← Ch.0216 | Ch.0218 → |
- Hỡi Quang Minh kỵ sĩ, lập tức giết bọn chúng, người này cùng những sinh vật hắc ám kia, tuyệt đối không được để bọn chúng lưu lại trên đời này! - Vẻ mặt Phất Cách Sâm nghiêm túc, trầm giọng quát.
Một nhóm Quang Minh kỵ sĩ vừa mới bao quanh Hàn Thạc đang định bắt sống, bỗng nhiên nghe thấy Phất Cách Sâm thay đổi chủ ý đều hơi kinh ngạc, bất quá chỉ sững sờ một chút, bọn họ liền trung thành chấp hành mệnh lệnh của lão.
Ai Đức Ôn đứng ở sườn núi của sơn cốc, lúc này không do dự gì nữa, mang theo Bối Lâm Đạt trực tiếp hướng về phía Hàn Thạc trong trung tâm sơn cốc bay tới, dự định trả bất cứ giá nào cũng phải cứu Hàn Thạc ra, tìm cách nắm được bí mật những sinh vật hắc ám không sợ Quang hệ ma pháp.
Ngay vào lúc này, đôi mắt Hàn Thạc vẫn luôn nhắm nghiền đột nhiên mở to ra, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Một câu chú ngữ Vong Linh ma pháp đơn giản nhất được Hàn Thạc ngâm xướng ra, Tiểu Khô Lâu vẫn đang thủ hộ đằng trước hắn không hề rời khỏi biến thành một đạo hắc sắc quang mang phá vỡ bầu trời biến mất vô ảnh vô tung.
- Các vị, gặp lại sau. - Sau khi Tiểu Khô Lâu biến mất, Hàn Thạc cười nhạt nói một câu.
Thanh âm vừa kết thúc, luồng hung sát huyết quang đang lượn lờ xung quanh thân thể Hàn Thạc, đột nhiên xông thẳng lên trời, một âm thanh bạo phá mạnh mẽ từ chỗ hắn ngồi ầm vang nổ ra.
Lấy vị trí Hàn Thạc ngồi làm trung tâm, âm thanh nối tiếp nhau kịch liệt bạo phá vang lên bên tai, trong chốc lát đất rung núi chuyển, toàn bộ sơn cốc không ngừng rung động, một vài Quang Minh kỵ sĩ đang đứng ở xung quanh sát vị trí đó, bất ngờ không kịp đề phòng bị nổ thịt nát xương tan, máu thịt lẫn lộn văng tung toé.
Mà Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt đang phi xuống cực nhanh, đột nhiên nhìn thấy phía dưới nảy sinh động tĩnh cực lớn, kèm theo âm thanh nổ mạnh điên cuồng, một luồng quang mang tà ác đỏ rực như máu, xông thẳng về phía bọn họ đang bay.
Thân thể đang lao xuống vào lúc này dừng thẳng lại, Ai Đức Ôn liền sử dụng Phiêu Phù thuật nắm lấy Bối Lâm Đạt, chân tay lúng túng né tránh luồng huyết quang trùng thiên, lúc này mới giương mắt nhìn xuống địa phương đang kịch liệt biến hoá bên dưới, nhất thời trên mặt đầy ắp sự kinh ngạc, không thể tin được nhìn xuống phía dưới.
Đợi cho bụi bặm biến mất, vốn tại chỗ Hàn Thạc ngồi, xuất hiện một cái động lớn sâu năm sáu mét, đường kính khoảng mười mét. Mùi huyết tinh nồng nặc cùng với một khối không khí đỏ sậm như máu phiêu dật bay khắp nơi, trên mảnh đất bị cháy xém xung quanh cái hố lớn là rất nhiều thi thể bị vỡ nát máu thịt lẫn lộn của các Quang Minh kỵ sĩ.
Nhưng mà Hàn Thạc vốn đang ngồi ở chỗ này, lúc này lại biến mất vô ảnh vô tung, mặc cho mọi người cắn răng nghiến lợi tìm kiếm khắp nơi cũng không phát hiện ra một vết tích nào.
Hít vào một hơi dài, Quang hệ đại ma đạo sư Phất Cách Sâm kìm nén phẫn nộ trong lòng nói:
- Không cần tìm nữa, mặc dù không biết hắn thông qua phương pháp gì, nhưng người này đã rời đi rồi.
- Vậy bây giờ phải làm sao đây? - Lôi hệ ma đạo sư Á Tát, lúc này đối diện với Phất Cách Sâm, vẻ mặt rất cung kính vội vàng mở miệng hỏi.
- Ta muốn biết rõ toàn bộ những tư liệu về người này, hết thảy toàn bộ, càng tỉ mỉ càng tốt. Giọng nói Phất Cách Sâm mang theo vẻ lo âu khó thấy, quay đầu nhìn Á Tát thúc giục.
