← Ch.0175 | Ch.0177 → |
- Sao ngươi lại tới đây? - Trong lòng không nắm được ý đồ của Ngải Mễ Lệ nên mặc dù sắc mặt vẫn bình thường nhưng trong lòng Hàn Thạc lại vô cùng rối loạn, đành cười giả tảng, hỏi.
- Ta tới chỉ là muốn bàn bạc với các ngươi xem phải đối phó với quân đoàn trưởng Sư Thứu quân đoàn như thế nào. - Ngải Mễ Lệ không biết có phải là cố ý hay không. Nhưng từ khi bước vào thì nàng chẳng hề liếc mắt nhìn Hàn Thạc lấy một cái, chỉ nhìn và nói chuyện với hai người Phỉ Bích và Khảm Đế Ti.
- Ồ! Không phải là Ngải Mễ Lệ phu nhân đây sao? Tại sao ngươi lại biết Bố Lai Ân? Có chuyện gì xảy ra thế?
Sự tò mò của Phỉ Bích đối với quan hệ giữa hai người Ngải Mễ Lệ và Hàn Thạc rõ ràng là lớn hơn rất nhiều so với việc đối phó Sư Thứu quân đoàn, vừa thấy người đến không ngờ lại là Ngải Mễ Lệ thì lập tức không nhịn được cất tiếng hỏi.
Nói xong, Phỉ Bích liếc mắt nhìn trộm Hàn Thạc một cái. Cười cười, khuôn mặt nàng đỏ hồng đi về phía Hàn Thạc, chìa cánh tay ngọc ngà thon thả ra vịn vào tay hắn, ngẩng cao đầu ra oai với Ngải Mễ Lệ.
Nếu là ngày hôm qua, Hàn Thạc còn có thể không để ý đến thể diện của Phỉ Bích mà giải thích quan hệ giữa hai người lúc đó chỉ là giả vờ. Nhưng là đã có một đêm triền miên ân ái nên giờ cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ biết nhìn Ngải Mễ Lệ cười khổ không thành tiếng.
Đôi mắt trong sáng của Ngải Mễ Lệ lóe lên có chút phức tạp, chăm chú nhìn thật sâu vào Hàn Thạc. Chỉ là một ánh mắt thoáng qua nhưng lại khiến cho nội tâm của Hàn Thạc cảm thấy vô cùng áy náy. Tức thì sắc mặt trở nên kiên quyết, hít mạnh vào một hơi rồi nói với Phỉ Bích:
- Kỳ thật quan hệ của ta và Ngải Mễ Lệ là......
- Chúng ta có quan hệ cấp trên cấp dưới, là đồng đội trong tổ chức Ám Mạc. Lần này hai chúng ta cùng nhau tiếp nhận một nhiệm vụ, Phỉ Bích tiểu thư không cần phải để ý. - Khi Hàn Thạc đang định thừa nhận thì Ngải Mễ Lệ vốn đang nhìn chằm chằm theo dõi những biến hóa trên khuôn mặt của Hàn Thạc, đột nhiên cất tiếng cắt ngang câu nói của hắn. Che đậy những lời mà Hàn Thạc vốn định nói ra.
Hàn Thạc hết sức ngạc nhiên, không rõ tại sao Ngải Mễ Lệ lại nói như vậy. Trong khi đang kinh ngạc nhìn Ngải Mễ Lệ thì hắn lại phát hiện nàng đang dành cho mình một nụ cười mỉm. Ánh mắt Ngải Mễ Lệ như muốn nói: "Chỉ cần trong lòng chàng có thiếp, là thiếp vui rồi". Tựa như quyết định vừa rồi của Hàn Thạc mới là điều cô ấy muốn, chứ không phải là cùng Phỉ Bích tranh giành hư danh để đạt được một chút hể hả nhất thời.
