← Ch.0790 | Ch.0792 → |
Lôi Động liếc qua Huyền Xà chấm dứt giả chết biến ảo thành hình người, lảo đảo bay về phía chủ nhân hắn. Ý tứ rất rõ ràng, ta không phải không yên tâm Tà Phượng ngươi mà là lo lắng Huyền Xà.
Câu "tiền bối" của Lôi Động tuy rằng hơi chói tai, nhưng chính điều này lại khiến cho cảm giác tức giận của Tà Phượng tiêu tan gần hết. Nói như thế nào thì cũng liên quan tới tính mạng cả nhàcủa người ta, Lôi Động không phải đề phòng mình, mà là trở ngại Huyền Xà ở đây.
Nữ nhân ở trạng thái như thế tuy có chút tỉ mỉ, nhưng ở một số phương diện lại cực kì nhạy cảm, nửa điểm đều không được phép sai lầm. Nhưng có nhiều chỗ tưởng chừng như đơn giản thường sẽ trì độn vô cùng. Đối với giải thích sơ sài gợi ý của Lôi Động, nàng tự nhiên là thay Lôi Động giải quyết toàn bộ suy nghĩ đó. Lại thoáng nhìn Huyền Xà vừa giả chết hoàn tất, hấp tấp đi lên lại càng cảm thấy hắn ta hèn mọn bỉ ổi không chịu nổi, nhìn như thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt. Lúc này, sắc mặt của TàPhượng trở nên vô cùng lạnh lẽo, nàng nổi giận nói:
- Ngươi dầu gì đường đường cũng là một yêu thú Hóa Thần kì, nếu đánh không lại người ta thì thôi, vậy mà đi giả chết. Ta cho ngươi chết luôn bây giờ, lăn đi càng xa càng tốt.
Khí tức bá đạo của nữ vương lập tức hiển lộ không bỏ sót một chút nào.
Huyền Xà đã sớm nếm qua đau khổ từ Tà Phượng, lúc này nào dám có nửa câu phản bác, tuy rằng miệng đầy ủy khuất cũng chỉdám nuốt ngược lại vàng bụng, nếu không thì ba cô tổ này chỉcần dụng một cái ý niệm trong đầu thì mình sẽ sống không bằng chết. Không có thực lực a. Không có thực lực thật là khổ. Không đợi Tà Phượng trừng mắt lần thứ hai, Huyền Xà đã dốc sức liều mạng bỏ chạy về phía xa, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Bốn Khôi Lỗi Hóa Thần phảng phất đều có linh trí bất phàm, nên không có một tên nào ngăn cản Huyền Xà ly khai.
Sau khi chờ Huyền Xà rời đi mấy trăm dặm, lông mày Tà Phượng lúc này mới giãn ra, nàng dịu dàng nói với Lôi Động:
- Con rắn chết kia đã chạy ra ngoài trăm dặm rồi, với cường độ thần niệm của hắn, chắc chắn không thể nào nghe được giữa chúng ta nói chuyện với nhau.
Ngữ khí dịu dàng mà nhu hòa của nàng hiện giờ so với bộ dáng hung ác với Huyền Xà lúc nãy, quả là khác nhau một trời một vực như thiên và địa.
Đồng thời, bốn Khôi Lỗi Hóa Thần kì cũng đều đem lực chú ýtoàn bộ đặt ở trên người Lôi Động Lôi Động. Từ trước đó, trong quá trình trao đổi Lôi Động đã biết bốn Hóa Thần Khôi Lỗi cónguyên thần không phải giết địch bắt lấy mà trực tiếp là tựnguyện dâng lên.
Đến tận lúc này, Lôi Động cũng không do dự nữa, hắn đem Nguyên Anh thai nghén bên trong Hỗn Độn Phệ Hồn tháp đi ra. Nguyên Anh vừa ra khỏi Phệ Hồn Tháp có dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, nhỏ bằng ngón tay cái, nhưng chỉ sau chớp mắt nó đã biến thành một tòa tháp cao vài thước, thân tháp phong cách cổ xưa mà giản lược, không có quá nhiều chỗ hoa mĩ.
Người bình thường liếc nhìn, làm sao có thể phát hiện chiếc tháp này không tầm thường. Cho dù là ném đến ven đường cũng sẽ không có ai đi nhặt, nếu không bề ngoài của nó tỏa ra quang mang sáng lạn, bên trên viết ta là cực phẩm Linh Bảo thì làm gìtới lượt tên khố rách áo ôm như Lôi Động đạt được chứ?
Ánh mắt linh động của khôi lỗi màu bạc cầm đầu lộ ra vẻ kinh ngạc dị thường, hắn chỉ vào Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp vô cùng tầm thường thốt lên:
- Này, đây là... Không, không có khả năng.
