← Ch.0073 | Ch.0075 → |
Về lời đồn Lôi Động bị thất sủng, sau một đoạn thời gian im lặng, đến khi Lôi Động trở về thì lại bùng lên, cuối cùng là càng ngày càng ác liệt.
Đối với cái loại tin đồn như vậy, căn bản là Lôi Động cũng không có để ở trong lòng. Hắn ở lỳ trong phòng, nghỉ ngơi thật tốt để hồi phục lại thân thể sau một năm hoạt động liên tục.
Nhưng mà tin tức hắn ở trong phòng rất nhanh liền bị người ta truyền ra là hắn ở trong Tiểu Âm Sát Động bị không ít âm sát khí ăn mòn, tu vi bị giảm đi.
Đinh Uyển Ngôn nói cũng đúng, thân mang danh tiếng là đệ tử thân truyền vốn là sẽ bị người ta chú ý, khó tránh khỏi bị người ta nói dài nói ngắn sau lưng. Nhưng mà chuyện kế tiếp cũng khiến Lôi Động cảm thấy có chút buồn cười.
Ngô Thiên Thu ở trong hàng đệ tử cùng giới bình thường cũng có thể coi là một người nổi bật. Ở trong kỳ tỷ thí đầu tiên thì đã muốn giả trư ăn thịt cọp, với một môn Quỷ Sát Chưởng đã thiếu chút nữa khiến cho Lôi Động ăn đau khổ. Nhưng mà ngay sau đó đã bị Lôi Động dùng cường thế để chiến thắng. Thời gian đã qua lâu như vậy, tuy rằng Lôi Động cũng có chút trí nhớ đối với hắn, nhưng mà bởi vì thân phận của mình nên cũng không quá chú ý tới hắn. Nhưng mà vào lúc này, không biết là tên tiểu tử này đã ăn phải cái gì, mà lại hạ giấy sinh tử muốn đấu với Lôi Động. Điều này khiến cho Lôi Động thật không biết nói gì, hắn muốn tìm chết thì cũng không phải tìm một cái cớ như vậy chứ? Hay là tên tiểu tử này đã học được pháp thuật cường đại gì đó, muốn giả trư ăn thịt cọp?
Rất nhanh Trần Mâu đã ghi lại toàn bộ thông tin tu luyện của Ngô Thiên Thu mấy năm gần đây rồi đặt ở trước mặt Lôi Động. Dựa theo tư liệu có thể nhìn ra được, tên Ngô Thiên Thu này từ lúc bắt đầu gia nhập Vạn Quỷ Quật đến nay thì luôn cực kỳ khiêm tốn. Tu vi không tệ, nhưng thái độ làm người luôn khiêm tốn hữu lễ, cũng không dễ dàng cùng người trở mặt. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Ngô Thiên Thu này, thật đúng là có vận cứt chó không tệ.
Hai năm trước, bởi vì người này gặp phải bình cảnh mà xuất ngoại lịch lãm một mình. Bởi vì bị yêu thú cường đại đuổi giết mày phải chạy trốn vào bên trong một cái tuyệt cốc. Nhưng mà ở trong đây hắn lại gặp phải một con yêu thú khủng bố khác. Nói hắn mạng tốt cũng không sai, nếu đổi lại là những người khác, có mười cái mạng cũng sẽ bị mất.
Nhưng mà hai con yêu thú này lại mặc kệ tên gà mờ Ngô Thiên Thu ở một bên, liều mạng tranh đấu với nhau. Cuối cùng đã tạo thành kết cục đồng quy vu tận với nhau.
Ngô Thiên Thu không tốn chút sức nào cũng thu được tiện nghi lớn.
Không những như thế, thì ra con yêu thú ở bên trong cốc kia là đang thủ hộ một gốc linh thảo sắp thành thục, chính là một cây nhân sâm chừng ba ngàn năm, bởi vậy tên kia đã phát tài lớn...
Nhìn thấy tư liệu ghi lại việc may mắn của Ngô Thiên Thu như vậy, Lôi Động cũng không khỏi cảm khái tự hỏi trời xanh. Loại chuyện cực kỳ may mắn, có lẽ chỉ có thể xuất hiện ở trong tiểu thuyết này, tại sao diễn viên chính không phải là mình chứ? Dầu gì thì mình cũng là một người xuyên việt đến đây, rất phù hợp với điều kiện để làm diễn viên.
Nhưng trên thực tế cho tới bây giờ, ngoại trừ lấy được cái Phệ Hồn Tháp thần bí ra thì vận khí của mình luôn rất bình thường. Không, trên thực tế là bình thường chếch xuống phía dưới mới đúng.
