← Ch.0258 | Ch.0260 → |
Vừa thấy thiếu nữ, thần tình Đặc Lan Khắc Tư lập tức thay đổi khác lạ. Gã như tia chớp vọt tới trước mặt nàng, đưa tay vuốt ve chuỗi hạt thủy tinh trên cổ rồi nghẹn ngào nói:
- An Ny, đúng là muội rồi!
Mấy dong binh nguyên là người của dong binh đoàn Hồng Liêm xúm cả lại, ánh mắt đều tỏ vẻ nghi hoặc. Cuối cùng, cái gã Cách Lan Đặc vừa bị Hàn Thạc quẳng đi, không nhịn được buột miệng:
- Đoàn trưởng, hình dạng tiểu thư An Ny không phải như thế này a!
- Đúng là An Ny, chuỗi hạt thủy tinh này là ta tặng cho muội ấy. Còn nữa, sau lỗ tai trái của nàng còn có một nốt ruồi, đều chứng minh nàng chính là An Ny! - Giọng nói Đặc Lan Khắc Tư vẫn nghẹn ngào, ôm lấy thiếu nữ nức nở không thôi, mừng đến rơi nước mắt.
Mấy tên dong binh vừa rồi còn hơi nghi hoặc, vừa nghe Đoàn trưởng xác nhận thân phận thiếu nữ, toàn bộ đều kinh hỉ như điên. Cả đám hưng phấn hoan hô ầm trời, đấm thùm thụp vào ngực nhau, tựa hồ muốn thông qua nỗi đau đớn để biểu lộ tình cảm của bản thân.
- An Ny, An Ny, muội sao rồi, tại sao không nói gì cả? - Đặc Lan Khắc Tư ôm An Ny, phát hiện thiếu nữ trong lòng bất động như một pho tượng liền hoảng hốt la lên.
- Để cho ta! - Hàn Thạc đi tới trước mặt Đặc Lan Khắc Tư, tay phải đặt trên lưng An Ny. Một đạo ô quang từ lòng bàn tay hắn truyền vào trong thân thể nàng, giải trừ cấm chế trên người.
Thiếu nữ đang nghoẹo đầu không có chút sinh khí nào, đột nhiên sắc mặt hồng nhuận lên, tựa hồ cảm ứng được sự lay động của Đặc Lan Khắc Tư. Cặp mi dài của nàng khẽ chớp rồi đôi mắt to chớp lên sáng ngời, hơi mê muội nhìn Đặc Lan Khắc Tư đang ôm mình.
Qua một khắc sửng sốt, đột nhiên thiếu nữ la hoảng một tiếng rồi ra sức giãy dụa. Tay chân nàng vùng vẫy loạn xạ, vừa đấm thùm thụp vào người Đặc Lan Khắc Tư vừa gào lớn:
- Đáng chết, ngươi là ai? Nếu để cho Trân Ny Đặc biết, nàng nhất định sẽ giết ngươi. Nhanh buông ta ra, buông ta ra!
Thế nhưng thiếu nữ tựa hồ chưa từng tập qua võ kĩ, quyền đấm cước đá vào người Đặc Lan Khắc Tư nhưng đối với gã cũng không tạo thành thương tổn gì. Gã chỉ ngẩn mặt ra rồi buông nàng xuống, hỏi vẻ khó hiểu:
- An Ny, muội chẳng lẽ không nhớ được ra huynh?
- Ai là An Ny chứ? Ta là Bối Đế, ngươi nhất định nhận lầm người, ngươi bị bệnh thần kinh à!
Thiếu nữ né sang một bên, thở hổn hển rồi liếc Hàn Thạc, tức giận nói:
- Cái tên cường đạo ghê tởm này, ngươi bắt ta lại đây rốt cuộc muốn làm gì?
Hàn Thạc không trả lời, cau mày nhìn xoáy vào nàng rồi quay sang Đặc Lan Khắc Tư đang chưng hửng sau khi bộc lộ chân tình, hỏi gặng:
- Đặc Lan Khắc Tư, ngươi không nhận lầm người chứ?
Đặc Lan Khắc Tư lắc đầu, cả quyết nói:
- Chuỗi hạt thủy tinh đó là ta tặng cho nàng, trên lỗ tai nàng còn có một nốt ruồi, nhất định là An Ny. Chỉ có điều ta không biết tại sao tướng mạo nàng lại thay đổi, cũng không hiểu tại sao nàng không nhớ rõ ta?
- Như vậy thì không có vấn đề gì, mấy đặc điểm này có thể xác nhận đây đúng là An Ny. Còn về trí nhớ đôi khi có thể là do một vài kích thích cực mạnh nào đó nên mất đi, tướng mạo trên mặt chỉ cần lợi dụng một số ma pháp dược thủy là có thể thay đổi thành bộ dáng khác. - Hàn Thạc bình tĩnh phân tích.
- Không sai, nhất định là như vậy. Ngươi tìm được muội ấy ở chỗ nào? - Đặc Lan Khắc Tư nghe Hàn Thạc giải thích, lập tức đồng ý rồi hỏi thêm.
