← Ch.0251 | Ch.0253 → |
Vừa nghe lại nhảy tiếp hai cấp, Hàn Thạc tâm tình vui sướng, vội vàng mang thiết bài tượng trưng cho thân phận mình đưa cho Khảm Địch Đạt.
Tổ chức Ám Mạc này vô cùng khổng lồ, nắm giữ các loại tài nguyên của đế quốc, ba người Khảm Địch Đạt thân là tam cự đầu, càng là dưới một người trên vạn người, có quyền thế mà bất luận kẻ nào cũng không thể xem thường. Theo thân phận tiến giai, quyền lợi hưởng thụ cũng sẽ lớn hơn, càng có thể lợi dụng tiện lợi của chức vị tra cứu một chút tin tức mới nhất mà không ai biết.
Khảm Địch Đạt cầm thiết bài của Hàn Thạc, không thể nào che dấu được hưng phấn trở lại chỗ ngồi, trợ giúp hắn thay đổi lại chức vị trên thiết bài tượng trưng cho thân phận, đến lúc lão trả lại vào tay Hàn Thạc thì đồ án sao ở mặt sau thiết bài đã biến mất, thay thế bởi bốn vầng trăng khuyết.
- Đa tạ Khảm Địch Đạt đại nhân! -Hàn Thạc liếc mắt một cái, thu thiết bài vào không gian giới chỉ, mỉm cười cảm tạ.
Khoát khoát tay, nét cười quái dị vẫn treo trên mặt Khảm Địch Đạt, tâm tình cực tốt, cười ha hả:
- Không cần cảm tạ ta, đây là phần thưởng mà ngươi giành được, tiểu tử ngươi khá lắm, chưa đầy một năm đã thăng tới Tứ Nguyệt sứ, quả thật là một kỳ tích.
- Đó là vận khí của ta tương đối tốt, còn có sự đề bạt của đại nhân! - Hàn Thạc không kiêu ngạo, rất khiêm nhường trả lời.
- Khá lắm khá lắm, tiểu tử ngươi thật là biết vỗ mông ngựa!
Khảm Địch Đạt cười lớn mắng một câu, sau đó nhướng mày, nhìn chăm chú nói:
- Bản chép tay này ngươi làm sao mà tìm được, ta muốn biết tất cả một cách chi tiết, tỉ mỉ.
Sớm biết Khảm Địch Đạt sẽ hỏi kỹ càng như vậy, Hàn Thạc trước đó cũng đã suy nghĩ ổn thỏa, miêu tả lại tình huống đại khái của cấm kỵ chi địa một lượt, cái nên giấu thì giấu, cái nên nói thì nói, đem việc giải trừ lực lượng giam cầm tại đó đổ hết lên Độc nhãn cự nhân cùng Hoàng kim long, nói thẳng mình vận khí cực tốt. Sau khi hai sinh vật khổng lồ rời đi, mới tiến vào cấm kỵ chi địa, từ bên trong bia mộ tìm được bản chép tay nọ.
Chờ Hàn Thạc nói xong, vẻ mặt Khảm Địch Đạt kinh dị, lẩm bẩm nói:
- Không thể ngờ cấm kỵ chi địa trong truyền thuyết kỳ dị đến mức không người nào có thể đi ra, lại mất đi lực lượng giam cầm, thật là không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ A Nhĩ Mai Lí Khắc pháp thần chết ở đây, trong chuyện này thật sự có gì đó cổ quái?
- Khu vực này, ta đã quan sát tỉ mỉ một lần, sau khi hai siêu giai sinh vật rời đi, cả khu vực ngoại trừ một cái bia mộ, tịnh không còn gì khác. Cho nên, ta nghĩ cho dù ngài có phái người điều tra việc này, sợ là cũng không thu hoạch được gì. - Khi rời cấm kỵ chi địa, những vết tích lưu lại Hàn Thạc cũng đã xóa hết. Cho dù Khảm Địch Đạt thực sự phái người đi, có lẽ cũng không phát hiện được bất cứ gì.
- Như vậy a!