- Rõ, chúng ta lập tức đi an bài! - Á Tát trả lời.
Nữ tinh linh thần tiễn thủ Mã Khả Hân đến lúc này đại khái hiểu được Phất Cách Sâm vì sao lại thất thố như thế, một nhân vật có khả năng xoay chuyển thế cục này đột nhiên xuất hiện trên đại lục, đối với Quang Minh giáo hội mà nói có thể tạo thành một sự ảnh hưởng giống như một cơn ác mộng.
Bởi vậy, Phất Cách Sâm thân là nhân vật trọng yếu của Quang Minh giáo hội, nhất định sẽ sử dụng toàn bộ lực lượng có được bóp chết loại ảnh hưởng này từ trong trứng nước.
- Hảo tiểu tử, quả nhiên là có thủ đoạn, không ngờ có thể thoát đi một cách thần kỳ như vậy!
May mắn mà Ai Đức Ôn lúc đó kịp thời dừng thân thể bay xuống lại, nếu không cũng có thể sẽ bị ảnh hưởng, mắt thấy Hàn Thạc trốn thoát một cách thần kỳ, Ai Đức Ôn đặc biệt thích thú, bất giác khen ngợi.
- Ai Đức Ôn đại sư, người này cùng Thiên Tai giáo hội chúng ta có thù, Khắc Lai Đốn chính là chết trong tay hắn, ngay cả Cường Ni cũng bị hắn làm cho chết. - Nhìn thấy thái độ của Ai Đức Ôn đột nhiên biến chuyển một trăm tám mươi độ, Bối Lâm Đạt không nhịn được nhắc nhở.
- Chỉ cần hắn nguyện ý hợp tác với chúng ta, loại thù hận này thì đáng là gì! Đã là con người thì chắc chắn có nhược điểm, bất luận người này đòi hỏi cái gì, chúng ta đều có thể đáp ứng hắn, ngoài ra hôm nay Phất Cách Sâm cũng đã phát hiện ra điều đặc biệt của hắn, Quang Minh giáo hội chắc chắn sẽ tìm mọi cách để giết hắn, Phất Cách Sâm sẽ giúp đỡ chúng ta làm cho hắn hợp tác với chúng ta! - Ai Đức Ôn sảng khoái ha ha cười lớn, nắm lấy Bối Lâm Đạt càng bay càng cao, dần dần rời khỏi ngọn núi này.
Cách ngọn núi chỗ Hồng Liêm dong binh đoàn khoảng một trăm mười dặm, có một cái hồ sâu, trên mặt hồ là tầng tầng băng cứng, vào mùa đông cực lạnh, toàn bộ hồ nước đều bị đông kết thành băng, nhìn từ xa giống như là một mặt kính bằng phẳng, dưới ánh sao vô cùng rực rỡ.
Nhưng một đạo huyết quang xoẹt qua từ phía chân trời, giống như sao băng từ trên chín tầng mây rơi vụt xuống, một lực lượng cuồng bạo đột nhiên đập xuống, huyết quang chói mắt bắn thẳng lên bề mặt băng cứng.
Một âm thanh vỡ tung cực lớn từ trên bề mặt băng cứng của hồ truyền đến, băng tầng vốn đang bằng phẳng như kính đột nhiên bị bắn phá thành một cái hố băng cực lớn, lấy hố băng làm trung tâm, nền băng cứng xung quanh vang lên từng âm thanh "rắc rắc", rồi nhanh chóng tan nứt ra chìm xuống hồ.
Một lát sau, đột nhiên từ trong hố băng bắn ra một đạo thân ảnh dong dỏng cao. Hàn Thạc toàn thân ướt nhẹp, từ trong hố băng bay ra, ngay lập tức dừng lại trên một khối băng không bị nứt cách đó xa xa, sau đó liền ngồi xuống xếp bằng tiếp tục điều tức.
Đại khái sau khoảng thời gian một nén nhang, Hàn Thạc nhẹ nhàng mở mắt, từ những lỗ chân lông trên cơ thể dập dềnh bay ra từng sợi trọc khí màu đỏ sậm, theo luồng gió lạnh thổi nhẹ mà dần dần tiêu tán.
Trong đêm đông giá lạnh, Hàn Thạc từ tư thế ngồi xếp bằng đứng dậy, thân thể xích loã một lần nữa thay đổi một bộ quần áo khô ráo, sau đó lại phi lên trời cao, hướng về bầu trời đêm mù mịt, phân biệt phương hướng một chút rồi nhanh chóng bay đi hướng về phía Nhật Diệu Cốc.
Chín tầng ma công, có được ký ức ma công Sở Thương Lan sở hữu, sau khi đạt đến cảnh giới Thị Huyết, Hàn Thạc đã có thể thành thục vận dụng một số ma pháp bí pháp.
