← Ch.0816 | Ch.0818 → |
Thời gian một đêm, trong nháy mắt liền trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Công Tôn Tình liền chạy tới kéo Lôi Động đi theo La Hồng Khanh ra phía sau núi. Tuy rằng tuổi tác của La Hồng Khánh này cũng không lớn, chỉ chưa đầy hai mươi tuổi. Nhưng mà rất rõ ràng thì cũng lão luyện và thành thục hơn Công Tôn Tình rất nhiều.
Cho tới lúc này, vẻ mặt của hắn vẫn tỉnh bơ như cũ, mở miệng một tiếng tứ cữu, nghe đến mức rất gần gũi. Thần thái của hắn cũng cực kỳ cung kính. Khiến cho Lôi Động cũng phải thầm khen tiểu tử này đúng là một nhân tài hiếm có. Đáng tiếc, thật đáng tiếc, vẫn là còn rất non nớt. Nếu cho hắn chút thời gian, nói không chừng sẽ có thành tựu gì đó. Nhưng mà không có việc gìlại đi tính kế với một tên tu sĩ nguyên anh kỳ. Chỉ sợ là hắn cũng chỉ có được một con đường chết.
Nhưng mà nói thật, ở trong giới tu tiên, hạng người giống như La Hồng Khánh trên thực tế có rất nhiều. Ngược lại loại người giống như Công Tôn Tình thì lại ít đến cực điểm.
Ba người một đường nhàn nhã du sơn ngoạn thủ xong, La Hồng Khánh chợt chỉ vào một cái sơn cốc hẻo lánh, cung kính nói.
- Tứ cữu, cái gốc cây ngàn năm kia chính là ở bên trong tiểu cốc này. Lần trước ta vô ý đi ngang qua đây đã phát hiện ra. Đáng tiếc còn có một con yêu xà luyện khí kỳ đỉnh phong thủ hộ. May mắn là ta nhanh chân chạy trốn, bằng không thì cái mạng nhỏ cũng không giữ được.
Lôi Động chắp tay sau lưng, dưới chân có giẫm một thanh phi kiếm thượng phẩm pháp khí, tiêu sái tự nhiên nói.
- Một khi đã như vậy, chúng ta liền đi hái cái gốc nghìn năm gì đó về thôi.
Một hàng ba người đều là điều khiển độn quang lao xuống bên trong sơn cốc giống như là ba đạo sao băng. Chẳng qua là Lôi động sử dung thượng phẩm pháp khí, mà pháp khí của Công Tôn Tình dùng cũng là trung phẩm. Về phần La Hồng Khánh thì chỉ là một thanh phi kiếm hạ phẩm mà thôi. Trên một đường đi tới đây, hắn đã bí mật thèm thuồng nhìn thanh thượng phẩm phi kiếm này của Lôi Động không biết bao nhiêu lần.
Vừa mới hạ xuống một tảng đá lớn ở trong sơn cốc, thần niệm của Công Tôn Tình liền quét qua xung quanh một vòng, có chút kỳ quái nói.
- Biểu ca, cái gốc linh dược ngàn năm kia ở địa phương nào?
- Kỳ quái, mấy ngày trước ta còn nhìn thấy ở đây...Chẳng lẽ là đãcó người nhanh chân hai mất. Biểu muội, cẩn thận...
Sắc mặt của La Hồng Khánh chợt đại biến, vội vàng đánh ra một đạo pháp quyết, một thanh phi kiếm phát ra hào quang mờ nhạt chợt phóng ra. Keng một tiếng liền chặn đứng một thanh phi kiếm khác. Ánh lửa văng khắp nơi, tiếng xé gió liên tiếp vang lên.
Bảy tám bóng người từ bốn phương tám hướng xông lên, truy đuổi sít sao phía sau lưng ba người đang bỏ chạy. Đám người kia có nam có nữ, đều có các ăn mặt thống nhất, trên mặt đều đeo mặt nạ giống như là diễn viên của đội hát tuồng, hiển nhiên là không muốn bại lộ thân phận thật sự. Tổng cộng có bảy người, ngoại trừ tên đứng đầu ra thì cơ bản tất cả đều có tu vi luyện khíhậu kỳ. Mà một kẻ còn lại thì thân mặc hắc bào, cước đạp hư không, hai tay chắp ở sau lưng, bộ dáng hết sức ngạo nghễ cũng láng thoáng lộ ra một loại khí tức của cường giả trúc cơ kỳ.
Công Tôn Tình bị dọa đến mức mặt không còn chút máu. Mà La Hồng Khánh thì vẻ mặt kích động, phấn khởi giương trường kiếm cản ở trước người biểu muội, lời lẽ đanh thép quát mắng nói.
- Chư vị là ai? Chúng ta chính là người của Công Tôn gia, xin mọi người đừng có làm phiền. :
- Công tôn gia?
