm cho người ta sợ hãi sao?
Chỉ là thấy U Minh Quỷ Đế một mình một người, nhẹ nhõm thống trị u minh quỷ vực trước ba vị Tam đại Hóa Thần cường giả, kỳ thật thực lực có thể thấy được một phần. Hơn nữa Lôi động còn từng gặp qua phương thức chiến đấu lão nhân gia, bất kể là Minh Thần Chân Ngôn Thuật hay là U Minh Hắc Sát trận, đều ngưu bức rối tinh rối mù. Lôi Động đoán chừng, nếu như ở vào thời kỳ toàn thịnh, U Minh Quỷ Đế đoán chừng có thể solo hai ba cái Hóa Thần sơ giai mà không rơi xuống hạ phong.
Nghe được chuyện này, ngay cả trên mặt Dạ Xoa Vương đều lộ ra cuhts kinh ngạc, sau đó biểu lộ vẻ tôn kính nói:
- Quỷ Đế tiền bối đích thật là một đời tuyệt thế cường giả, so bổn Vương mạnh hơn nhiều. Nếu như lão nhân gia hắn chịu ra mặt, Tu La tộc nể tình đó là nhất định. Bất quá Lôi Động, ngươi thật sự có nắm chắc để cho lão nhân gia hắn xuất mã sao?
Dạ Xoa Vương gọi một tiếng tiền bối thật cũng không tính toán quá phận, dù sao thời điểm U Minh Quỷ Đế người ta quát tháo tung hoành thì Dạ Xoa Vương hắn đang còn bú sữa mẹ ấy chứ.
- Tiền bối mời xem.
Lôi Động không nói hai lời ném ra một lệnh bài bền măt đen sì, tràn ngập vô số hoa vân huyền ảo.
Dạ Xoa Vương tiếp nhận, dùng thần niệm quét qua, chợt bất ngờkinh hỉ nói:
- Quả nhiên là lệnh bài của lão nhân gia hắn, Đông Hải Dạ Xoa Tộc chúng ta được cứu rồi.
Đến lúc này, Dạ Xoa Vương mới nặng nề mà thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần U Minh Quỷ Đế chịu ra mặt, rất nhiều nan đề đều có thểgiải quyết dễ dàng rồi.
Trả lệnh bài lại cho Lôi Động, Dạ Xoa Vương đối với Lôi Động đặc biệt khách khí vài phần, quả thực là coi hắn như là trên cả chính mình:
- Lôi Động ah, chuyện mời tiền bối ra mặt thì giao cho ngươi, đáng tiếc phải dùng lệnh bài này.
Lôi Động chậm rãi lắc đầu nói:
- Tiền bối, cũng không phải vãn bối keo kiệt, không chịu dùng lệnh bài triệu hoán Quỷ Đế. Chỉ là thứ nhân tình này dùng một lần thì ít đi mộ lần. Lần này chúng ta nương tựa theo nhân tình vượt qua nguy cơ, như vậy tiếp theo thì sao? Lúc nào cũng tìm đến hắn sẽ làm cho Quỷ Đế tiền bối chán ghét.
Bởi vậy, ý tứ của vãn bối chính là phải thành lập một liên minh lâu dài ổn định, đôi bên cùng có lợi mới được. Dùng lợi ích của cộng đồng thì minh ước tam phương của chúng ta mới có thể tạo thành thế lực vững chắc nhất.
Nguyên bản Dạ Xoa Vương thập phần thưởng thức Lôi Động, nghe hắn nói xong thì lại càng coi trọng thêm vài phần:
- Tốt! Tốt! Lôi Động ngươi nói đi, bổn vương nghe là được
Cùng lúc đó, Lôi Động cũng thở phào nhẹ nhõm vì mục đích đãhoàn thành.
- Đầu tiên chính là liên hệ lẫn nhau lợi ích đồng đều. Trước tiên lànói về đại lục cỉa Khang Châu ta, tuy rằng thiên tài địa bảo rất nhiều, nhưng mà so với tiền bối chiếm giữ Dạ Xoa Hải, lưng tựa Vô Tận Hải vực thì đương nhiên không thể bằng.
Lôi Động trầm ngâm một phen, sau đó mới nói rõ:
- Bất quá Khang Châu ta cũng không phải là không có ưu thế. Đằng sau chúng ta chính là Hoành Đoạn sơn mạch, đằng sau sơn mạch là Đại Hoang mạc khổng lồ vô cùng, bên trong Đại Hoang mạc có rất nhiều kỳ trân dị thú, thiên tài địa bảo, vì thế tài nguyên của Khang Châu chúng ta cũng không ít.
- Ha ha, Lôi lão đệ ngươi lại đem Khang Châu tính toán trở thành của mình, thật sự là làm cho bổn vương kinh ngạc.
