← Ch.0616 | Ch.0618 → |
Chẳng lẽ Dạ Xoa Vương lão nhân gia đã cho Thiên Ma một ít bảo bối nghịch thiên gì đó sao? Nếu có lão nhân gia chống đỡ ở phía sau thì Thiên Ma có giết chết Phiền Khúc Thanh cũng không gây ra vấn đề gì lớn.
Dạ Xoa Vương, Tu La Vương là những tồn tại mà quỷ vương trong Minh Vực không thể đánh đồng được. Có một chút chủng tộc cực kỳ cường đại, tỷ như Tu la, Dạ xoa, Ma tộc, Dực thần tộc... Bọn họ đều dựa vào truyền thừa viễn cổ để xưng hô các cường giả theo tầng lớp khác nhau, khác biệt với một số nơi khác. Nhưng tính ra thì bọn họ xưng hô cũng tương đối thống nhất với nhau, Vương cấp của bọn họ là tồn tại Hóa Thần kỳ. Vì vậy mà Dạ Xoa Vương, Tu La Vương, Dực Thần Vương... Tất cả đều là đại biểu cho tồn tại Hóa Thần kỳ.
Cái đó không cùng với xưng hô như ở trong Minh Vực, quỷ tộc và trong vòng tam giới lục vực, từ trước tới nay vẫn không được tính là đại tộc. Gần mấy nghìn năm dựa vào U Minh quỷ đế chấn hưng nên quỷ tộc mới có chút uy phong, danh khí đại chấn. Phàm là tiểu tộc thì luôn thích xưng hô kiểu cách một chút, đương nhiên cách xưng hô trong quỷ tộc xuất hiện cũng là do nhân loại trợ giúp một phần.
Mà Dạ Xoa Vương chính là cường giả Hóa Thần kỳ hàng thật giá thật, chính là tồn tại cùng cấp bậc với U Minh quỷ đế.
Đương nhiên Đông Hải Dạ Xoa Vương kia cũng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ mà thôi, so với U Minh quỷ đế có thực lực Hóa Thần trung kỳ thì vẫn kém hơn một bậc.
Nhưng cho dù như vậy thì Dạ Xoa Vương cũng là một tồn tại vô cùng cường đại trong thế giới này. Đừng xem Lăng Tiêu Bát Tử kiêu ngạo như vậy, há mồm nói muốn tiêu diệt Đông Hải Dạ Xoa tộc, nhưng mà nếu chân chính gặp phải Dạ Xoa Vương thì cũng phải cung kính, sụp mi mắt xuống như chó mà thôi.
Có suy đoán như vậy, sự lo lắng trong lòng Âm Sát Ma Tôn cũng giảm xuống, không nhanh không chậm nói:
- Huyền Chân huynh, tuy rằng những việc lớn trong Âm Sát Tông hiện nay do lão phu chủ trì, chỉ có điều việc quyết đấu sinh tử thì lão phu nghĩ cứ để Thiên Ma tự quyết định cho thỏa đáng.
Dứt lời, lúc này Âm Sát Ma Tôn mới nhìn Thiên Ma nói:
- Nghiên nhi, ngươi phải thận trọng rồi hãy đưa ra quyết đinh, không nên nóng giận nhất thời.
Âm Sát Ma Tôn nói một câu hai nghĩa nhắc nhở Thiên Ma một chút, nếu như có thể chiến thắng thì muốn làm gì thì làm, nếu như không nắm chắc thì đừng nên ký giấy sinh tử.
Thiên Ma thể hiện ra bộ dáng căm giận bất bình nói:
- Ma Tôn, nữ nhân đó vũ nhục Âm Sát Tông ta, ngôn từ lại làm nhục cả tiên sư, Nghiên Mi quả thực không nuốt được cục tức này, cho dù có chết cũng phải đánh một trận.
Huống chi Thái Thượng Tông thì làm sao? Tất cả mọi người cũng đều là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cả, không phải là người ba đầu sáu tay gì.
Âm Sát Ma Tôn trầm ngâm một lát, sau đó trịnh trọng gật đầu nói:
- Đã như vậy thì bản tôn sẽ thành toàn cho nguyện vọng của ngươi. Chỉ có điều ta nói trước, ký giấy sinh tử chỉ là để phòng ngừa đối phương truy cứu chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà thôi, thế nhưng trong quá trình quyết đấu chân chính, hai người đều phải nhớ kỹ điểm đến là dừng, thủ hạ lưu tình.
Những lời này của Âm Sát Ma Tôn chỉ là ứng với tràng diện mà nói thôi. Hiện nay đứa ngốc cũng đã biết, Thiên Ma và Phiền Khúc Thanh sau khi lên lôi đài, phỏng chừng sẽ đánh nhau không chết không ngừng.