Khảm Địch Đạt nhẹ giọng nói một câu, tiếp theo nói:
- Thế nhưng có lẽ nên phái người đi xem xét, bất luận chuyện gì có quan hệ với A Nhĩ Mai Lí Khắc pháp thần, cũng không thể nào làm cẩu thả được, ta nghĩ nếu là bệ hạ cũng sẽ làm như vậy.
- Tùy ngài, bất quá ta dù sao cũng sẽ không quay trở lại thêm lần nào nữa, bởi vì ta mới từ chỗ đó trở về, đã cẩn thận lục soát qua, cũng không phát hiện được cái gì! - Hàn Thạc tỏ vẻ không có hứng thú đối với nhiệm vụ này, hai tay buông lỏng ra vẻ ta mặc kệ.
- Đây là quyền lợi của ngươi, ngươi không muốn ta tìm người khác là được!
Khảm Địch Đạt liếc mắt nhìn Hàn Thạc, ngược lại cũng không trách cứ hắn, ngẩn người nghi hoặc nhìn Hàn Thạc, nói:
- Được rồi, ngươi không có việc gì chạy vào sâu bên trong U Ám sâm lâm kia làm cái gì? Cái địa phương đó không phải người bình thường có thể vào đâu!
- Hắc hắc, không trả lời vấn đề này của ngài cũng là quyền của ta chứ? - Hàn Thạc hiểu được tổ chức Ám Mạc không được can thiệp vào việc riêng của thành viên, bởi vậy vô lại cười nói.
Trừng mắt với Hàn Thạc, Khảm Địch Đạt bất đắc dĩ khoát tay, nói:
- Quên đi quên đi, dù sao đồ vật ngươi đã mang về đến đây. Ta sẽ không quản việc riêng của ngươi. Lần này ngươi mang bản chép tay này giao cho ta, việc công xem như ngươi lập được công lớn. Với tư cách cá nhân ta nợ ngươi một món nhân tình.
- Cảm tình tốt!
Hàn Thạc cười ha ha, dò hỏi:
- Ừm, tốt lắm, hiện tại ta đã trở về báo cáo. Nếu không có sự tình gì, ta rời đi trước, còn có chuyện riêng cần phải xử lí!
- Chờ một chút!
Khảm Địch Đạt lên tiếng ngăn cản, sau đó lẩm bẩm nói:
- Vốn chuẩn bị cho ngươi một nhiệm vụ, bất quá tiểu tử nhà ngươi có thể từ nơi sâu trong U Ám sâm lâm còn sống trở về, còn nhanh chóng tiến giai thành Vong Linh hệ cao cấp ma pháp sư, nhiệm vụ đơn giản này xem ra đã không thích hợp nữa.
- Này, ở chỗ ta có ba nhiệm vụ khó khăn cao hơn một chút, nhiệm vụ thứ nhất là đến Ba Nhĩ Tát Trạch thành ám sát tên gian tế An Kiệt Lạp, tên gian tế này tại Ba Nhĩ Tát Trạch thành có thân phận chính thức, tất cả những hoạt động thoạt nhìn đều hợp pháp, bởi vậy chỉ có thể ám sát hắn, để tránh lưu lại tai họa.
- Nhiệm vụ thứ hai là đến Bỉ Mỗ Sâm thành ở phương bắc đế quốc, nghe nói trong một tòa núi hoang xung quanh thành, có người tàng trữ một lượng lớn binh khí, phải phái người đi điều tra kết quả. Nhiệm vụ thứ ba là bảo vệ một người, người này ngươi cũng biết, đó là Lao Luân Tư vương tử.
- Ách, mặc dù hắn còn chưa chính thứ được thừa nhận thân phận, bất quá ta nghĩ ngươi đã biết thân phận của hắn, nhiệm vụ thứ ba do Quốc vương bệ hạ tự mình truyền đạt, mặc dù đã an bài nhân thủ, nhưng mà Quốc vương vẫn còn e ngại không đủ, nếu ngươi có hứng thú với chuyện này thì cũng có thể tham dự.
Trong lòng đánh giá một chút, Hàn Thạc cho rằng trước mắt bên phía Phỉ Bích có chút nguy hiểm, lúc này đây vừa mới mới trở lại đế quốc, rất nhiều chuyện đều chưa xử lý, không thể lập tức rời đế quốc, bởi vậy nói:
- Vậy được, ta chọn nhiệm vụ thứ ba, dù sao ta cùng với Lao Luân Tư coi như hiểu rõ, bảo vệ hắn, thật ra là một công đôi việc!