- Mấy tên xấu xa các ngươi, rốt cuộc muốn thế nào? Mau thả ta ra, nếu không Trân Ny Đặc nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi. – Thiếu nữ vốn ôn nhu, bởi vì lâm vào hiểm cảnh nên khá hoảng loạn la hét ầm ĩ.
- Ta bắt được nàng từ trong tay Trân Ny Đặc, nên xem ra cũng chỉ có tìm được nữ cường đạo này mới có thể hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Vừa hay lúc này ta cũng muốn cùng Trân Ny Đặc đàm luận.
- An Ny, chuỗi hạt thủy tinh này muội làm sao có được vậy? - Đặc Lan Khắc Tư tới trước mặt thiếu nữ, chỉ vào chuỗi hạt trên cổ nàng, hỏi giọng run run.
- Ta làm sao biết được chứ, dù thế nào nó cũng vốn là của ta mà. Ngươi nhất định nhận lầm người rồi. Van cầu ngươi, ngươi thả ta ra đi, ta có thể nói Trân Ny Đặc bỏ qua cho các ngươi. – Thiếu nữ tựa hồ cảm giác được Đặc Lan Khắc Tư đối với nàng rất quan tâm liền cầu khẩn vẻ rất đáng thương.
- Muội còn nhớ những chuyện khi muội còn nhỏ không? – Ánh mắt Đặc Lan Khắc Tư tràn đầy hi vọng, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ hỏi dồn.
Thiếu nữ lắc đầu quầy quậy, hét lên:
- Ta không nhớ rõ, cái gì ta cũng đều không nhớ, ta cũng không muốn nhớ, ngươi nhanh thả ta ra đi.
Tới lúc này, chẳng những là Đặc Lan Khắc Tư, mà ngay cả chung quanh mấy kẻ nguyên là người của dong binh đoàn Hồng Liêm cũng nhìn ra nàng ta quả thực đã mất trí nhớ. Từ đó có thể khẳng định, không nghi ngờ gì nữa đây là An Ny, người đã mất tích ba năm nay.
- Ta muốn tìm Trân Ny Đặc để hỏi rõ ràng. Cách Lan Đặc đại thúc, người mang hai tiểu đội, cùng với ta lập tức đi ra ngoài một chuyến.
Thần tình Đặc Lan Khắc Tư kiên định, ra lệnh cho Cách Lan Đặc, sau đó ôn nhu nhìn An Ny nói:
- An Ny, muội cứ tạm thời ở lại chỗ này, bọn họ nhất định sẽ giống như trước, tận tình chăm sóc muội.
- Ta không phải An Ny, thả ta ra đi! - An Ny thấy Đặc Lan Khắc Tư muốn đi, không nhịn được khóc nức nở.
- Đi, đêm nay chúng ta cùng nhau hành sự. - Khẽ lau mắt, Đặc Lan Khắc Tư cũng không quay lại xem An Ny đang khóc, ra hiệu cho Hàn Thạc rồi sải bước xuống dải đất phía dưới.
Trên bãi đất bằng, hai tiểu đội hai mươi người, cộng thêm đoàn người Áo Đức Tái, còn có Hàn Thạc và Cát Nhĩ Bá Đặc tập trung lại rồi theo vách núi đã được khoét bậc đi lên.
- Lần trước sao ngươi phải đi vội vàng thế? - Áo Đức Tái đang leo ở phía trên, cười hỏi Hàn Thạc, đám người chung quanh là Qua Đăng, A Phù Lạp cũng ríu rít hỏi thăm.
- Cũng là bất đắc dĩ thôi, lần đó ta còn một đống chuyện phải làm, hơn nữa cái lão Phất Cách Sâm cứ bám riết lấy ta như âm hồn đòi mạng, cho nên không thể không vội vàng rời đi. - Hàn Thạc áy náy mỉm cười rồi giải thích với Áo Đức Tái.
Còn gã kiếm sĩ Qua Đăng thì nhìn thoáng qua hai bên, thấy chung quanh không có ai chú ý liền thì thào hỏi:
Có phải ngươi là chủ nhân thực sự của dong binh đoàn này không?*
Hàn Thạc gật đầu, nhẹ nhàng xác nhận:
- Đúng vậy.
Vẻ mặt Qua Đăng kinh hỉ, cười hắc hắc:
- Ngươi thực sự rất giỏi a, không ngờ có thể thành lập ra một dong binh đoàn lớn như vậy. Đặc Lan Khắc Tư nói, chủ nhân chính thức của Hồn Diệt dong binh đoàn là ngươi, chúng ta mới nguyện ý gia nhập đó.
Vỗ vai Qua Đăng vài cái, Hàn Thạc mỉm cười gật đầu, cũng không nói thêm gì. Mối sinh tử chi giao mà hắn cùng bọn họ có được từ lần ở trong U Ám sâm lâm quả nhiên là có tác dụng.