Tên nam tử mặc hắc bào kia thì âm trầm nở một nụ cười quái dị.
- Thật sự là một gia tộc lớn, chúng ta rất sợ đó. Tiểu tử, ngoan ngoãn để tiểu nữ nhi phía sau lưng của ngươi lại cho chúng ta vui vẻ thì chúng ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng nhỏ. Ánh mắt dâm tà chợt quét qua thân thể của Công Tôn Tình một vòng.
Công Tôn Tình sợ hãi, liên tục lui lại phía sau mấy bước, đứng sau Lôi Động, túm lấy ống tay áo của hắn, trong giọng nói cóchút run rẩy.
- Tứ thúc, phải làm sao bây giờ?
- Chớ sợ, đây chẳng qua chỉ là một đám gà đất cho cảnh mà thôi.
Vẻ mặt của Lôi Động thoải mái cười nói.
- Đợi lát nữa xem tứ thúc thu thập bọn hắn như thế nào.
Lôi Động nói chuyện cũng không che dấu khiến cho tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Một đám ở trên cao nhìn xuống, bịmột tên tiểu tử sắp chết sỉ nhục khiến cho tất cả đều hết sức tức giận.
Cả đám người đều sôi nổi quát mắng.
- Tiểu tử, đừng có gió to rát đầu lưỡi, khẩu khí cũng thật lớn nhỉ. Gà đất cho cảnh, hắc hắc chúng ta là gà đất chó cảnh sao.
Nhất là tên nam tử mặc hắc bào có tu vi trúc cơ kỳ kia, đoi mắt vô cùng âm hàn nhìn chằm chằm vào Lôi Động.
- Tiểu tử, ngươi chính là tên tiểu tạp chủng tư sinh của Công Tôn gia mà gần đây thanh danh vang vọng đó sao? Bản thân ta thật muốn nhìn xem đến tột cùng ngươi có bản lãnh gì mà khẩu khílại to lớn như thế.
Lôi Động cũng chỉ coi như đây là một chút điều hòa nho nhỏ cho cuộc sống tu luyện của mình, ánh mắt của hắn híp lại, có chút hăng hái nói.
- Vậy ngươi nói một chút xem, ta phải làm gì? Lập tức quỳ xuống xin ngươi tha thứ sao?
- Công Tôn tiểu tạp chủng, ta sẽ dạy ngươi biết được tôn kính cường giả là lẽ nghi tối thiểu. Nếu bây giờ ngươi chịu quỳ xuống cầu xin tha thứ thì ta chỉ đánh gãy tứ chi của ngươi mà thôi. Nếu ngươi còn không thức thời, vậy thì đừng trách là lột da róc xương của ngươi, sau đó rút thần hồn của ngươi ra để đốt thiên đăng.
Tên cường giả trúc cơ kỳ kia buồn bực kêu lên.
- Lão đại, ta thấy tên tiểu tử này trói gà không chặt, trước khi tra tấn hắn tàn khốc như vậy, có thể để cho ta hưởng dụng một phen trước không?
Một nữ tử che mặt yêu thanh mị khí, hành vi phóng đãng nói. Đôi mắt không kiêng nể gì mà quét tới quét lui trên người Lôi động, khanh khách cười nói không ngừng.
- Bằng không thì đúng là lãng phí cái túi da này.
- Tam nương, tên mặt trắng này thì có cái gì tốt? Đều là đầu thương vẫn còn bọc sáp nến, chỉ xem mà không dùng được. Không bằng sau khi làm xong chuyện này, ngươi hãy đến quý phủ của lão Hắc ta, lão Hắc ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới lànam nhân chân chính.
Một tên nam tử dáng người khôi ngô cường tráng không kiêng nể gì nở nụ cười.
- Hắc Kim Cương, ngươi dám gọi tên thật của lão nương ra sao, không muốn sống nữa rồi đúng không? Chờ khi lão nương trở vềsẽ lột da rút gân nhà ngươi.
Cô gái che mặt kia khẽ hừ lạnh, sau đó quát lên một tiếng. Nhưng mà ở bên trong ngữ khí thì cũng không có vẻ gì là chân chính tức giận cả. Hiển nhiên bị bại lộ tên thật đối với nàng cũng chẳng phải là chuyện tình gì to tác cả. Vì thế nàng liền cởi bỏ cái mặt nạ, lộ ra một khuôn mặt kiều diễm mê hồn, cực kỳ quyến rũ.
- Hắc hắc, chỉ cần Tam Nương ngươi chịu để cho ta hưởng dụng một đêm, thì dù ta có để ngươi lột da thì ngươi cũng thấy luyến tiếc. Ha ha ha.
← Ch. 0816 | Ch. 0818 → |