- Vậy tùy ngươi, chỉ có điều thân phận Lao Luân Tư đặc thù, ngươi phải cẩn thận đối đãi, miễn việc rước lấy tai vạ! - Khảm Địch Đạt đã sớm nhắc nhở Hàn Thạc, để cho hắn xử lý thỏa đáng mối quan hệ cùng với Lao Luân Tư, lần hắn tiếp nhận nhiệm vụ này thì lại một lần nữa nhắc nhở, nói rằng mấy vương tử trong lúc tranh quyền, hẳn là càng kịch liệt.
- Yên tâm đi, ta đã hiểu rõ!
Hàn Thạc gật đầu tỏ vẻ đã rõ, sau đó do dự một chút, hỏi:
- Khảm Địch Đạt đại nhân, Á Hi Bá Ân công tước người này như thế nào?
Khảm Địch Đạt sửng sốt, nghi hoặc nhìn kỹ Hàn Thạc, mới chần chờ hỏi:
- Sao thế, hắn chẳng lẽ muốn chiêu mộ ngươi?
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc trầm giọng nói:
- Không phải, ta nghĩ ta đã đắc tội với hắn, hắn phỏng chừng sẽ không buông tha cho ta.
Bộ dáng sợ hãi, Khảm Địch Đạt âm trầm nghiêm mặt, nói:
- Á Hi Bá Ân đại công tước chính là đế quốc đại thần trên phương diện chính trị, muội muội hắn chính là đế quốc hoàng hậu, hắn là thân cữu cữu (cậu) của Đại vương tử Tra Nhĩ Tư. Người này thủ đoạn âm độc có thù tất báo. Trong tay nuôi dưỡng lượng lớn tử sĩ, hắn dựa vào việc nắm giữ quyền lợi kinh tế trong tay cùng hoàng hậu âm thầm giúp đỡ, kẻ thù chính trị chết trong tay hắn vô số, ngươi đắc tội với hắn, nhất định phải thật cẩn thận.
- Ngài có sợ hắn không? - Hàn Thạc trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên đặt câu hỏi lại.
Liếc nhìn Hàn Thạc, Khảm Địch Đạt nói:
- Ta không sợ hắn, nhưng cũng không muốn tuỳ tiện chọc vào hắn. Ngươi cũng biết, Ám Mạc chúng ta chính là hắc thủ (bàn tay đen) của Quốc vương, việc làm của chúng ta đều đại diện cho Quốc vương bệ hạ. Đặc biệt ba Ngũ Nhật sứ chúng ta đều do bệ hạ trực tiếp phụ trách.
Khi Quốc vương bệ hạ còn khỏe mạnh, không có kẻ nào có thể làm gì chúng ta, cho dù là Á Hi Bá Ân cũng phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để chúng ta nắm được điểm yếu. Bất quá, một khi Quốc vương bệ hạ đương nhiệm không còn tại vị, khi đó quyền lợi thay đổi, nếu quyền lợi của Ngũ Nhật sứ chúng ta bị tân nhiệm Quốc vương giải trừ. Khi đó hắn sẽ không cố kỵ chúng ta nữa, ngươi hiểu chưa?
Gật gật đầu, Hàn Thạc trầm giọng nói:
- Ta hiểu được, tốt lắm, ta đi tìm Lao Luân Tư!
Lời vừa nói xong, Hàn Thạc đi thẳng luôn ra ngoài, đợi cho Hàn Thạc vừa rời đi, Khảm Địch Đạt đột nhiên nói:
- Ngươi là người của ta, ngươi bây giờ thân phận là Tứ Nguyệt sứ, cho dù là Á Hi Bá Ân muốn đối phó với ngươi cũng phải cân nhắc. Hắc hắc, lần này được thấy bản viết tay của A Nhĩ Mai Lí Khắc, tại thời điểm mấu chốt ta sẽ giúp ngươi!