Ba Khôi Lỗi còn lại một mực chưa từng lên tiếng cũng nhao nhao lộ ra thần thái ngạc nhiên mà không dám tin tưởng.
Tà Phượng cũng cẩn thận quan sát kĩ Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp, nhưng nàng thấy thế nào, đều không nhìn ra cái tháp tầm thường này có chỗ gì bất thường cả.
Hắn còn chưa dứt lời thì Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp lại bắt đầu kịch liệt run rẩy tản mát ra một tầng hào quang nhàn nhạt.
Loong coong ~
Từng tiếng tiếng nổ mạnh vang lên.
Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp tránh thoát khỏi trói buộc thần niệm của Lôi Động liền hoạch xuất một đường vòng cung hoàn mỹ, sau đó phi tốc hướng về phía Minh vương điện mà đi. Dị tượng này vừa xuất hiện khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng vật ấy có lẽ cùng Minh vương có liên quan. Sáu người lúc này đèu lấy ra pháp bảo đuổi theo, nhưng lại sợ quấy nhiễu bảo bối vì thế phi hành cách nó vài dặm.
Chỉ trong mấy chục nhịp thở, Lôi Động đã đuổi kịp Hỗn Độn PhệHồn Tháp bay đến đến giữa không trung bên trên Minh vương Chủ Điện. bên trong chủ điện lộ ra một đạo hào quang sáng ngời hô ứng cùng với Phệ Hồn Tháp, thời điểm cả hai gặp lại giống như thân nhân lâu ngày mới gặp, vui sướng quanh quẩn bên nhau.
Mọi người từ rất xa đều thấy được một màn này, ngay cả Lôi động cũng bình tĩnh dị thường. Tuy nói Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp vừa mới tạm thời tránh thoát thần niệm trói buộc của hắn, nhưng chuyện này chỉ mang tính tạm thời mà thôi. Một kiện Linh Bảo cho dù càng lợi hại như thế nào cũng không có khả năng tựhành xóa đi thần hồn lạc ấn của chủ nhân lưu lại phía trên.
Lôi Động không phải tế luyện Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp theo phương pháp tế luyện bình thường, mà dùng là hồn luyện thuật, tức là đem thần hồn của Lôi Động hòa thành một thể với Linh Bảo. Theo tế luyện càng lâu thì đến lúc đó Linh Bảo cùng thần hồn khó có thể phân biệt nữa.
Chỗ tốt là đối với tính khống chế Linh Bảo rất mạnh, hoàn toàn chính là một bộ phận của thân thể, có thể phát huy ra uy lực cực lớn rất khó bị cướp đi, trừ phi chủ nhân thân vẫn, thần hồn tán loạn. Chỗ xấu chính là một khi Linh Bảo bị thương thì thần hồn của chủ nhân sẽ gặp liên quan và bị thương nặng.
Cũng là bởi vì chuyện này mà một khi có được dị bảo, các tu sĩ phải không quá tình nguyện dùng hồn luyện thuật đi tế luyện bảo bối, đem Linh Bảo luyện chế làm bản mạng. Bởi vì cho dù làchủ nhân tự mình muốn nghĩ xóa đi hiệu quả hồn luyện cũng cần tốn hao công phu cùng trả giá cực lớn khiến thần hồn rơi vào trạng thái suy yếu mới làm được.
Nhưng mà vật ấy quá trọng yếu đối với Lôi Động, hắn rất sợ bịcướp đi, cho nên mới dùng hồn luyện thuật tế luyện rất nhiều lần. Trong quá trình luyện hóa trường kì, Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp có lẽ đã cùng thần hồn của Lôi Động dung hợp làm một thể.
Bỗng nhiên đạo quang hoa chui vào Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp, thân tháp nhất thời tản mát ra quang hoa trước nay chưa có, Thất Thải Bảo Quang quanh quẩn không ngớt. Đến tận lúc này thì cũng đã nhìn ra chỗ bất phàm của kiện bảo bối này, nguyên một đám trừng lớn con mắt, nhìn không chuyển mắt vào Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp.
Không tới một lát sau, quang hoa đang chiếu sáng dần dần thu liễm lại, bảo tháp sau phút huy hoàng liền khôi phục lại vẻ bình thường không có gì lạ. Nhưng Lôi Động thì cảm nhận được rất rõ ràng biến hóa của bảo tháp, trước kia Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp chỉlà một kiện Linh Bảo có công năng cường đại dị thường, phần với là công cụ mạnh mẽ nhưng là vật chết. Mà giờ này khắc này, Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp đột nhiên có nhiều hơn một chút linh tính trước đó không hề có.
- Ồ? Ngươi là ai?
Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp bỗng nhiên hướng phía Lôi Động truyền lại một đạo thần niệm chấn động, thần niệm chấn động trực tiếp biến ảo thành một thanh âm tiểu cô nương trực tiếp xuyên thấu qua thần hồn trong đầu Lôi Động khiến tâm thần hắn nhộn nhạo.
Thông qua thần hồn chấn động trao đổi chính là một trong những đặc quyền của cao giai tu sĩ.. Đương nhiên, nếu như Lôi động không muốn, người khác cũng không cách nào xuyên thấu qua phương thức thần hồn chấn động phát tới trao đổi tin tức đấy. Nhưng Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp thì có chút bất đồng, dù sao nó đã cơ hồ triệt để cùng thần hồn của Lôi Động dung hợp lại với nhau, khó phân biệt, nếu là trao đổi thì quá đơn giản.
Không lâu sau khi thanh âm của tiểu cô nương truyền tới, tuy nói có chút như lọt vào trong sương mù, nhưng Lôi Động cũng làngười có kiến thức rộng rãi. Chỉ trong nháy mắt đã suy đoán ra nguồn gốc biến hóa kỳ diệu của Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp là từđạo quang hoa đó.
Mà quang hoa nhiều khả năng chính là khí linh của Hỗn Độn bảo tháp. Cổ nhân ngày xưa khi luyện chế một ít Linh Bảo trâu bò thường ưa thích dung nhập vào một cái khí linh để phụ trợ chủ nhân khống chế Linh Bảo, mà không cần tự thân đi làm, tựa như Lôi Động phát hiện linh khí tàn phá ở tràng thi đấu kia.
Một ít khí linh trâu bò khi đạt tới một trình độ nhất định sẽ không kém hơn đại đa số tinh linh, nếu là sống được đủ lâu thì không thể nói trước còn có thể học tập tiến hóa. Khí linh của tràng thi đấu chính là có xu thế của phương diện này.
Thần sắc Lôi Động lạnh nhạt dụng thần hồn ba động hồi đáp:
- Tại hạ chính là chủ nhân của Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp, xin hỏi ngươi là khí linh Minh vương chuyên vì bảo tháp luyện chế phải không?
- Đúng vậy, bổn cô nương chính là linh khí do Minh Vương Điện Hạ tập đại lượng Hỗn Độn linh khí, lại cho mượn một cây Hỗn Độn kim liên thai nghén ra.
Khí linh đang khi nói chuyện, còn có chút cảm giác non nớt, bất quá khẩu khí cũng không nhỏ, mà còn ẩn ẩn vẻ cao ngạo:
- Vì thế bổn cô nương coi như là khí linh cũng không phải khílinh bình thường mà là khí linh có sinh mạng. Đúng rồi, ngươi làai? Dám tự xưng là chủ nhân của bổn cô nương? Hỗn Độn PhệHồn Tháp, hừ, loạn thủ danh tự, đặt cái tên thật là khó nghe.
- Hừ.
Lôi Động chẳng muốn lại cùng so đo với với loại khí linh trẻ nít này, hắn trực tiếp vừa bấm pháp quyết, nói một câu:
- Thu!
Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp lúc này ngoan ngoãn nhỏ đi, hướng Lôi động bay tới, đồng thời dung nhập vào Nguyên Anh. Trong quá trình này, tiểu cô nương khí linh không ngừng chất vấn, ý đồ chỉhuy Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp phản kháng, nhưng cuối cùng chỉ làuổng công mà thôi. Quả thật, nàng là khí linh có được một bộ phận quyền khống chế Linh Bảo.
Nhưng trên thực tế, mặc kệ Linh Bảo nào cũng sẽ thiết kế và chếtạo sao cho người sử dụng phải có quyền hạn vượt trên khí linh. Không ai ngốc tới nỗi giao quyền điều khiển linh bảo vào tay khí linh. Linh bảo phải phục tùng chủ nhân trước rồi tiếp theo mới là khí linh. :
Tựa như kiếp trước của Lôi Động có một ít phim khoa học viễn tưởng, chắc chắn sẽ có một ít hệ thống trí não, nhưng trí não bất quá là thủ đoạn phụ trợ mà không có thể bao trùm cả ở trên nhân loại cũng là đạo lí thế này.
Lôi Động hoàn toàn có thể lách qua khí linh, trực tiếp chỉ huy Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp, thuần thục mà quen thuộc giống như làchỉ huy tay chân của mình. Tạm thời che đậy cô bé khí linh trong nguyên anh Lôi Động đang ồn ào không ngừng. Lôi Động tức thìtạo ra một bộ dạng thần bí khó lường nhìn về phía khôi lỗi màu bạc, bình tĩnh mà cung kính nói:
- Tiền bối đã từng gặp chuyện linh bảo này chưa? Vãn bối dưới cơ duyên xảo hợp đã nhận được Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp, trước kia không biết xuất xứ. Nhưng hiện tại kết quả rất rõ ràng rồi, bảo vật này chỉ sợ là chí bảo mà Minh Vương Điện Hạ tế luyện.