Ngô Thiên Thu phát đạt đương nhiên là cũng không chịu nhàn rỗi. Có lẽ là bởi vì mấy năm trước đây Lôi Động đã vượt qua hắn, có lẽ là bởi vì ở trong hàng ba người đệ tử thân truyền của lão tổ, Lôi Động nhìn như là một người rất dễ bắt nạt. Nhất là gần đâu còn bị thất sủng, phạt diện bích ở bên trong Tiểu Âm Sát Động. Tóm lại một câu, nếu Ngô Thiên Thu muốn mình trở nên mạnh hơn, nhất định phải học theo Lôi Động, giẫm lên thi thể của đệ tử thân truyền mà đi lên.
Bất luận là xét theo phương diện nào mà nói, Lôi Động cũng là lựa chọn tốt nhất của hắn. Hơn nữa Lôi Động cũng không thể cự tuyệt được. Hắn là đệ tử thân truyền, nếu mà cự tuyệt một yêu cầu luận bàn của một đệ tử bình thường thì cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý. Bởi vì khiêu chiến bình thường, cho dù là thua cũng không cần phải trả giá bao nhiêu.
Nhưng mà đối với việc một đệ tử bình thường muốn quyết đấu sinh tử thì hắn rất khó cự tuyệt. Người ta đã quên mình để tìm một cơ hội ẩu đả. Nếu mà cự tuyệt thì thể diện của đệ tử thân truyền cũng bị mất hết, ngay cả thái độ từ nay về sau của Vạn Quỷ lão tổ cũng sẽ thay đổi. Dần dà loại khiêu chiến sinh tử này đã biến thành một loại quy củ truyền thống ở bên trong Âm Sát Tông. .
Đệ tử bình thường có thể tiếp hành khiêu chiến sinh tử đối với đệ tử thân truyền. Chỉ cần đối phương cự tuyệt hoặc là bị đánh bại thì liền có thể cướp lấy cái thân phận này.
Đây là một cái quy củ tuyền thống, một cái mục tiêu để cho các đệ tử bình thường kỳ vọng mà liều mạng tu luyện. Đồng thời cũng giống như một cây roi vô hình, không giây phút nào không thúc giục các đệ tử thân truyền đồng dạng cũng phải liều mạng tu luyện.
Lôi Động thực sảng khoái tiếp nhận cuộc thách đấu sinh tử này. Đương nhiên khó chịu cũng không thể được. Một khi cự tuyệt liền tương đương với việc Lôi Động nguyện ý buông tha cho thân phận và địa vị hiện tại, hết thảy đều do Ngô Thiên Thu kế thừa. Một khi từ trên cao ngã xuống, nếu Lôi Động rời khỏi đây thì cũng thôi, nhưng nếu tiếp tục ở lại Vạn Quỷ Quật thì cuộc sống sau này của Lôi Động tuyệt đối cũng sẽ không dễ chịu gì.
Mấy ngày sau, ở trong diễn võ trường, quỷ nô nghe tin liền tự mình tới chủ trì trận quyết đấu sinh tử này.
Nội quy của cuộc sinh tử quyết đấu vẫn như cũ, Ngô Thiên Thu rõ ràng so với mấy năm trước kia thì thành thục hơn rất nhiều. Hắn đứng trước mặt Lôi Động làm ra cái vẻ mặt thật thà phúc hậu, áy náy nói.
- Lôi sư huynh chê cười rồi. Mong rằng sư huynh sẽ hạ thủ lưu tình.
Đôi mắt của Lôi Động hơi híp lại, đồng dạng cũng nở nụ cười nói.
- Lôi sư đệ quá khách khí rồi, thật sự là cảm ơn đệ.
Ngô Thiên Thu có chút kinh ngạc, đây là hắn đang có ý gì?
- Gần đây ngu huynh có chút thiếu thốn, vừa vặn đang có nhu cầu muốn kiếm chút tiền để đi đổi vài món thượng phẩm pháp khí. Vẫn là Ngô sư đệ là người anh em tốt, nghĩa khí đầy mình. Đúng lúc sư huynh đang cần thì lại mang tới cho sư huynh. Đương nhiên là ngu huynh cần cảm tạ ngươi.
Vẻ mặt của Lôi Động cũng là cảm động đến rơi nước mắt.
Ngô Thiên Thu ở trong đám bạn bè cùng lứa tuổi có lẽ cũng coi là có tâm trí lão luyện. Nhưng mà ở trong mắt Lôi Động, cái cách cố ý dùng miệng để chọc giận người khác của hắn thực sự là quá mức ấu trĩ rồi.
Quả nhiên, tâm tính của hắn còn chưa đủ trầm ổn. Sau khi nghe được lời nói châm biếm của Lôi Động thì cũng nhịn không được mà sắc mặt tức đến mức trắng bệch. Không hề giả bộ nữa mà lộ ra thần sắc hung ác và ghen tị.
← Ch. 0073 | Ch. 0075 → |