Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0295

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0295: Sóng ngầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


Đêm tối đen như mực che phủ khắp sơn cốc. Mùa xuân đã tới, dù ban đêm nhưng hương cỏ hoa vẫn làm say lòng người.

Ban đêm tĩnh mịch, nguy hiểm cũng chập chờn theo tiếng côn trùng rả rích. Trong từng ngóc ngách ở khu mỏ quặng bí ngân trong sơn cốc này đều có các đội dong binh đồn trú, vẻ an tĩnh nhưng vẫn giới bị hết sức cẩn thận.

Một toán người mặc khải giáp màu đen trông tựa như những cái bóng trong đêm tối, mang theo khí tức âm trầm quỷ bí, chầm chậm di chuyển xuyên qua các lùm cây rậm rạp. Hắc Ám hệ Đại ma đạo sư Ai Đức Ôn bay lơ lửng trên không trung dẫn đường, ba trăm Tử thần vệ sĩ giống như những u linh lặng thinh không tiếng động bám theo sau lão.

Hai nghìn dong binh của Già La dong binh đoàn do Lao Lôi Tháp cầm đầu, đi theo phía sau ba trăm tên Tử thần vệ sĩ, chậm rãi tiến về phía mỏ quặng bí ngân trong sơn cốc. Còn phía sau Già La dong binh đoàn là một nhóm ô hợp gồm hơn mười tiểu thế lực, đại khái cũng vào khoảng một ngàn cao thủ mặc trang phục dong binh đủ các loại sắc thái.

Ba đại thế lực tụ tập thủ vệ về sơn cốc có mỏ quặng Bí ngân, song họ vẫn cần có thủ vệ để bảo vệ sào huyệt, bởi vậy cũng chỉ điều động tới sơn cốc này tổng cộng khoảng hơn một ngàn dong binh. Hơn một ngàn dong binh này so với hai ngàn dong binh tinh nhuệ mà Lao Lôi Tháp dẫn tới cộng với ba trăm tử thần vệ sĩ của Thiên tai giáo hội và thêm cả ngoài một ngàn cao thủ của hơn mười tiểu thế lực phối hợp cử đến thì ít hơn đến tận ba lần.

Hắc Ám Đại ma đạo sư Ai Đức Ôn phóng thích ra Hắc Ám ma pháp, một luồng khí màu đen từ từ khuếch tán vào trong không khí. Khu vực phía trước sơn cốc đang sáng tỏ do được ánh trăng chiếu rọi xuống đột nhiên bị bao phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt, tựa như là hơi nước trong đêm dần dần ngưng tụ lại vậy.

Tiếng côn trùng vốn vẫn vang rả rích, chẳng biết vì sao lại dần dần lịm đi. Phong hệ ma đạo sư Á Sắt của Môn La gia tộc lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng tựa hồ cảm ứng được động tĩnh bất thường, không khỏi mở mắt ngoảnh nhìn ra phía ngoài sơn cốc tự hỏi thầm: "Chuyện gì thế này? Sao chung quanh lại không còn tiếng côn trùng kêu nữa chứ?"

Từ bên trong trướng bồng phía bên trái Á Sắt, thú nhân chiến sĩ Tạp Lộ Lí giọng ồm ồm hỏi vọng ra:

- Này, Á Sắt, không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi chút đi.

- Ta cảm giác có cái gì đó không bình thường. Ta ra ngoài thám thính xem.

Á Sắt lẩm bẩm trong miệng rồi chui ra khỏi trướng bồng, sử dụng Phiêu Phù thuật chậm rãi bay lên không trung quan sát về phía khu vực bên ngoài sơn cốc.

"A. Sao lại như có sương mù thế này!"

Á Sắt lầm bầm tự hỏi rồi từ từ bay ra ngoài sơn cốc.

Trong sơn cốc có đủ các loại trướng bồng, một số trong đó có các dong binh tinh thần còn tỉnh táo phụ trách canh phòng ban đêm. Thấy Á Sắt từ trên không bay tới, những dong binh trực gác đêm đều lập tức chào đón, trong đó mấy dong binh là người của Hồng Liêm dong binh đoàn thì nhẹ giọng cười đùa:

- Người này ban đêm không ngủ được, chẳng lẽ muốn ra ngoài tìm thú vui sao? Hắc hắc, điều này cũng đúng, bị phân bổ vào cái địa phương như thế này thì đích xác là chúng ta khốn khổ rồi.

- Mặc xác hắn. Chúng ta chỉ cần bảo vệ cho xong phiên gác đêm của mình là được. - Một tên dong binh khác thuận mồm đáp lời.

- Hư!

Ai Đức Ôn đang từ bên này tiếp cận, đột nhiên khẽ hô một tiếng, làm động tác ra hiệu cho đám Tử thần vệ sĩ ở đằng sau. Đám Tử thần vệ sĩ tựa như những bóng ma đang tiến về phía trước này, bất chợt cả đám nhanh chóng ngồi sụp xuống, ẩn nấp trong các lùm cây um tùm chẳng còn để lộ một chút khí tức sinh mạng nào nữa.

