← Ch.0206 | Ch.0208 → |
Bí pháp sử dụng một số tài liệu đặc thù, chiếu theo quy luật huyền bí về thiên địa không gian để bố trí trận pháp đoạt thiên địa tạo hóa là điều mà các tu ma cao thủ đều nắm vững.
Sau khi tiêu hóa xong toàn bộ trí nhớ của Sở Thương Lan, Hàn Thạc không còn là kẻ bị động chỉ biết bó tay chờ chết nữa. Cho dù tu vi hiện thời không đủ nhưng nếu lợi dụng một vài ma trận thì Hàn Thạc vẫn có thể nắm được thế chủ động.
Dùng phương pháp tiền trảm hậu tấu, Hàn Thạc lập tức chiếm lấy cái cửa hàng ở nơi Thủy tuyệt chi địa kia. Khi Cáp Lí Tư tới thì Hàn Thạc vin vào cớ phải đối phó Phật La Lí Đạt nói một thôi một hồi để lấp liếm đi.
Trong Nhật Diệu cốc, Già La dong binh đoàn cai quản hết mọi việc nên chỉ cần là ở trong Nhật Diệu cốc thì bọn họ cũng chẳng sợ Hàn Thạc dám giở bất cứ trò gian trá nào. Theo ước định, chỉ cần bọn Hàn Thạc giết chết Phật La Lí Đạt thì cửa hàng này sẽ được giao miễn phí cho hắn. Giờ đây, Hàn Thạc sử dụng cũng chỉ là nhận lấy sớm hơn một chút mà thôi.
Cửa hàng không giống như đồ vật khác. Nếu là vật phẩm bình thường có thể mang theo người thì Cáp Lí Tư có lẽ sẽ không cấp cho Hàn Thạc sớm như vậy bởi vì lo ngại Hàn Thạc lấy vật phẩm mang đi mất. Nhưng cửa hàng thì lại không có cách nào di dời đi được nên Cáp Lí Tư không hề sợ Hàn Thạc mang cửa hàng đi đâu cả. Huống chi địa khế (giấy tờ mua bán đất) vẫn đang còn trong tay mình. Cho nên sau khi nghe Hàn Thạc giải thích một hồi thì Cáp Lí Tư cũng không nói gì thêm, xem như ngầm đồng ý với cách làm của Hàn Thạc.
Gian cửa hàng theo truyền thuyết bị Tà Thần nguyền rủa này còn muốn lớn hơn một chút so với tưởng tượng của Hàn Thạc. Nó chiếm diện tích hơn bốn trăm thước vuông, ngoài một cái sân rộng tám mươi thước, còn có rất nhiều phòng lớn nhỏ khác nhau, lại còn có cả giường, bàn và các loại đồ gia dụng cần thiết khác. Chính vì nơi này là một chỗ bất tường cho nên sau khi chủ sở hữu chết đi thì bất cứ vật phẩm gì nằm ở bên trong đều bị coi là vật mang điềm gở. Không một ai muốn lấy đi những thứ đồ đạc ở trong cửa hàng này, họ sợ rước lấy phiền toái cho bản thân mình. Ngoại trừ thiếu một vài cái chăn bông và nhu yếu phẩm dùng hàng ngày do trong thời gian dài không có ai ở đây và mấy căn phòng phủ đầy bụi bặm thì cả cửa hàng cũng chẳng thiếu đồ vật gì.
Lúc trước, khi đàm luận về việc thành lập dong binh đoàn, Hàn Thạc đã một lần giải thích tất cả mọi điều kỳ dị liên quan đến gian cửa hàng này. Mấy người Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích mặc dù chỉ hiểu lõm bõm về những điều giải thích của Hàn Thạc nhưng cũng biết rằng hắn đã thanh trừ tất cả những nguy hiểm ở bên trong cửa hàng đi rồi. Xuất phát từ sự tín nhiệm vô điều kiện đối với hắn nên mặc dù hai nàng vẫn có điểm không thoải mái đối với nơi này nhưng cũng vẫn để Hàn Thạc ở đây.
Đã quyết định phải bày trận thì những chuẩn bị ban đầu tất nhiên thích hợp nhất phải do Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích ra mặt. Hàn Thạc đưa ra một danh sách những vật âm hàn là tài liệu cơ bản cần thiết nhất giao cho hai nàng phụ trách thu thập.