- Cám ơn! - Hàn Thạc quay đầu lại, chân thành cám ơn một câu, lúc này mới rời khỏi phòng Khảm Địch Đạt.
Theo Truyền Tống trận rời khỏi núi Áo Nhĩ Đạt Tư, Hàn Thạc đi đến nhà tài chính đại thần Y Bố, định dò xét xem tình huống của Lao Luân Tư, xem hắn bên kia rốt cuộc tình hình như thế nào.
- Ta là Bố Lai Ân, đến tìm Lao Luân Tư, xin giúp ta thông báo một chút. - Tới cửa nhà Lao Luân Tư, Hàn Thạc nở nụ cười nói với thủ vệ.
Đạo lý nhân yếu ý trang (người nhờ trang phục) này Hàn Thạc sớm đã thông, một thân trang phục võ sĩ màu xanh được may vừa vặn với thân hình, cổ áo được khảm vài viên toái bảo thạch. Thoạt nhìn tinh thần có vẻ lão luyện. Nét cười trên mặt hắn càng tôn thêm vẻ tự tin, hiển lộ khí độ phi phàm.
Tên thủ vệ thông thường như mắt chó thấy người thấp. Một khi phát hiện người đến hình dáng bất phàm đều không dám làm khó dễ, bởi vậy sau khi Hàn Thạc nói xong, một mực cung kính:
- Xin chờ một lát, rồi bước nhanh thẳng vào bên trong.
Không bao lâu sau, Lao Luân Tư tự mình đi ra, còn chưa tới chỗ Hàn Thạc, đã cao giọng sang sảng cười to:
- Ngươi rốt cục đã trở lại, ta đã đến Vong Linh hệ tìm ngươi vài lần rồi.
Đi theo phía sau Lao Luân Tư còn có mấy người có khuôn mặt xa lạ, từng người đều có khí độ trầm ổn bất phàm, rõ ràng là cao thủ thân hoài tuyệt kỹ, xem ra lời Khảm Địch Đạt nói không sai, an toàn của Lao Luân Tư rất được coi trọng.
- Được rồi, ban ngày ban mặt hẳn là không có gì xảy ra đâu, các ngươi không nên đi theo ta nữa.
Từ bên trong đi ra, Lao Luân Tư quay đầu lại nói một câu, nhanh chóng đi về phía Hàn Thạc, rất nhiệt tình ôm hắn một cái, nói:
- Ngươi sao lại nhớ tới tìm ta thế?
- Ách, thật ra ta không nghĩ đến tìm ngươi, chỉ là nhiệm vụ trên người, không thể không đến a! - Hàn Thạc chân thật, cười khổ nhìn Lao Luân Tư giải thích.
Lao Luân Tư sửng sốt, sau đó ha ha cười to nói:
- Nguyên lai là như vậy, bất quá cũng không sao, dù sao ngươi có thể đến là được.
- Đi đi đi, cùng ta rời nơi này đi, chúng ta tìm một chỗ tâm sự cho thoải mái. - Lao Luân Tư từ trước tới giờ đều lôi kéo Hàn Thạc, đi thẳng đến cỗ xe ngựa trước cửa.
Mắt thấy Lao Luân Tư tới, tên mã phu vốn bơ phờ lập tức có tinh thần, vội vàng nghiêng người xốc rèm xe lên, để cho Lao Luân Tư tiến vào bên trong. Đám cao thủ xa lạ chung quanh đi theo, từng người phân tán ra, hoặc là táo bạo hoặc là ẩn nấp đi theo phía sau Lao Luân Tư, hẳn đều cẩn thận bảo vệ an toàn cho vị vương tử này.
- Đi vườn hoa hồng bắc phường! -Vừa tiến vào xe ngựa ngồi xuống, Lao Luân Tư dặn tên mã phu.
- Đó là chỗ nào? Hàn Thạc cơ hồ là bị Lao Luân Tư kéo túm lên xe ngựa, đợi sau khi cỗ xe bắt đầu, không nhịn được hỏi.
- Hắc hắc, đến đó ngươi sẽ biết, ngươi... trước đừng quan tâm nhiều làm gì, hãy nói một chút sau khi chúng ta tách ra, từ đó đến giờ ngươi đến địa phương nào tiêu sái vậy? - Lao Luân Tư mỉm cười bí hiểm, hỏi Hàn Thạc.