Huyết Liệt Ma Độn quyết chính là một loại ma quyết dùng để chạy trốn, vốn cần phải vận dụng bổn mạng tinh huyết để thúc giục, hao phí không ít bổn mạng tinh huyết tạo thành bạo phá liên tiếp, mượn tiếng nổ vang cùng với bạo phá hỗn loạn, trong nháy mắt di chuyển nhục thể, đạt được mục đích thoát li khỏi địa phương nguy hiểm.
Bất quá nếu không gặp phải trường hợp bất khả kháng, tu ma giả tuyệt đối sẽ không dùng loại công pháp hao phí rất nhiều bổn mạng tinh huyết này, bởi vì công pháp này một khi thi triển ra, người thi triển bởi vì bổn mạng tinh huyết tổn hao quá nhiều nên nhất định nguyên khí sẽ bị thương tổn nặng làm cho bản thân rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bất lợi.
Nhưng mà lần thi triển Huyết Liệt Ma Độn quyết này của Hàn Thạc không hề giống như vậy. Hắn sau khi đạt đến Thị Huyết chi cảnh, trong lúc thông qua giết chóc khát máu bên trong sơn cốc, trên thân thể tự nhiên sản sinh ra hung sát chi khí, đem những lực lượng sợ hãi cùng oán hận của những dong binh đã chết trong tay hắn hấp thu vào, tất cả đều tập hợp vào trong cơ thể.
Cỗ lực lượng này càng lúc càng lớn, làm cho Hàn Thạc cảm thấy thân thể trước mắt mình khó có thể khống chế được nữa, lúc này mới không quan tâm đến hết thảy những nguy hiểm ngồi xếp bằng, lập tức khôi phục ổn định tâm trí. Trong quá trình ổn định tâm trí, Hàn Thạc đột nhiên tỉnh dậy, thấy rõ chính mình đang bị rất nhiều cường giả bao vây.
Lúc này một số lực lượng hung sát chi khí không có chỗ nào để hấp thu đang rối loạn không chịu khống chế xung quanh thân thể Hàn Thạc, đúng vào lúc nguy cơ sắp diễn ra này, hắn đột nhiên nhớ đến Huyết Liệt Ma Độn quyết, sau đó trí óc chợt loé, biến cỗ lực lượng này thành chất xúc tác cho bổn nguyên năng lượng, lấy năng lượng có hại trên thân thể làm gốc thi triển Huyết Liệt Ma Độn quyết.
Vì vậy, chẳng những tạo thành một động tĩnh đất rung núi chuyển ở nơi đó mà còn làm cho một vài Quang Minh Kỵ sĩ không kịp phòng bị trong chớp mắt chết thảm, Hàn Thạc cũng thoải mái rời khỏi phạm vi bao vây của các cường giả, cỗ lực lượng khó khống chế này đã được hắn phóng ra, không tổn thương mảy may đến thân thể.
Trên đường quay về Nhật Diệu Cốc, Hàn Thạc thần kỳ phát hiện ra cường độ thân thể sau lần giết chóc này thì lại được rèn luyện thêm một lần nữa. Hoặc có lẽ là bởi vì thi triển Huyết Liệt Ma Độn quyết, tiêu hao cỗ lực lượng rối loạn bất kham kia đi, cuối cùng chỉ còn lại một cỗ lực lượng tinh thuần, không ngờ lại cùng với Ma Nguyên lực kỳ dị dung hợp với nhau.
- Xem ra, nếu muốn nhanh tiến bộ hơn một chút, có lẽ phải mạo hiểm mới được a!
Khi Hàn Thạc nhận ra thể trạng của mình, bởi vì lần giết chóc này mà thay đổi không nhịn được lẩm bẩm cảm khái nói.
Một tràng âm thanh kim loại do đao kiếm va chạm nhau, đột nhiên từ nơi không xa lắm truyền đến, lọt vào trong tai của Hàn Thạc. Hắn đang ngự không bay về Nhật Diệu Cốc, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, bắt đầu cẩn thận phân biệt thế núi xung quanh.
Não vực Hàn Thạc được ma công phát triển mở rộng, từ tư liệu do Ngải Mễ Lệ cung cấp, hắn đối với thế núi xung quanh đã hiểu rõ. Sau khi cẩn thận chú ý, rất nhanh chóng biết rõ vị trí của mình, ngay cả thanh âm đó từ nơi nào cũng biết rõ.
Tràng thanh âm kim loại va chạm nhau đến từ vị trí của Môn La gia tộc, nói không chừng việc này cùng bọn Đặc Lan Khắc Tư có quan hệ.
- Cũng nên xem xem thực lực những thuộc hạ chưa từng gặp mặt này rốt cuộc là đến mức nào? - Hàn Thạc lẩm bẩm một mình, thân thể đang hướng về phía Nhật Diệu cốc liền thay đổi, bay về phía khu vực của Môn La gia tộc.
← Ch. 0216 | Ch. 0218 → |