Bởi vì lo lắng đến an nguy của hai nàng, Hàn Thạc lệnh cho Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc đi cùng. Có một Hắc long với sức chiến đấu phi phàm như vậy thì hai nàng – một người là Ma đạo sư, một người là Kiếm sư – nếu như có gặp phải Ai Đức Ôn thì phỏng chừng cũng không bị thua thiệt nhiều lắm.
Sau khi tất cả mọi người đã được điều đi, Hàn Thạc ngâm xướng Vong Linh ma pháp, triệu hồi ra hơn mười Khô lâu chiến sỹ. Sau đó, hắn ra lệnh cho mười Khô lâu chiến sỹ kẻ cầm chổi, người bưng chậu bắt đầu dọn dẹp vệ sinh từng gian phòng một.
Tu La Huyễn Hồn Trận là một loại mê trận, khiến cho người ta lâm vào ảo cảnh. Trận này phải lấy bách quỷ tử khí làm phụ trợ, lấy thi cốt âm hàn ngưng tụ thành sáu cây Tu La cột trụ, sau đó lại dùng Xử nữ âm huyết làm bút mực khắc hoạ lên sáu cây Tu La cột trụ những phù chú của Ma Môn và dùng thêm một khối Phù Vân thạch đã thu nạp năm giọt bổn mệnh tinh huyết của người lập trận làm trận nhãn.
Trận này khi đã hoàn thành nếu địch nhân không hiểu trận pháp đi vào bên trong sẽ lập tức bị bách quỷ tử khí xâm nhập. Toàn thân hồn vía hỗn loạn sinh ra ảo giác như thể phát hiện một người khác ở bên trong trận pháp đang bất chấp tất cả muốn giết chết mình. Nỗi sợ hãi sẽ làm kẻ đó trong nháy mắt lâm vào cuồng loạn, dù tâm trí có kiên định đến mức nào nhưng muốn chiến thắng bản thân thì cũng cực kỳ khó khăn.
Giếng nước ở trung tâm chỗ thủy tuyệt chi địa đã được Hàn Thạc cải tạo một chút, lợi dụng toàn bộ giếng nước làm trận nhãn. Hơn nữa, mấy ngày gần đây hắn cũng thu thập được tài liệu luyện chế Thủy giáp thi. Hắn còn lập thành một cái "Thủy quỷ phụ thể ma trận" nho nhỏ, đưa vào bên trong mỗi Oán linh thể một loại thủy mẫu, để ở bên trong giếng nước dùng bí pháp kích thích cho hóa thành Thủy quỷ. Bất cứ người nào tiếp cận giếng nước đều có thể bị Thủy quỷ chiếm lấy thân thể rồi kéo người đó rơi vào bên trong giếng nước.
Trong khi đang bố trí hai trận pháp này, Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy bản thân quả nhiên có khả năng tiên đoán. Ma công của Sở Thương Lan cùng với Vong Linh ma pháp của thế giới này một khi phối hợp sử dụng thì đích xác là có tác dụng kỳ diệu vượt quá mức tưởng tượng.
Với Tu La Huyễn Hồn Trận, bách quỷ cần thiết có thể dùng Oán linh thay thế được. Thi cốt âm hàn thì có thể dùng thân thể bình thường của Khô lâu chiến sỹ thay thế. Trong "Thủy quỷ phụ thể ma trận" thì Thủy quỷ cũng là do Oán linh được kích thích hóa thành. Nếu không phải Hàn Thạc tu luyện Vong Linh ma pháp, muốn lấy được những tài liệu này thì hắn phải tự mình đi đến một vài khu mộ địa mà thu thập dần dần.
Song với thân phận Vong Linh ma pháp sư, Hàn Thạc chỉ cần dùng vài ma pháp chú ngữ là có thể kiếm được tất cả các loại tài liệu. Tiết kiệm cho hắn biết bao nhiêu công sức.
Sau một ngày vội vàng bận rộn, đến đêm tối khi ba người Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích, Cát Nhĩ Bá Đặc quay về đến cửa hàng thì không khỏi bị những thứ trong cửa hàng làm cho hết sức kinh ngạc.