Dạ Xoa Vương tức giận trừng mắt nhìn Lôi Động.
- Tiền bối chẳng lẽ không cho rằng, Khang Châu địa phương nhỏ này vẫn còn có nhiều tông phái mọc lên san sát như rừng, cùng nhau liên minh công phạt, thật sự có chút quá hỗn loạn sao?
Trong ánh mắt Lôi Động không che giấu hào quang dã tâm của mình, hắn nói:
- Tựa như lần này, tất cả tông các phái đều vì ích lợi của mình tranh đấu không ngớt, ngoại địch tùy tiện kích động một chút sẽ bị chia năm xẻ bảy. Như thế chẳng phải là điều mà tiền bối luôn hi vọng sao? Hơn nữa, tiền bối sẽ cho rằng một kẻ một liên minh không thống nhất lại có thể cho mình cảm giác an toàn hay mạnh mẽ được sao? Nhưng tiền bối đừng quên, một minh hữu không thống nhất thì sẽ giống như kẻ kéo chân đằng sau. Không cách nào ở lúc mấu chốt cung cấp cho mình sự trợ giúp mạnh mẽ.
- Lôi Động chẳng lẽ ngươi là muốn thống nhất toàn bộ Khang Châu? Chẳng lẽ ngươi khát vọng chiến tranh như vậy?
Đạm Đài Băng Vân cũng bị dã tâm khủng bố của Lôi Động làm cho sợ hãi, trong đôi mắt đẹp lộ ra thần kinh hãi không hiểu. Vừa nghĩ tới thống nhất, Đạm Đài Băng Vân sẽ nghĩ tới chiến tranh, đã có chiến tranh thì tất Thiên Âm cung cũng sẽ bị cuốn vào. Đạm Đài Băng Vân thật sự không muốn Lôi Động cùng tông phái của mình đối địch.
Cùng lúc đó, Dạ Xoa Vương cũng dùng ánh mắt nghi vấn nhìn chằm chằm vào Lôi Động, đích xác, thực lực cá nhân của Lôi động không mạnh, nhưng nương tựa theo U Minh Quỷ Đế ủng hộ, tất nhiên có tư cách tại Khang Châu quấy lên một phen mưa gió, đến lúc đó Dạ Xoa Tộc chỉ sợ cũng không cách nào đứng ngoài cuộc mà nhìn.
- Băng Vân, chỉ sợ ngươi đã hiểu lầm ta.
Lôi Động thở dài một hơi nói:
- Phải nói chiến tranh, Khang Châu chúng ta qua nhiều năm như vậy, làm sao từng đình chỉ? Mỗi một năm, mỗi một ngày đều có tu sĩ bởi vì chiến tranh mà chết đi, loại tình hình này đã tiếp tục bao nhiêu năm? Một khi thống nhất, Khang Châu chúng ta có thểthành một chỉnh thể chính thức. Chính là ngay cả Thái Thượng Tông Đại tông phái mạnh mẽ như vậy cũng không dám kỳ thị địa phương nhỏ bé như Khang Châu chúng ta. Huống chi sau lưng chúng ta còn dựa vào Đại Hoang Mạc, tư nguyên tốt như thế mà không sử dụng khai phá. Lại chỉ dùng tinh lực suốt ngày tiêu hao cho nội đấu, cứ mãi như vậy Khang Châu chúng ta làm sao chịu nổi? Còn nữa chính là thành kiến môn hộ, Băng Vân ngươi cũng đã biết có bao nhiêu tình lữ giống chúng ta bởi vì lập trường vìtông phái bất đồng mà làm cho chia ly, thống khổ cả đời?
Câu nói sau cùng thật khiến Đạm Đài Băng Vân có chút cảm động. Nếu không bởi thực lực bây giờ của nàng đã rất cường đại, mới có gan dám đứng thẳng lưng mà nói chuyện. Nếu là Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ thì ngay cả nửa câu một câu cũng không có quyền nói, mà trực tiếp chính là chôn vùi trong cát bụi.
Nhất là Thiên Âm cung là ôột tông phái chỉ dành cho nữ tử, bao nhiêu lần chuyện như vậy rồi. Đạm Đài Băng Vân thậm chí loáng thoáng nghe nói, sư tôn chính mình Cơ Thanh Đồng giống như cũng có gút mắc cảm tình cuối cùng đau khổ cả đời. Hơn nữa còn thường xuyên nghe được sư tôn khảy đàn mang theo một chút ưu thương thở ngắn than dài.
- Lôi Động, tiêu trừ thành kiến môn hộ nhất định phải có chiến tranh sao?
Sắc mặt Đạm Đài Băng Vân tựa hồ có chút thống khổ.
- Thi triển thủ đoạn lực lượng chỉ sợ là tránh không khỏi.
← Ch. 0700 | Ch. 0702 → |