Huyền Chân Tử bên kia cũng thể hiện ra bộ dáng nhân nghĩa, nói vài lời vô nghĩa một chút, sau đó song phương bắt đầu dựa theo quy củ, ký kết giấy sinh tử. Âm Sát Ma Tôn và Huyền Chân Tử làm nhân chứng, sau khi lên lôi đài sẽ không quan tâm đến chuyện sinh tử nữa, bằng hữu và sư môn của hai người cũng không bởi vì chuyện sinh tử mà giận chó đánh mèo, trả thù bên thắng lợi.
Hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ quyết đấu sinh tử, đương nhiên không thể lập tức bắt đầu ngay. Âm Sát Ma Tôn có chút trịnh trọng, mất một phen công phu thuyết phục, kéo dài thời gian quyết chiến vào nửa năm sau. Lý do của hắn đưa ra là mời các nhân vật lớn của chính tà lưỡng đạo tại Khang Châu tới quan chiến, cũng làm nhân chứng cho trận quyết chiến luôn.
Huyền Chân Tử thập phần không muốn ở lại địa bàn của đối phương lâu như vậy, hơn nữa sau thời gian nửa năm, nói không chừng Thiên Ma sẽ có thời gian chuẩn bị bảo bối lợi hại nào đó. Nhưng mà Âm Sát Ma Tôn nhìn ra nhu cầu quyết đấu của đối phương rất mạnh mẽ, vì vậy nói kiểu gì cũng không nghe, nhất quyết phải để thời gian nửa năm mới được. Huyền Chân Tử ngẫm nghĩ một hồi lâu sau cũng đành phải đồng ý.
Lần gặp mặt này tuy rằng song phương cũng không phải là trở mặt thành thù, nhưng tâm tư cũng thay đổi liên tục. Đoàn người Huyền Chân Tử sau khi về nơi nghỉ tạm bên ngoài Âm Sát Tông, sắc mặt Phiền Khúc Thanh có chút không vui nhìn Huyền Chân Tử nói:
- Sư huynh, cấp cho bọn họ thời gian nửa năm, nói không chừng Âm Sát Tông có mưu đồ gì đó, không tiếc tất cả đại giới làm ra việc gì đó thì làm sao bây giờ?
Nàng thấy hiện tại mình đang chiếm được ưu thế, đang có một khôi lỗi Nguyên Anh Kỳ phi thường quý hiếm, cùng với công pháp và linh bảo rất xuất chúng.
- Sư muội yên tâm, ngu huynh đã sớm có dự định rồi, đến lúc đó ngươi nhìn thì biết.
Huyền Chân Tử thể hiện ra dáng dấp huynh trưởng, phảng phất như trận này Phiền Khúc Thanh sẽ chắc thắng. Nhưng mà cho dù Phiền Khúc Thanh vài lần truy vấn, hắn vẫn không chịu nói ra phương pháp là gì.
Bọn họ thương lượng chiến thuật, bên phía Âm Sát Tông cũng tập hợp lại những vị Nguyên Anh Kỳ tu sĩ mà bình thường vô cùng khó gặp, mở ra một cuộc thảo luận nhỏ. Mặc dù những người này đều suy nghĩ Thiên Ma ứng chiến có phần lỗ mãng, trúng phải sự khích tướng của đối phương. Chỉ có điều người trong Âm Sát Tông bình thường vẫn tranh đấu với nhau, nhưng khi đối mặt với kẻ thù bên ngoài cũng rất đoàn kết, không để ý về những sự xung đột thường ngày.
Âm Sát Tông bắt đầu thương lượng, thảo luận xem làm sao để có thể chiến thắng được trận quyết đấu này. Trình độ tu vi của hai bên đều là Nguyên Anh trung kỳ, sự chênh lệch không lớn, mà công pháp tu luyện thì không thể hoàn thiện trong lúc nhất thời được, kể cả có tìm được công pháp tốt như thế nào đi chăng nữa. Vì vậy muốn tăng thêm phần thắng thì chỉ có thể dựa vào linh bảo, chiến sủng cùng với các dị bảo phụ trợ khác mà thôi.
Âm Sát Tông đã tồn tại ở Khang Châu thời gian trên một vạn năm, là một trong tám đại tông phái của Khang Châu. Nhiều năm tích góp hùng hậu như vậy, trong bảo khố đương nhiên tích trữ được rất nhiều bảo bối. Thế nhưng chúng trưởng lão cũng rất minh bạch, bảo vật để phù hợp cho tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ có thể phát huy được toàn bộ thực lực đã thiếu lại càng thiếu.
Nhưng các loại tài nguyên khác thì bọn họ tích góp được rất nhiều, bọn họ bắt đầu thảo luận, mặc kệ tổn hao đại giới như thế nào đi chăng nữa cũng phải đi mua một chút bảo vật, phù chú, đạo cụ uy lực lớn.
← Ch. 0616 | Ch. 0618 → |