Bên kia, đôi mắt của Lao Lôi Tháp sắc như dao, vừa thấy động tác của Ai Đức Ôn, lập tức quay ra đằng sau phất tay ra hiệu, đội hình rồng rắn trong khoảnh khắc chỉ còn lại vài tiếng thở dốc. Những người này ở cách chỗ Á Sắt rất xa, tiếng thở nhẹ nhàng này căn bản sẽ không thể bị nghe thấy.

Á Sắt bay ra ngoài sơn cốc, chau mày nhìn về phía xa một lúc nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra cái gì dị thường. Hắn dừng lại trong chốc lát, lẩm bẩm mấy câu rồi lại quay về bên trong sơn cốc.

Lúc này, tính theo cự ly xa gần thì là Hồng Liêm dong binh đoàn, Á Đương Môn La gia tộc rồi đến bộ lạc thú nhân TạpTháp Nhĩ. Một gã thú nhân thủ vệ bên ngoài bộ lạc Tạp Tháp Nhĩ đột nhiên bị một tiếng thét chói tai làm bừng tỉnh, đến khi hắn có thể có phản ứng thì phát hiện có một mũi tên cắm phập vào một gốc đại thụ ở bên cạnh, đuôi vẫn còn rung động có gắn một phong thư.

Tiếp theo là Á Đương Môn La gia tộc. Một gã thủ vệ của Á Đương Môn La gia tộc cũng tương tự bị một mũi tên làm bừng tỉnh, và trên đó cũng có một phong thư. Cuối cùng là Hồng Liêm dong binh đoàn ở ngay phía trước mỏ quặng bí ngân cũng đến lượt bị một mũi tên mang kèm thư tín làm chấn động.

Trong lúc nhất thời, tất cả những người cầm đầu của tam đại thế lực Nhật Diệu cốc dù trong trạng thái nào cũng hoảng hốt bừng tỉnh, tay cầm lá thư lập tức triệu tập nhân mã, đánh thức tất cả những dong binh đang ngủ say, hỏa tốc hành quân về phía khu mỏ bí ngân trước sơn cốc.

Sau khi dùng Phi Tường thuật siêu tốc lần lượt phát đi ba phong thư cảnh báo, Hàn Thạc lại một lần nữa vô thanh vô tức quay trở lại ẩn nấp quanh khu mỏ quặng bí ngân trong sơn cốc. Toàn bộ số thuốc nổ đã sớm được chôn dưới đất, hắn thông qua ba Âm Ma âm thầm chăm chú quan sát mọi diễn biến bên trong sơn cốc, chỉ chờ đợi trận đại thảm chiến bùng phát.

Tổng cộng có hơn một ngàn dong binh của ba phương thế lực đóng tại mỏ quặng bí ngân, một khi lực lượng này bị Lao Lôi Tháp hủy diệt thì cho dù ba phương thế lực có liên thủ để nhằm vãn hồi cục diện cũng rất khó khăn. Lần trước ba phương thế lực hội tụ trong sơn cốc đã có cừu hận ám toán Lao Lôi Tháp, gã sẽ không hạ thủ lưu tình với ba phương thế lực. Một khi số cao thủ canh giữ mỏ bí ngân bị tàn sát thì đến lượt bọn họ trả thù càng thêm hung tàn

Bọn ba người Phật La Lí Đạt có thể đứng vững ở Nhật Diệu cốc trổ tài thì bất cứ ai cũng không phải là kẻ ngu dốt, tự nhiên hiểu được đạo lý này. Tỏ thái độ có thể tin tưởng được, ba người phái đám thủ hạ cao thủ liên lạc với nhau, huy động đại bộ phận cao thủ bên trong sào huyệt, hỏa tốc hướng tới khu mỏ bí ngân.

Tại khu mỏ bí ngân trong sơn cốc, thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, sự tỉnh táo của các dong binh thủ vệ cũng từ từ suy kiệt. Cả bọn ngáp ngắn ngáp dài, trạng thái tinh thần đã tới mức thấp nhất.

Ai Đức Ôn ẩn nấp ngoài sơn cốc, lúc này Lao Lôi Tháp cũng đã đến bên cạnh lão. Ai Đức Ôn đang tỏ vẻ âm trầm lạnh lùng chăm chú quan sát sơn cốc, đột nhiên quay đầu sang liếc mắt nhìn Lao Lôi Tháp nói:

- Có thể động thủ được rồi."

Cặp mắt bỗng lóe lên sát khí, cái đầu trọc lốc như phát ra hàn quang, Lao Lôi Tháp gật đầu trầm giọng nói:

- Lần trước huynh đệ của ta đã chết giữa sơn cốc này, lần này ta muốn khiến cho bọn chúng bồi thường gấp chục gấp trăm lần. Đoàn trưởng Cáp Căn, các người sẵn sàng rồi chứ?