- Cũng không có gì, chỉ là đợi ở Nhật Diệu cốc một đoạn thời gian, đến U Ám sâm lâm giết vài đầu ma thú mà thôi. - Hàn Thạc mỉm cười, đem tất cả sự tình lấp liếm, ung dung trả lời.
- Không đơn giản như vậy chứ, ta nghe Phỉ Bích sư muội nói ngươi tại Nhật Diệu cốc, đã làm rất nhiều chuyện kinh người a! Hắc hắc, các ngươi tại Hồng Liêm dong binh đoàn gây ra sự tình lớn như vậy, cho rằng ta thật sự kiến thức nông cạn như vậy sao? - Lao Luân Tư làm ra bộ dáng "ngươi không xem ta là huynh đệ", lé mắt bĩu môi nói.
- A a, thật sự không có gì, nhắc tới sư muội Phỉ Bích của ngươi mới nhớ, ngươi thân làm sư ca mà không biết chút gì sao, thương hội của Phỉ Bích bị người khi nhục, không ngờ ngươi lại không giúp nàng chút nào? - Hàn Thạc cau mày lại, trách cứ ngược lại Lao Luân Tư.
Lời vừa nói ra, Lao Luân Tư lúc này sửng sốt, sau đó nhíu mày, khó hiểu hỏi Hàn Thạc:
- Chuyện gì xảy ra thế?
Cẩn thận nhìn chằm chằm Lao Luân Tư, Hàn Thạc chần chờ một chút, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không biết?
- Tiểu sư muội này của ta rất không muốn thiếu nợ nhân tình của người khác, sự tình gì cũng không muốn phiền toái người khác, tính khí nóng nảy của nàng ta thực ra đã biết, bất quá thật sự không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. - Lao Luân Tư thản nhiên nói.
- Thế này, Tạp Mai Long thương minh muốn Bố Tư Đặc thương hội sát nhập, Tạp Mai Long dường như được Á Hi Bá Ân công tước bảo hộ, thiếu chút nữa tại Bố Tư Đặc thương hội động thủ, bắt luôn Phỉ Bích đi. - Sắc mặt Hàn Thạc lạnh lùng, âm trầm nghiêm mặt nói.
Đột nhiên giận dữ, Lao Luân Tư vỗ mạnh xuống xe ngựa, hừ lạnh nói:
- Á Hi Bá Ân vì Tra Lí Tư xem ra đã tận hết sức lực a, cách làm này thật sự là quá xấu xa.
Dừng một chút, Lao Luân Tư thở dài nói:
- Phỉ Bích cũng thật là, chuyện này ta có thể giúp đỡ, nàng cũng không thông báo cho ta, nếu không phải ngươi nói cho ta biết thì nàng ta bị Tạp Mai Long thương hội thôn tính ta cũng không biết.
Thông qua tình báo của Ám Mạc, Hàn Thạc đã đại khái hiểu được một chút thực lực của Lao Luân Tư, biết Lao Luân Tư cùng hắn lần trước đến Ngõa Luân thành một chuyến, nguyên Sư Thứu phó quân đoàn trưởng thiên về hắn, trước mắt đã nắm vững đại quyền ở Ngõa Luân thành, trở thành tân Sư Thứu quân đoàn trưởng.
Hơn nữa Lao Luân Tư được Quốc vương bệ hạ sủng ái, hắn nếu có thể danh chính ngôn thuận được thừa nhận thân phận vương tử, ngược lại thật có hy vọng trở thành Quốc vương.
- Bố Lai Ân, ngươi đắc tội với Á Hi Bá Ân, xem ra chúng ta muốn trở thành bạn tốt cũng khó.
Lao Luân Tư nhìn Hàn Thạc thật kỹ nói:
- Trước mắt trong tay ta có một chức vị tốt, nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi một tay, để ngươi trong quân đội nhanh chóng có được chức vị cao, cái đó với thân phận của ngươi tại Ám Mạc cũng không xung đột, ngươi hiểu chứ?
← Ch. 0251 | Ch. 0253 → |