Vừa nghe nói Ngải Mễ Lệ như vậy, Phỉ Bích thật sự cũng có chút xấu hổ. May mà Phỉ Bích cũng là một phụ nữ mạnh mẽ nắm trong tay cả một thương hội lớn nên cũng chỉ hơi xấu hổ một chút. Lập tức buông tay Hàn Thạc, Phỉ Bích thản nhiên đi đến bên cạnh Ngải Mễ Lệ hơi nghiêng mình thi lễ, nhận lỗi nói:
- Xin lỗi Ngải Mễ Lệ tỷ tỷ, ta đã suy nghĩ vớ vẩn rồi. Với thân phận và địa vị của người thì tất nhiên là sẽ không thèm để mắt tới cái loại vô lại như hắn.
Cái cách Phỉ Bích mắng Hàn Thạc là vô lại như vậy thì trong thâm tâm Ngải Mễ Lệ lại hết sức tán thành. Tuy nhiên trong lòng nàng cũng chỉ khe khẽ thở dài, thầm nghĩ mình hết lần này tới lần khác đi chung con thuyền với tên vô lại này, bây giờ đã lún sâu đến mức không thể tự thoát ra được nữa rồi.
- Ừ! Hắn là loại người không có giáo dục, lại vô lễ thì làm sao có khả năng ta thích được. Hơn nữa, ta đã kết hôn nên càng không có khả năng, ngươi không được suy nghĩ bậy bạ. - Ngải Mễ Lệ thầm than thở nhưng trên mặt lại lộ vẻ mỉm cười, trấn an Phỉ Bích.
- Đã từ lâu thấy cái tên kia cứ thường hay thần thần bí bí, thì ra không ngờ hắn lại đến từ Ám Mạc của đế quốc, chúng ta đáng lẽ phải sớm đoán ra mới đúng. - Khảm Đế Ti rất hứng thú nhìn Hàn Thạc, khẽ cười nói.
Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, sau khi thân phận của hắn bị Ngải Mễ Lệ nói ra thì vô luận là Phỉ Bích hay Khảm Đế Ti đều tựa như không thể hiện một chút kinh ngạc nào. Các nàng đều cho là hắn đến từ cùng một tổ chức bí mật nào đó. Bây giờ, Ngải Mễ Lệ nói rõ ra cũng chỉ giống như là giúp các nàng khẳng định thêm những phỏng đoán trong lòng mà thôi.
- Ta đã nói rồi. Hắn lúc nào cũng thần thần bí bí, thân là một học viên ma pháp Vong Linh Hệ nhưng lại thường xuyên làm những chuyện chẳng ai hiểu nổi. Cái thân phận Ám Mạc này đã hoàn toàn có thể giải thích được những hành động kỳ quặc của hắn trước kia. - Phỉ Bích cười khanh khách một tiếng, đứng ở bên cạnh Ngải Mễ Lệ ở đằng xa lườm Hàn Thạc một cái, tựa như trách cứ hắn giữ bí mật với nàng.
Hàn Thạc nhún vai, nói:
- Tốt lắm! Ta nghĩ bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Việc chính bây giờ là phải tìm xem làm thế nào mới có thể trợ giúp Phỉ Bích lần này thoát khỏi liên lụy và lật đổ được Sư Thứu quân đoàn trưởng Bác Bỉ A Tư Cơ.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, hai người phụ nữ liền ngừng bàn tán về thân phận của hắn. Bởi vì, Ngải Mễ Lệ không biết trước đó Hàn Thạc đã nói với hai nàng những chuyện gì nên lúc này cũng chỉ có Hàn Thạc nói cho hai nàng kia biết một số chuyện có liên quan đến thân phận chính mình.
- Sư huynh Lao Luân Tư của ta đã ở Ngõa Luân thành? - Khi Hàn Thạc nhắc tới sự có mặt của Lao Luân Tư thì Phỉ Bích có vẻ có chút kinh ngạc, thốt lên một tiếng kinh hô nho nhỏ.