- Đoàn trưởng Lao Lôi Tháp yên tâm, vì một nửa số bí ngân của khu mỏ, chúng ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Mười tiểu thế lực biết thực lực không bằng bất cứ phương nào trong tứ đại thế lực, bởi vậy cũng biết mình biết người nhanh chóng tụ tập thành một nhóm, Cáp Căn của Liệt Diễm dong binh đoàn là người phát ngôn của liên minh này.

- Tốt lắm! Chẳng những khu mỏ bí ngân này, chỉ cần các người giúp ta tiêu diệt ba phương kia, thì cả địa bàn của họ cũng do các người phân chia, Già La dong binh đoàn chúng ta vẫn chiếm cứ Nhật Diệu cốc, hy vọng các ngươi không làm ta thất vọng. - Lao Lôi Tháp thầm cười lạnh, ngoài mặt thì nói sang sảng.

- Yên tâm đi, chúng ta biết phải làm thế nào! - Cáp Căn giảo hoạt cười khẽ một tiếng, ra hiệu hắn hoàn toàn hiểu ý Lao Lôi Tháp.

- Tốt lắm. Không cần nhiều lời, cẩn thận một chút là được. Ta sẽ lợi dụng sương mù đang bao phủ sơn cốc để đi vào, khi các người vào trong không được gây tiếng động, tốt nhất để cho bọn chúng ngủ mơ mà chịu chết cả đi. - Ai Đức Ôn không nhịn được buông một câu, không giấu nổi vẻ ngạo mạn trên nét mặt.

Thiên Tai giáo hội tại Kỳ Áo đại lục có tiếng là khó nhằn, ngoại trừ Quang Minh giáo hội thì có rất ít thế lực có thể cưỡng lại bọn chúng nên cho dù là Lao Lôi Tháp đi nữa, Ai Đức Ôn cũng không để vào mắt. Một Đoàn trưởng của một dong binh đoàn nhỏ nhoi tất nhiên không được lão coi lọt con mắt, bởi vậy nên khi đối đãi với bọn họ thì lão không hề thể hiện sự thành tâm hữu lễ như với Hàn Thạc.

Các tiểu dong binh đoàn khi biết được thân phận của Ai Đức Ôn, tự nhiên không dám đi cùng với hắn, chỉ với khí tức âm trầm trên thân của ba trăm Tử thần vệ sĩ cũng đủ khiến cho bọn họ thầm cảm thấy khiếp đảm. Họ đã từ lâu nghe nói rằng Thiên Tai giáo hội vô tình lãnh khốc xem mạng người như cỏ rác, nên vừa thấy vẻ mặt không ngại phiền phức của Ai Đức Ôn thì tất cả đều vâng vâng dạ dạ đáp ứng.

Đối với sự sợ hãi của những người này, Ai Đức Ôn cũng thấy được có chút đắc ý. Cảm giác được sự vượt trội về thực lực khiến cho lão vô cùng thoải mái, ngạo mạn khẽ hừ một tiếng, rồi phất tay ra lệnh cho một gã Tử thần vệ sĩ cao gầy ở phía trước:

- Tiến lên! Giết sạch!

Tử thần vệ sĩ là một nhóm người thờ phụng Tà Thần, là những tín đồ cuồng nhiệt dâng hiến toàn bộ tín ngưỡng và tinh thần cho Tà Thần, mang theo ý chí của Tà Thần và lực lượng kinh khủng, tiến hành đồ sát lãnh khốc những kẻ đối địch với Thiên Tai giáo hội trên Kỳ Áo đại lục. Bọn chúng là một bọn giết người không còn nhân tính, nhờ hiến tế đối với Tà Thần mà thu được một loại lực lượng nhất định, dễ dàng có năng lực của chúa tể nắm giữ sinh tử kẻ khác.

Dưới sự chỉ huy của Ai Đức Ôn, cặp mắt có đồng tử xám của tên tử thần vệ sĩ này tràn ngập sự cuồng nhiệt hưng phấn, tựa như trạng thái cuồng hóa lần thứ ba của Lao Lôi Tháp, hàm răng nghiến chặt vang lên tiếng "kèn kẹt" trông rất đáng sợ tựa như đang nhai xương thú nhân vậy. Hắn hành động vô cùng mau lẹ, dẫn ba trăm tên Tử thần vệ sĩ lợi dụng sương mù yểm trợ xông thẳng vào sơn cốc.

Các cao thủ của tam đại thế lực dưới sự suất lĩnh của Phật La Lí Đạt, Á Đương Môn La, Tạp Tháp Nhĩ lúc này cũng đang trên đường chạy tới sơn cốc. Cả ba trong lòng như lửa đốt không ngừng hạ lệnh thúc giục các cao thủ tăng nhanh tốc độ như sợ rằng không kịp tới hiện trường.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1027)