- Một thương nhân đã vô tình phát hiện được quặng bạc trong một sơn cốc, nghe nói là bên trong có cả bí ngân. Vì mỏ quặng này mà các thế lực chung quanh Nhật Diệu cốc đã đại chiến mấy hồi. Ta đã nhận được tin tức chính xác, tối hôm nay dong binh đoàn Già La của Lao Lôi Tháp cũng sẽ tới. Bên trong Nhật Diệu cốc, dong binh đoàn này chiếm cứ tất cả các cao điểm, những thế lực khác muốn đối phó thực sự không dễ dàng.
- Lao Lôi Tháp lần này vì bí ngân đã rời khỏi Nhật Diệu cốc, mấy thế lực đối địch khác nhất định sẽ không bỏ qua. Đêm nay, tại mỏ quặng bạc kia nhất định sẽ có ác chiến, ta trở về chính là dẫn người sang đó giúp vui, xem có thể chiếm được một chút tiện nghi hay không. - Đi hết vùng bình địa mây phủ dày đặc bao phủ trên dưới, Đặc Lan Khắc Tư đứng bên vách núi giải thích cho Hàn Thạc.
Hàn Thạc kinh ngạc nói:
- Mỏ quặng bạc rất hiếm gặp, bí ngân lại càng là tài liệu cực phẩm để chế tạo vũ khí hay khôi giáp. Khó trách tất cả mọi người đều đỏ mắt phát cuồng, xem ra trận ác chiến này khẳng định không thể tránh khỏi rồi.
- Không sai, cho dù là tại nơi như Nhật Diệu cốc này, bí ngân cũng đều là thứ vô giá. Một mỏ bạc có tồn tại bí ngân được phát hiện, giá trị của nó quả thực không thể ước lượng. Bởi vậy mà những thế lực tại Nhật Diệu cốc chỉ cần có chút thực lực, cũng đều muốn đi đến sơn cốc kia chia phần. Tên thương nhân phát hiện mỏ bạc kia, đã không được hưởng phúc thì chớ ngược lại còn bị người ta giết đầu tiên, đáng tiếc tin tức đã bị tiết lộ ra ngoài rồi. - Đặc Lan Khắc Tư gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trầm giọng nói.
- Đi thôi, chúng ta đi trước xem một chút. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, Trân Ny Đặc cũng sẽ xuất hiện tại sơn cốc đó. - Hàn Thạc suy nghĩ một chút rồi nhìn Đặc Lan Khắc Tư đề nghị.
- Ừ, ta cũng có ý này! - Đặc Lan Khắc Tư trả lời.
Cả đoàn nhân số là ba mươi người, lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi vách núi, dựa theo sự chỉ dẫn của Đặc Lan Khắc Tư thẳng hướng đến mục tiêu.
Những dong binh mà Đặc Lan Khắc Tư mang đi lần này đại bộ phận đều là những người có kinh nghiệm phong phú, thực lực bất phàm trong dong binh đoàn Hồn Diệt. Cả đoàn dù tốc độ trên đường đi rất nhanh nhưng vẫn không quên kiểm tra trang bị trên người, cảnh giác chú ý đến chung quanh, cẩn thận để tránh đụng độ vài lộ nhân mã khác.
Lúc này trăng còn chưa mọc, trời một màu tối đen. Đặc Lan Khắc Tư dừng lại phía sau một tảng đá, chỉ vào một sơn cốc rậm rạp dây thường xuân ở phía trước rồi nói với Hàn Thạc:
- Chính là chỗ đó, ta nghĩ các thế lực lớn tại Nhật Diệu cốc hẳn đều tới hết cả rồi. Còn các thế lực nhỏ như chúng ta sợ rằng đếm không hết, muốn ẩn núp để cho người ta không cách nào phát hiện, quả khó có khả năng.
- Những người khác ở lại đây. Ngươi và ta, thêm cả Cát Nhĩ Bá Đặc nữa sẽ đi vào trước. Đi theo ta chỉ cần cẩn thận một chút, không người nào có thể phát hiện được. - Hàn Thạc quay đầu lại, trầm tĩnh nhìn Đặc Lan Khắc Tư nói.
Sự thần kì của Hàn Thạc, Đặc Lan Khắc Tư đã sớm thấy qua. Y cũng quay đầu lại ra lệnh cho đám người Cách Lan Đặc:
- Cách Lan Đặc đại thúc, các người cứ tạm thời ẩn mình ở đây. Chúng ta sẽ đi vào trước dò xét, nếu có tình huống gì ta sẽ phát ám hiệu thông tri cho mọi ngươi.
Là một dong binh đã trải qua huấn luyện thì một khi bắt đầu hành động, đối với mệnh lệnh của đoàn trưởng nhất định không được có bất cứ dị nghị gì, Cách Lan Đặc gật đầu, trầm giọng nói:
- Hiểu rồi.
- Đi theo ta! - Hàn Thạc quát khẽ, khom người thấp xuống ngang với lùm cây rồi dẫn đầu bước từng bước ra. Ba Âm Ma tỏa ra xung quanh, theo dõi tất cả mọi động tĩnh.
← Ch. 0258 | Ch. 0260 → |