Hàn Thạc gật đầu, nói:
- Không sai, Lao Luân Tư cũng sẽ giúp chúng ta chuyện lần này. Hắn vốn tới Ngõa Luân thành là vì sự việc của gia đình đường muội Lỵ Toa. Gia đình Lỵ Toa gặp nạn hoàn toàn là do một tay Sư Thứu quân đoàn trưởng gây ra cho nên Lao Luân Tư cũng muốn báo thù cho gia đình Lỵ Toa, sẽ toàn lực trợ giúp chúng ta.
Khi nói chuyện với nhau lần trước, Hàn Thạc hiểu được mục đích Lao Luân Tư đến đây cũng không chỉ là vì cứu giúp Lỵ Toa mà là diệt trừ Sư Thứu quân đoàn trưởng. Việc nâng đỡ người của hắn lên nắm quyền chắc hẳn mới là mục đích chính. Tuy nhiên Hàn Thạc không thể nói thêm điều gì về thân phận của Lao Luân Tư với hai nàng, bởi vậy chỉ nói hắn hoàn toàn là vì Lỵ Toa mà nguyện ý hỗ trợ.
- Có một nhóm dụng cụ công thành, ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi ngấm ngầm nhỏ một giọt máu tươi lên trên một món dụng cụ. Khi mang các thứ đi giao, chúng ta vẫn sẽ hộ tống đến một nơi ở cửa thành phía Tây, sau đó sẽ được quân bảo vệ của Sư Thứu quân đoàn dẫn đi. Ta nghĩ chỗ đó nhất định có kho binh khí của Sư Thứu quân đoàn, chúng ta có thể đến đó tìm xem. - Sau khi nghe Hàn Thạc nói thì Phỉ Bích cũng thuật lại những việc làm kể từ khi chia tay với Hàn Thạc.
- Tốt lắm! Chỗ đó đích xác có kho binh khí của Sư Thứu quân đoàn. Ta sẽ đi một chuyến xác định được phương hướng. Chỉ cần tìm được bản ghi chép về một nhóm các khí tài công thành mà Sư Thứu quân đoàn đã mua sắm để bẩm báo cấp trên thì có thể vu cho Bác Bỉ A Tư Cơ tội danh âm mưu làm phản rồi. - Hàn Thạc nghe Phỉ Bích kể ra như vậy thì lập tức mừng rỡ nói.
Sau khi bàn luận xong về chuyện này, Hàn Thạc còn thương lượng thêm một lát với ba người phụ nữ, rồi lấy cớ phải chấp hành nhiệm vụ để tiện bề cùng Ngải Mễ Lệ rời khỏi nơi này.
Ngay khi hai người Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ vừa mới ra khỏi phòng, Khảm Đế Ti liền cau mày nói:
- Ta vẫn thấy quan hệ giữa hắn và Ngải Mễ Lệ phu nhân này có cái gì đó không đúng. Cung cách hai người nói chuyện tựa hồ hơi thân mật quá mức.
- Ha ha. Không nên suy nghĩ bậy bạ, Ngải Mễ Lệ phu nhân tuy là một quả phụ nhưng lại là người của Bối Đặc Lý Kì gia tộc, sẽ không có chuyện gì đâu. - Phỉ Bích trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, trấn an Khảm Đế Ti.
- Phải rồi! Hai người các ngươi sẽ không nói giả làm thật đấy chứ?- Khảm Đế Ti thấy trên mặt của Phỉ Bích ngời lên những nét như của một người thiếu nữ đang say đắm trong tình yêu và hạnh phúc thì bỗng giật mình hỏi nhỏ.
Khảm Đế Ti hỏi như vậy càng làm cho khuôn mặt Phỉ Bích thêm ửng hồng, ngượng nghịu thổ lộ:
- Tối hôm qua...... Tối hôm qua chúng ta đã......
- Trời ạ! Ngươi cũng quá thoáng đấy. Không ngờ, ngươi lại lên giường với hắn nhanh đến như vậy. - Không chờ Phỉ Bích nói hết lời, Khảm Đế Ti hé rộng đôi môi đỏ thắm, không nén nổi thốt lên tiếng hô kinh ngạc.