Chỉ thấy sáu cây cột trụ làm từ bạch cốt được cắm riêng biệt ở sáu góc bên trong sân. Vô số luồng khí tức âm hàn từ bên trong sân phát ra, trong không trung có hàng loạt Oán linh giương nanh múa vuốt bay lượn, cảm giác tà ác âm trầm tràn ngập khắp bốn phương tám hướng.
Cái giếng nước ở khu trung tâm có mấy cái bóng trắng xoá chập chờn bay lơ lửng ở trên không, vặn vẹo thành những khuôn mặt dữ tợn đáng sợ. Lại còn có một khối đá màu đỏ như máu ở trong một cái máng nước bên cạnh giếng làm cho những Oán linh đang lượn lờ trong không trung khi bay qua chỗ tảng đá thì thân thể cũng bị nhuộm thành màu đỏ như máu.
Hàn Thạc khoanh chân ngồi ở phía trước tảng đá, từ bên trong lòng bàn tay hắn phát ra những đạo quang hoa màu đen. Hai lòng bàn tay biến thành màu đen như mực, một luồng quang mang dày đặc bay vòng quanh thân thể hắn càng làm nổi bật lên vẻ tà dị vô cùng.
Cửa chính của mấy gian phòng nằm chung quanh sân đều được mở toang, mấy gian phòng vốn bị bụi bậm phủ kín không ngờ đều được dọn dẹp sạch bóng. Bên trong, ánh đèn sáng tỏa mang lại một cảm giác ấm áp. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, khí tức âm hàn tà ác lởn vởn bên trong sân không chờ thêm một giây phút nào nữa mà tràn vào bên trong các căn phòng.
- Ối, trời ơi! Ngươi làm những gì vậy? - Ngải Mễ Lệ thét lên một tiếng kinh hãi, thân thể mềm mại đung đưa tại chỗ, cặp mắt đầy tò mò định đưa tay sờ mó vào Tu La thạch trụ do bạch cốt ngưng kết thành.
- Không được cử động. - Hàn Thạc đột nhiên mở to mắt, quay về phía Ngải Mễ Lệ quát nhẹ một tiếng.
Ngọc thủ của Ngải Mễ Lệ sắp sờ vào cây Tu La thạch trụ, liền giật mạnh về như thể bị làm cho hoảng sợ. Hai người Phỉ Bích và Cát Nhĩ Bá Đặc cho tới bây giờ đầu óc vẫn còn trì trệ. Dù thế nào họ cũng không nghĩ ra tại sao nơi này mới lọt vào tay Hàn Thạc mới chưa được một ngày mà không ngờ lại đã xảy ra những biến hóa long trời lở đất như vậy.
Bên trong sân tràn ngập khí tức tà ác cổ quái làm bọn họ thấy khó chịu. Bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa hề gặp những đồ vật kỳ quái cùng với cách bố trí như thế này, cũng không biết rốt cuộc có tác dụng gì, trong đầu tất cả đều tràn ngập sự nghi vấn.
Hàn Thạc mỉm cười, từ tư thế ngồi xếp bằng đứng thẳng lên, trích một giọt máu tươi từ tay phải nhỏ vào tảng đá ở trước mặt. Sau khi giọt máu tươi chạm vào tảng đá thì âm phong càng nổi lên dữ dội. Oán linh gào rít bay lượn, một luồng tử khí âm hàn vô cùng nồng nặc xông lên làm cho mọi người bất giác cảm thấy kinh tâm.
- Các ngươi có mua được những thứ đó hay không? - Hàn Thạc mỉm cười lên tiếng dò hỏi.
- Ngươi hỏi hắn đi. Những thứ trọng yếu nhất đều do hắn thu thập được. - Phỉ Bích đỏ bừng khuôn mặt, chỉ vào Cát Nhĩ Bá Đặc đáp.
- Chủ nhân của Tà ác! Tại sao người lại nghĩ đến việc thu thập Xử nữ âm huyết? Người thật sự là quá vô sỉ, quá xấu xa. - Cát Nhĩ Bá Đặc kêu oang oang loạn lên, vẻ mặt khinh thường nhìn Hàn Thạc, nhưng tràn đầy nét hưng phấn.
