Vay nóng Tima

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0274

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0274: Ai dám giương oai
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


- Xưởng công binh của Đế quốc mới đây nhất đã nghiên cứu chế tạo được một loại chiến xa, tên lắp trên đó có thể liên tục bắn xa cả ngàn thước. Công xưởng bí mật này nằm ở một nơi hoang vu tại phía bắc thành, vốn do Bắc thành vệ quân chúng ta phụ trách bảo vệ. Nửa tháng trước vào một đêm tối, đột nhiên có một nhóm thích khách bí mật lẻn vào, giết chết quân thủ vệ với mười chế tạo sư ở đó, đồng thời cướp đi bản thiết kế chế tạo chiến xa.

- Quốc vương bệ hạ nghe báo việc này lập tức đại phát lôi đình, kỳ hạn cho ta trong một tháng, bất kể giá nào cũng phải bắt được bọn phỉ đồ này, tìm lại được bản thiết kế. Ta đang vì việc này mà rối ruột lên đây, nếu ngươi có thể giúp ta giải quyết việc này, ta cam đoan ngươi có thể nhận được tước vị nam tước! - Bảo Lý Tư nhắc tới chuyện này thì sắc mặt liền lập tức ủ dột, tiếng cười đầy sảng khoái vừa rồi sớm đã biến mất.

- Ừ, ta cũng đang suy nghĩ tìm cách giải quyết chuyện này đây. Nếu trong vòng một tháng không thể bắt được nhóm phỉ đồ kia, đoạt lại bản thiết kế thì có thể ảnh hưởng đến đường quan lộ của thúc thúc ta! - Lao Luân Tư khẽ than nhẹ một tiếng rồi quay sang Hàn Thạc nói vẻ hơi lo lắng. Bảo Lý Tư là chỗ dựa của gã, trong chuyện tranh đoạt vương vị lần này có bộc lộ tài năng được hay không, chủ yếu còn phải trông vào người ủng hộ gã có được thực lực lớn mạnh thế nào.

Hiện tại thì đại vương tử Tra Lý Tư nắm thực lực lớn nhất, người ủng hộ y cũng nhiều nhất. Lao Luân Tư bởi vì nguyên nhân thân phận là con tư sinh nên là phương có thực lực yếu nhất. Nếu ngay cả thân nhân bên mình cũng thất thế, địa vị gã từ nay về sau chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi Hàn Thạc phân tích:

- Đã cách nửa tháng, cũng không biết bọn chúng đã rời đế đô hay chưa? Nếu bọn chúng thực sự đã đi, muốn bắt được thì quả thực là mò kim đáy bể!

- Hẳn là không, lúc việc xảy ra, ta đã báo cáo bệ hạ đầu tiên, đại nhân Khảm Địch Đạt, một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc, cũng chú ý tới việc này nên đã hạ lệnh vừa ngầm vừa công khai cho binh lính tại bốn cửa thành gia tăng đề phòng không để cho bất cứ nhân vật khả nghi nào rời đi. Từ đó ta khẳng định bọn chúng chưa thể rời khỏi thành Áo Sâm! - Vẻ mặt Bảo Lý Tư nghiêm nghị, trầm giọng nói.

- Vậy sao, thế đại nhân Khảm Địch Đạt có nói cho ngài biết chuyện này do ai phụ trách không? – Sự tồn tại của Ám Mạc, trong đế quốc chỉ cần có chức quan cao một chút đều biết rõ, trong đó Khảm Địch Đạt là nhân vật thần bí, khó tiếp xúc nhất. Hàn Thạc hiểu được quy tắc của Ám Mạc, phát sinh chuyện trọng đại như vậy nhất định là do quốc gia đối địch làm, Ám Mạc không có khả năng không phái người xử lý nên hỏi lại.

Bảo Lý Tư lắc đầu cười khổ:

- Ta chỉ biết danh hào của đại nhân nhưng không có cơ duyên gặp người. Tin tức này cũng là do cấp trên nói cho ta biết, mặc dù sau đó ta đã tận lực đi thăm dò, nhưng cũng không biết do ai phụ trách việc này.

Hàn Thạc mỉm cười, gật đầu nói vẻ thản nhiên:

- Chuyện này thì ta hiểu. Ta sẽ cố hết sức để làm, đợi gặp đại nhân Khảm Địch Đạt sẽ hỏi rõ hơn rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Bảo Lý Tư cả kinh, hỏi dồn:

- Ngươi, ngươi biết đại nhân Khảm Địch Đạt?

- À, quên chưa nói cho thúc thúc, Bố Lai Ân còn có thân phận khác ở Ám Mạc!

Lao Luân Tư quay sang giải thích cho Bảo Lý Tư rồi sau đó cũng tương tự lộ vẻ kinh hãi nói:

- Bố Lai Ân, ta chỉ biết ngươi thuộc Ám Mạc, thế nhưng chẳng lẽ ngươi có thể gặp thẳng cái lão quái vật Khảm Địch Đạt kia thật sao?

- Lão trực tiếp phụ trách ta! - Hàn Thạc mỉm cười gật đầu buông gọn một câu.