- Ngươi, ngươi làm sao có thể đạt được Hỗn Độn chí bảo màMinh Vương Điện Hạ luyện chế.
Khôi lỗi màu bạc tựa hồ cho đến hiện tại những lời nói thâm sâu khó lường như mất sạch, có chút nghẹn họng nhìn trân trối vào Lôi Động:
- Không có khả năng, Minh Vương Điện Hạ lúc trước thai nghén ra khí linh bảo lưu trong Minh Vương Điện, còn ngài thì ra ngoài tìm kiếm Hỗn Độn bổn nguyên, tuyệt không khả năng sẽ làm mất Hỗn Độn chí bảo.
- Tiền bối, vãn bối xin được thuật lại một sự kiện thực.
Thần sắc Lôi Động nghiêm nghị nói:
- Vãn bối là dưới cơ duyên xảo hợp, đạt được bảo vật này, hơn nữa căn cứ truyền thừa bên trong bảo vật này lưu lại thì vãn bối cũng không phải là là người thứ nhất đạt được tư cách làm chủ nhân của nó. Có một tiền bối gọi là Ma Đế, tựa hồ đã nhận được một quả Hỗn Độn bổn nguyên, mà hắn chính là lợi dụng Hỗn Độn bổn nguyên, triệt để luyện chế hoàn thành bảo vật này. Vãn bối bất quá là chịu ân trạch của tiền nhân mà thôi.
- Cái gì? Ma Đế?
Khôi lỗi màu bạc không có phản ứng, nhưng Tà Phượng thì trực tiếp che miệng kinh hô không thể tin được nhìn Lôi Động:
- Ngươi, ngươi đã nhận được truyền thừa của Ma Đế.
Khôi lỗi màu bạc tại nơi vắng vẻ này ngủ say không biết bao nhiêu vạn năm, đương nhiên không có nghe qua cái tên Ma Đế, nhưng mà Tà Phượng xuất thân từ Minh Phượng nhất tộc, màMinh Phượng nhất tộc từ xưa đến nay, đều không có suy tàn quálớn, vẫn một mực chiếm lấy địa vị chủng tộc chủ lưu, đương nhiên đã nghe nói qua tên tuổi của Ma Đế tông.
Ngay cả Phệ Hồn Tháp loại dị bảo nghịch thiên đều đã hiển lộ trước mặt Tà Phượng, Lôi Động ở đâu còn đi che giấu điều gìnữa, hắn không muốn quan hệ song phương lại xuất hiện vết rạn nứt. Lôi Động từ trước đến nay cho rằng nhân tình hoặc là không làm hoặc đã làm thì phải làm tới cùng. Nghe Tà Phượng kinh ngạc như thế, thần sắc Lôi Động liền lạnh nhạt nói:
- Đúng vậy, vãn bối xác thực đã nhận được truyền thừa của Ma Đế, bất quá việc này đồng dạng liên quan đến đến tánh mạng vãn bối, kính xin tiền bối hỗ trợ che dấu một chút.
Thấy Lôi Động tín nhiệm và nhanh nhẹn như thế, trong lòng TàPhượng không khỏi chảy qua một cảm giác thoải mái dễ chịu. Nàng dùng thanh âm như hòa nói:
- Ngươi yên tâm, đạt được truyền thừa truyền thừa của Ma Đếviệc này đích xác có tính trọng đại, trong lòng ta biết rõ tuyệt sẽ không hướng ra phía ngoài tiết lộ nửa câu. Khó trách, dùng thực lực Nguyên Anh sơ giai của ngươi lại có thể bức ta tới tình trạng này. Truyền thừa của Ma Đế quả nhiên cực độ bất phàm, làm cho người ta bội phục vô cùng.
- Sao? Cái này gọi là truyền thừa của Ma Đế lại có thể được TàPhượng tôn sùng như thế, hiển nhiên là thực lực bất phàm như thế sao?
Chuyện này khiến cho ngay cả khôi lỗi màu bạc đều cảm thấy cóchút tò mò rồi, thuận miệng hỏi một câu.
- Vãn bối chỉ đã nhận được truyền thừa của Ma Đế tông, vẻn vẹn biết được Ma Đế tông tại vài vạn năm trước cũng đã chôn vùi, mà hôm nay trong thế giới này, tin tức về Ma Đế tông rất ít, phảng phất như bị ai đó cực lực xóa đi.
← Ch. 0790 | Ch. 0792 → |