- Bớt nói nhảm đi. Còn không đưa những thứ đó ra? - Hàn Thạc trừng mắt, tức giận nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc nói.
- Hắc hắc, có liền có liền. Chỉ cần có kim tệ thì không có thứ gì mà không có được. Ta chỉ tiêu tốn có năm mươi kim tệ, đi một vòng bên trong một vài ngõ nhỏ của Nhật Diệu cốc thì đã mua được từ trong tay chủ nhân nơi đó những thứ mà người cần đến. - Cát Nhĩ Bá Đặc vừa nói vừa lấy ra một cái bình to bằng khoảng lòng bàn tay đưa cho Hàn Thạc.
Hai người Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích vừa thấy hắn lấy ra cái bình chứa đựng Xử nữ âm huyết đều hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi về phía gian phòng ở chung quanh sân.
- Hừ, ta có làm gì đâu. Cũng không phải ta nguyện ý làm như vậy mà đều do chủ nhân phân phó đấy chứ. Các ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý sao? Đám xú nữ nhân ở bên trong ngõ nhỏ đó, ai cũng nhìn ta giống như là một tên đại biến thái có sở thích đặc biệt. Nếu không xuất ra kim tệ, có lẽ lúc trước ta đã bị những người đó nhổ nước miếng dìm chết rồi. - Trông thấy Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích cực kỳ khinh bỉ mình, Cát Nhĩ Bá Đặc không nhịn được hét lên.
Ở một vài chỗ bên trong Nhật Diệu cốc, có những vị khách giầu có, thích được xử nữ hầu hạ. Cho nên chủ nhân nơi đó phải tiêu tổn một lượng tiền lớn, mua về một số nữ nô còn là xử nữ để chiều lòng khách. Chính vì Hàn Thạc biết việc này nên mới để cho Cát Nhĩ Bá Đặc đi làm chuyện này.
Hàn Thạc mặc dù da mặt cũng đủ dày, tuy nhiên nếu để cho hắn đi gặp người ngoài mua sắm loại đồ vật này thì đích thực là có chút mất thể diện.
- Tốt lắm, tốt lắm! Muốn làm gì thì đi làm đi, không được làm phiền ta. - Hàn Thạc thật ra hiểu rất rõ sự ủy khuất của Cát Nhĩ Bá Đặc, nhưng không hề an ủi hắn lấy một lời.
Trước khi bọn họ trở về, Hàn Thạc đã sử dụng Lục Ma Phong khắc họa những đồ án rườm rà lên trên bề mặt sáu cây Tu La cột trụ do thi cốt âm hàn ngưng kết thành. Hàn Thạc múc một thùng linh thủy từ nơi thủy tuyệt chi địa từ bên trong giếng nước, rồi đem chiếc bình chứa đầy xử nữ âm huyết đổ vào đó mà pha loãng ra.
Dùng một cái muôi làm từ gỗ cây đào khuấy một lúc, Hàn Thạc xách thùng nước tung người, nhảy lên cây Tu La thạch trụ đầu tiên, đổ chất lỏng xuống dưới.
Thấy Hàn Thạc bắt đầu làm việc, Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích vừa tiến vào trong phòng lại quay ra, hai cặp mắt tràn ngập sự tò mò nhìn những động tác của hắn.
Chất lỏng màu nâu đỏ theo đồ án Hàn Thạc khắc hoạ từ trước chảy xuống. Chất lỏng này không hề chảy đi đâu mất một giọt mà bị hấp thụ toàn bộ vào những nét khắc ở bên trong thạch trụ.
Sau khi cả sáu cây thạch trụ theo thứ tự được làm xong, Hàn Thạc tiện tay ném chiếc thùng không sang một bên, sau đó phi thân đến chỗ tảng đá màu đỏ ở bên cạnh giếng nước, đánh ra một đạo pháp quyết điều khiển ma trận. Từ bên trong lòng bàn tay của hắn tỏa ra quang mang màu đen nhập vào trung tâm tảng đá màu đỏ như máu. Đột nhiên, sáu cây thạch trụ tỏa ra những tia sáng màu nâu đỏ, đồ án khắc hoạ bên trên bề mặt của Tu La trụ hiện lên đủ kiểu mặt quỷ dữ tợn. Một trăm oán linh vốn đang bay múa lượn lờ trong sân như là chim yến về tổ, vèo vèo nhập vào bên trong những mặt quỷ dữ tợn khắc hoạ ở bên trên bề mặt những cây thạch trụ.