Lao Luân Tư nghe xong, vẻ mặt lập tức lộ vẻ cuồng hỉ rồi nhìn Hàn Thạc với ánh mắt tràn ngập hưng phấn nói:

- Thật không nghĩ tới là ngươi tại Ám Mạc lại có thân phận quan trọng như vậy, trực tiếp nhận mệnh lệnh từ lão quái vật, xem ra ta lựa chọn quả nhiên là đúng!

- Thật tốt quá!

Bảo Lý Tư cũng mừng rỡ, cảm kích liếc mắt nhìn Lao Luân Tư rồi nói với Hàn Thạc:

- Như thế thì chuyện này ta hoàn toàn phó thác cho ngươi. Chỉ cần có thể hoàn thành việc này, bằng vào thân phận cao cấp ma pháp sư của ngươi chắc chắn sẽ có được tước vị nam tước.

- Ta sẽ làm hết sức! - Hàn Thạc chỉ đáp vậy mà cũng không dám cam đoan. Dẫu sao, chuyện này rốt cuộc vẫn còn chưa biết tình huống cụ thể, Ám Mạc mặc dù có mạng lưới quan hệ khổng lồ nhưng cũng không phải là vạn năng.

- Tốt lắm, Bảo Lý Tư thúc thúc, việc Bố Lai Ân thuộc biên chế ma pháp bộ đội của người cũng chỉ là danh nghĩa, người cũng không cần sắp xếp công việc cho hắn, bình thường không có việc hắn sẽ không tới Bắc thành vệ quân, chúng ta trước hết rời khỏi đây đã. - Lao Luân Tư đứng lên, cũng không khách sáo với thúc thúc của gã, nói thẳng luôn.

- Yên tâm đi, ta biết phải làm thế nào, giúp hắn cũng chính là giúp cháu, cũng chính là giúp ta, trong lòng ta hiểu rõ mà! - Sau khi biết Hàn Thạc có thân phận tại Ám Mạc, Bảo Lý Tư đương nhiên sẽ không lưu hắn tại quân đội làm những việc tạp nham. Lão cũng hiểu được Hàn Thạc tới thuần túy là để tích lũy quân công, dựa vào Bắc thành vệ quân để nhanh chóng thăng chức, tuyệt đối sẽ không lưu lại lâu tại đây.

Sau đó cả hai cùng rời khỏi Bắc thành vệ quân, ra khỏi cổng thành Lao Luân Tư hỏi Hàn Thạc:

- Chuyện này ngươi có thể nắm chắc không, vì nó quan hệ đến tiền đồ của thúc thúc ta nên nhờ hết cả vào ngươi đấy!

- Ta chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức, vì dẫu sao đến bây giờ ta còn chưa biết tình huống cụ thể thế nào.

Hàn Thạc trả lời, ngay lúc đang leo lên xe ngựa của Lao Luân Tư thì đột nhiên nhướng mày nói khẽ:

- Lao Luân Tư, trên đường đi cẩn thận một chút!

Lao Luân Tư cả kinh nhưng vẫn thản nhiên thấp giọng hỏi:

- Ngươi nói là có người muốn giết ta?

- Ngươi cứ lên xe trước đi, ta sẽ không cùng đi với ngươi nhưng sẽ âm thầm bảo vệ! - Hàn Thạc gật đầu, tỏ ý Lao Luân Tư không nên đả thảo kinh xà.

- Tốt, vậy ta đi trước! - Lao Luân Tư lớn tiếng nói, trên mặt thoáng lộ ra vẻ tươi cười như là chưa có việc gì phát sinh, bước thẳng lên xe rời đi.

Lao Luân Tư vừa bước lên xe, Hàn Thạc liền chuyển thân đi vào một con đường khác, được mấy chục thước thì thấy một cỗ xe ngựa đứng ở góc đường, khẽ quát hỏi:

- Thiết Tư Đặc, sao ngươi lại ở đây?

Thiết Tư Đặc đang mặc y phục mã phu vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc liền quay đầu lại nhìn rồi kinh hỉ hô lên:

- Bố Lai Ân, sao lại là ngươi?

Đột nhiên, rèm xe bị hai cánh tay nhỏ nhắn vén lên, Ngải Mệ Lễ vũ mị động lòng người hiện ra, che miệng mừng rỡ hô nhỏ:

- Vô lại, ngươi tới đây làm gì?

Đã lâu không gặp, Ngải Mễ Lệ vẫn xinh đẹp động lòng người, mái tóc vấn cao, thân mặc chiếc quần dài màu tím, vẻ ung dung cao quý, cặp mày nghiêm nghị lại lộ ra vẻ thánh khiết không thể xâm phạm, so với lần đầu tiên gặp Hàn Thạc, khí chất hoàn toàn bất đồng.

- Ta tới Bắc thành vệ quân nhận việc, vừa mới phát hiện ra Thiết Tư Đặc đang nhìn đông nhìn tây nên mới lại xem, hai người làm gì tại đây? - Hàn Thạc nhíu mày, hỏi gấp.