- Phù! Nói linh tinh cái gì thế, tối hôm qua chúng ta chỉ là mới...... vừa mới xác định quan hệ mà thôi. - Phỉ Bích xấu hổ đỏ mặt đến tận mang tai, khẽ rủa Khảm Đế Ti một tiếng rồi nhanh miệng giải thích.
- Ta thấy không phải chỉ có xác định quan hệ thôi đâu. Vẻ mặt ngươi thế này thì rõ ràng còn có ẩn tình, mau nói thành thật một chút cho ta xem. - Khảm Đế Ti chăm chú nhìn Phỉ Bích. Ngay khi nói xong thì lập tức nhâng nháo tiến tới gần, rồi làm bộ hung ác, dọa dẫm muốn bắt Phỉ Bích kể ra mọi việc.
Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ rời khỏi phòng của Khảm Đế Ti, nhưng cũng không lập tức đi làm nhiệm vụ mà ngược lại hiểu ý lẫn nhau cùng đi về phía phòng của Ngải Mễ Lệ ở trong lữ quán. Hai người vào trong rồi đóng cửa phòng lại. Hàn Thạc tiện tay ôm Ngải Mễ Lệ vào trong lòng, dịu dàng hỏi:
- Nàng làm sao vậy?
- Thiếp chỉ cần biết rằng trong lòng chàng có thiếp thế là đủ rồi. Thực ra tuổi tác của thiếp lớn hơn rất nhiều so với chàng, mặt khác còn có thân phận là một góa phụ của Bối Đặc Lý Kì gia tộc. Nếu chàng làm bại lộ quan hệ giữa hai người chúng ta thì bất luận đối với ai cũng đều sẽ có sự ảnh hưởng rất lớn. - Ngải Mễ Lệ ở trong lòng Hàn Thạc nỉ non, khẽ thở dài một cái rồi nhỏ nhẹ kể ra những nỗi khổ trong lòng.
Khi thực lực của Hàn Thạc còn chưa đủ mạnh, một khi bại lộ quan hệ giữa hai người lúc này thì đích xác sẽ gây ra nhưng mối nguy hiểm rất lớn. Nhất là đối với Ngải Mễ Lệ, việc này chẳng những có thể ảnh hưởng đến quan lộ của ca ca nàng, hơn nữa đối với Bối Đặc Lý Kì gia tộc cũng là một sự đả kích khó có thể chấp nhận. Cho nên Ngải Mễ Lệ mới chỉ có thể biết xót xa cho bản thân mà chẳng có biện pháp nào tốt hơn.
- Phỉ Bích là một cô gái tốt. Xuất thân mặc dù không phải là cao quý, nhưng ít ra nàng ấy cũng không có gì ràng buộc. Chàng và cô ấy mà kết hợp với nhau thì từ nay về sau thương hội của cô ấy cũng sẽ mang đến trợ giúp đặc biệt cho chàng. Thiếp hoàn toàn có thể hiểu được. - Ngải Mễ Lệ vùi đầu vào ngực Hàn Thạc khe khẽ thủ thỉ.
- Ta hứa với nàng. Cuộc sống vụng trộm kiểu này của chúng ta sẽ chỉ là tạm thời thôi. Sẽ có một ngày trong cả đế quốc, không có bất cứ người nào dám quản chuyện của chúng ta nữa.
Hàn Thạc vẻ mặt kiên định trầm giọng cam đoan một câu, rồi cuồng nhiệt hôn lên khắp thân thể của Ngải Mễ Lệ. Hắn ôm lấy ngang eo dìu nàng đi vào phòng ngủ. Ngải Mễ Lệ trước đây không nhiệt tình đáp ứng Hàn Thạc nhưng lần này có lẽ cũng muốn thông qua sự ân ái cuồng nhiệt để bù đắp cho những nỗi u oán trong lòng.
← Ch. 0175 | Ch. 0177 → |