Oán linh vốn chỉ là trạng thái hư vô, vừa rơi vào trong Tu la thạch trụ thì giống như là bắt đầu dung hợp với những cái mặt quỷ. Bọn chúng như là có thân thể, vẫy vùng giương nanh múa vuốt ở trên mặt thạch trụ, há hoác ra cái miệng như bồn máu đầy răng nanh, gào rú lên những tiếng thê lương tuyệt vọng. Những tiếng rú làm vang động bầu trời đêm khiến cho những người khác nghe thấy lạnh xương sởn da gà, rùng mình kinh hãi.
Bất hảo! Hàn Thạc chấn động. Không ngờ sau khi trận pháp thành hình còn có cả tiếng quỷ khóc sói gào kêu to kinh khủng. Hắn nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết vào bên trong Phù Vân thạch đã thu nạp năm giọt bổn mạng máu huyết của chính bản thân mình.
Trong nháy mắt, oán linh đã có thân thể bỗng nhiên bị hút vào bên trong Tu La thạch trụ, làm cho cây thạch trụ với bách quỷ loạn vũ đột ngột khôi phục lại vẻ bình thường. Oán linh trong thạch trụ như bị đông cứng lại bên trong mặt quỷ dữ tợn, không còn một khí tức nào nữa.
- Đưa toàn bộ tài liệu còn lại cho ta. Trận pháp đã xong. Từ nay về sau cho dù cái lão quái vật Ai Đức Ôn kia tới, ta cũng phải cho hắn nếm chịu khổ sở. - Hàn Thạc điên cuồng cười ha hả rồi nói với Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ.
Hai nàng nhìn thấy tình hình bây giờ đều lộ vẻ kinh hãi, nghe thấy Hàn Thạc nói như vậy thì rối loạn đầu óc mà nhất nhất đưa những vật thể âm hàn tà ác mà hắn đã phân phó thu mua. Sau khi toàn bộ tài liệu tới tay, trong ánh mắt vô cùng nghi hoặc của ba người, thân hình Hàn Thạc bắt đầu bay xuyên qua lại rất nhanh ở giữa sân. Vào lúc này, ba người mới phát hiện trên mặt sân có rất nhiều đường rãnh lớn nhỏ khác nhau. Những đường rãnh này chia cắt mặt đất thành những khoảnh vuông vắn, thuận tiện cho Hàn Thạc có thể đi dọc đi ngang khắp nơi. Sau khi xử lý xong mọi chuyện, thân hình Hàn Thạc từ trong mặt sân lui trở về. Đến khi đứng ở bên cạnh Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ, Hàn Thạc gọi Cát Nhĩ Bá Đặc đến bên cạnh.
Tâm niệm vừa động, một đạo quang mang màu đỏ như máu từ bên trong sân phóng vút lên cao. Trong lúc nhất thời, bên trong sân nổi lên hàng loạt luồng âm phong, bách quỷ cuồng vũ trên mặt sáu cây thạch trụ. Một cảm giác âm hàn, tà ác cực độ thoáng chốc tràn ngập trái tim ba người Phỉ Bích.
Ba người trong lòng hiểu rằng một cái sân vốn vô cùng đơn giản đã bị Hàn Thạc biến thành một nơi tuyệt địa hung hiểm lấy mạng người!
- Chỉ cần bố trí một cái kết giới cách âm ở chung quanh, như vậy thì có thể nói là chẳng có khiếm khuyết gì nữa. - Quay đầu liếc nhìn Ngải Mễ Lệ một cái, Hàn Thạc mang theo nụ cười thần bí trên mặt nói với cả ba người.
- Việc này hãy giao cho ta đi. - Ngải Mễ Lệ ngầm hiểu, phóng xuất ra một ma pháp Hắc Ám hệ. Một luồng ma pháp ba động đột nhiên xuất hiện tại khoảng trời bên trên sân, như là một cái chụp vô sắc vô hình bao phủ lấy toàn bộ khoảng không bên trên sân.