- Bắc thành vệ quân bị mất bản thiết kế chiến xa, ta phụ trách nhiệm vụ lần này, tới đây sai người tìm hiểu rõ tình huống. – Với quan hệ của Ngải Mệ Lễ với Hàn Thạc thì nàng không hề băn khoăn nói ra nhiệm vụ bí mật đang thực thi.

Hàn Thạc vui vẻ nói:

- Nguyên lai là như thế, ha ha, chúng ta thật sự hữu duyên a! Ừ, buổi tối ta tới cứ điểm của Ám Mạc tại thành bắc, đến lúc đó ta nói chuyện với nàng, còn bây giờ ta phải xử lý một số sự tình, hẹn buổi tối gặp lại nhé.

Nói xong, không quản Ngãi Mễ Lệ đang tràn đầy nghi vấn, hắn gật đầu với Thiết Tư Đặc rồi liền nhanh chóng biến mất giữa màn đêm.

- Bố Lai Ân đại nhân bây giờ càng ngày càng thần bí nha. Nghe nói y lại vừa lập đại công, nội bộ Ám Mạc đương truyền bá sự tích của y! - Thiết Tư Đặc thấy Hàn Thạc nháy mắt đã biến mất hút, bất giác bội phục nói.

- Hừ, hắn chỉ giả thần giả quỷ! Tên gia hỏa kia sao còn chưa trở về, chúng ta cần phải mau chóng giải quyết chuyện này rồi quay về cứ điểm ở thành bắc sớm một chút! - Ngãi Mệ Lễ vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, trong lòng khá suốt ruột, thầm nén giận để hỏi tin tức của thủ hạ tại Bắc thành vệ quân.

- Chú ý an toàn nhé! - Ngồi trong xe ngựa, Lao Luân Tư vén màn xe lên rồi nhẹ giọng nói với Đại địa kỵ sĩ Cơ Nặc phi ngựa bên cạnh.

- Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ tốt thiếu gia mà! - Cơ Nặc cưỡi trên chiến mã, mặc một bộ khải giáp màu bạc sáng chói, cầm trong tay một cây ngân thương, trả lời chắc nịch.

- Ừ, tóm lại cần hết sức cẩn thận! - Lao Luân Tư đã hoàn toàn trấn định, nhưng vẫn dặn đi dặn lại.

Qua lần hợp tác cùng Hàn Thạc tại thành Ngõa Luân, Lao Luân Tư biết rõ năng lực thần kỳ của hắn nên đối với sự nhắc nhở rất tin tưởng không hề nghi ngờ. Dùng Cơ Nặc dẫn đầu đám cao thủ lộ diện ngoài sáng, thêm vào lão thích khách Lạp Kỳ bảo vệ sát bên cạnh, gã cũng không đến nỗi quá lo lắng.

Mặt khác, Hàn Thạc trước khi đi đã nói là sẽ ngầm bảo hộ, theo sự hiểu biết của gã đối với thực lực của Hàn Thạc, Lao Luân Tư lại càng yên tâm, dẫu sao gã cũng đã tận mắt chứng kiến thực lực đáng sợ của hắn.

Cả đoàn đi tới một con hẻm dài, đột nhiên một tiếng huýt thê lương kéo dài vang lên. Mặt đất chuyển động rùng rùng rồi từng đoạn địa đột thứ dài hai ba thước thình lình đâm thẳng vào Lao Luân Tư trên xe ngựa. Cùng lúc toàn bộ nhóm của Cơ Nặc trên chiến mã cũng bị địa đột thứ tập kích, mấy con chiến mã trong nháy mắt đều bị địa đột thứ đâm xuyên.

May mà nhóm người Lao Luân Tư sớm đã đề phòng, trong nháy mắt khi mặt đất rung chuyển thì đã lập tức nhanh chóng nhảy ra khỏi xe ngựa và chiến mã, tránh khỏi khu vực bị địa đột thứ xuyên lên.

Trên mấy nóc nhà tại con hẻm, vài tên cung tiễn thủ bắn ra hàng loạt mũi tên nhọn sắc rít lên vèo vèo nhắm thẳng vào nhóm người Lao Luân Tư. Cơ Nặc cùng nhóm kỵ sĩ vội tỏa ra bọc lấy Lao Luân Tư vào giữa rồi giơ khiên lên phòng ngự.

- Ba Lạp Khắc, tiếp tục phóng địa đột thứ - Một gã ma pháp sư mặc áo choàng đen, hướng về một nóc nhà khác hét lớn.

- Ta là Bắc thành vệ quân ma pháp bộ đội Bố Lai Ân, kẻ nào dám giương oai tại địa hạt do ta quản vậy, không muốn sống chăng! – Lúc này, Hàn Thạc mới từ một hướng khác phóng ra, cười lạnh lùng, trong tay hắn cầm một cái đầu người máu chảy ròng ròng.

- Ba Lạp Khắc! - Thấy đầu người trong tay Hàn Thạc, gã ma pháp sư mặc áo choàng đen lập tức hét lên kinh hãi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1027)