- Có chuyện gì thế? Có phải là Tà Thần trớ chú lại phát tác? - Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng hét của Cáp Lí Tư. Một loạt tiếng lốc cốc nối tiếp vọng đến, bọn người Cáp Lí Tư của Già La dong binh đoàn cưỡi chiến mã xuất hiện ở trước cửa hàng, Cáp Lí Tư xuống ngựa gõ cửa thét gọi
Bởi vì có Phù Vân thạch làm trận nhãn, trên đó có năm giọt bổn mạng máu huyết của Hàn Thạc, cho nên tại phạm vi này, chỉ cần hắn động tâm niệm là có thể lợi dụng Phù Vân thạch điều khiển toàn bộ trận pháp.
Vừa nghe được tiếng gào của Cáp Lí Tư từ bên ngoài truyền đến, Hàn Thạc lập tức thay đổi trận pháp một chút, xóa hết toàn bộ mọi điều dị thường, khôi phục nguyên trạng bên trong sân. Ngoại trừ sáu Tu La cây cột trụ ra thì cũng không có một điểm thay đổi nào khác cả.
- Không có gì đâu. Cáp Lí Tư tiên sinh tới có phải là có tin tức gì để nói cho chúng ta biết ư? - Hàn Thạc mở cánh cửa cửa hàng, mặc kệ Cáp Lí Tư tiến vào, cười toe toét bình tĩnh trả lời.
Sau khi Cáp Lí tư tiến vào, đôi mắt lợi hại nhìn khắp chung quanh, rồi nghi hoặc hỏi Hàn Thạc:
- Tại sao đột nhiên có tới sáu cây thạch trụ hình dáng kỳ quái thế này?
- À, chúng ta định ở lại nơi này lâu dài. Bởi vì thiếu đồ phơi quần áo nên chuẩn bị sáu cây thạch trụ để làm chỗ mắc dây. Sao Cáp Lí Tư tiên sinh lại có thời gian nhàn rỗi đến đây?
- Vừa rồi, ở đây phát ra quang mang sáng rực đỏ như máu, người ở một số cửa hàng chung quanh còn nghe được bên trong truyền ra tiếng thét gào kinh khủng. Bọn họ nói nghe thấy thì rùng mình kinh hãi nên muốn chúng ta tới xem tình hình thế nào. Ta cũng là lo lắng các ngươi gặp chuyện gì đó cho nên mới tới đây xem.
Hàn Thạc khẽ cười ha ha mấy tiếng, nói giỡn:
- Đó là do những người đó ít khi gặp quái sự thôi mà. Vừa rồi chỉ là chúng ta thí luyện ma pháp.
- Có mấy người chúng ta ở đây thì dù cho trớ chú ứng nghiệm cũng không phải lo ngại. Cứ yên tâm đi! À, cái tên đại biến thái thu thập xử nữ âm huyết này cũng là bằng hữu của ngươi sao? - Cáp Lí Tư gật đầu không nói thêm gì, trong khi đang định rời khỏi chỗ này thì đột nhiên trông thấy Cát Nhĩ Bá Đặc, không nhịn được mở miệng hỏi Hàn Thạc.
- À...... Coi như vậy đi. - Hàn Thạc hơi xấu hổ, quay đầu lại trừng mắt nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc, ra hiệu cho hắn im miệng, sau đó giải thích với Cáp Lí Tư.
- Tại sao các ngươi lại có loại bằng hữu này? Hắn thật sự khiến cho người khác kinh tởm. - Cáp Lí Tư cực kỳ khinh thường liếc mắt nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc một cái rồi không còn muốn ở lại nơi này nữa, dẫn thủ hạ bỏ đi vội vã như tránh tà vậy.
- Khốn kiếp! Tất cả đều là do chủ nhân phân phó. Hắn là cái thá gì mà còn xen cả vào chuyện ta đánh rắm nữa chứ? - Sau khi Cáp Lí Tư bỏ đi, Cát Nhĩ Bá Đặc rốt cục không chịu thêm được nữa, tức sùi bọt mép chửi văng lên.
← Ch. 0206 | Ch. 0208 → |