← Ch.0310 | Ch.0312 → |
- Ngươi nói đi, hắc hắc!
Hàn Thạc cố ý cười dâm một tiếng, vẻ mặt thập phần dâm dục, khi nhìn về phía Hải Luân Đế Na, còn cố ý quan sát những bộ vị mẫn cảm lồi ra lõm vào.
Hải Luân Đế Na thân mặc ma pháp bào màu đỏ như lửa cùng với Hỏa phượng hoàng đồng thời bị cành lá cuốn chặt, Mộc giáp thi điều khiển cành lá linh hoạt mềm dẻo như những con rắn, nhưng cho dù như vậy thì trên thân của nó vẫn có những chỗ bén nhọn, ma pháp bào của Hải Luân Đế Na bị cứa rách, chỉ thấy vài chỗ lộ ra da thịt trắng như tuyết..
Lúc Hải Luân Đế Na bị Hàn Thạc sử dụng nhánh cây cuốn lại, trong đầu lập tức nghĩ đến những điều không hay, vừa nhìn thấy Hàn Thạc lộ ra ánh mắt dâm tà liền cảm thấy bất an, thần tình hoảng hốt ngó tới hắn, tâm tư dao động giống như muốn quyên sinh.
- Hải Luân, không nên!
Hỏa phượng hoàng cảm ứng được tâm tư của Hải Luân Đế Na, lập tức kinh hô ngăn cản, đáng tiếc Hỏa phượng hoàng bị cành cây quấn chặt không thể nhúc nhích, vì vậy cũng không có biện pháp lay chuyển tâm ý của nàng ta.
Hải Luân Đế Na đang muốn cắn lưỡi tự vẫn, đột nhiên cảm thấy toàn thân thoát lực, ngay cả một tí sức để cắn lưỡi cũng không có, sau đó nhìn thấy Hàn Thạc đi tới, bàn tay thô ráp lộ ra đặt vào sau gáy của chiếc cần cổ thon dài trắng nõn, một cỗ lực lượng kỳ dị từ bàn tay hắn nhập vào thân thể cô ta, khiến cho khí lực của Hải Luân dần biến mất.
- Hừ, đối với thân thể của ngươi tạm thời ta còn chưa có hứng thú, ngươi cũng không cần thiết chết vội như vậy.
Hàn Thạc hừ lạnh một câu, một tay đánh ngất Hải Luân Đế Na, sau đó nắm nàng ta bay lên trên cao.
Cành lá trói buộc trên người Hỏa phượng hoàng chậm rãi rớt xuống, âm thanh của Hàn Thạc từ phía xa truyền lại:
- Hi Luân công quốc các ngươi chuẩn bị một trăm vạn kim tệ đi. Ta sẽ thả cô ta ra, nếu không thì các ngươi chờ để lượm xác cô ta đi.
Cành lá cuốn quanh thân được nới lỏng, Hỏa phượng hoàng mắt nhìn Hàn Thạc mang theo Hải Luân Đế Na đang dần bay xa, âm thanh trong trẻo mang theo nét chua chát:
- Một trăm vạn kim tệ, bọn họ mà biết cô ta bị bắt, trong đầu có lẽ chỉ tính đến chuyện mưu phản thôi, giờ phải làm sao đây!
Hàn Thạc đã bay xa nên cũng không nghe được âm thanh của Hỏa phượng hoàng. Sau khi bắt sống Hải Luân Đế Na, hắn kiếm một chỗ ở sâu trong sơn cốc tiến hành điều tức để bổ sung tinh thần lực cùng Ma Nguyên lực bị mất đi.
Sau nửa ngày, một lần nữa Hàn Thạc quay lại ngọn núi trọc kia, từ những dấu tích còn lưu lại trên đá vụn, hẳn là sau khi hắn rời đi đã xảy ra một tràng chiến đấu long trời lở đất, kết quả cuộc chiến giữa Thiên Tai giáo hội và Quang Minh giáo hội như thế nào tất nhiên Hàn Thạc không thể biết được. Hắn đi tới chân núi, sau đó điều khiển Thổ giáp thi thi triển lực lượng đại địa, moi sáu khẩu ma tinh pháo lên mặt đất.
Hàn Thạc gọi về thêm cương thi chiến sĩ để đẩy sáu khẩu ma tinh pháo, do hắn đã sử dụng hai con Âm Ma giám thị khắp bốn phía nên không ngại thong thả tiến về thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
Nếu như Hàn Thạc ngự không phi hành thì trong thời gian ngắn có thể về tới Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, đáng tiếc bây giờ phải mang theo sáu khẩu ma tinh pháo, trên đường đi còn luôn phải tránh né những binh lính của một số công quốc khác, vì vậy tốc độ đương nhiên không thể nhanh được.
Tới đêm khuya của ngày thứ hai, Hàn Thạc chỉ huy cương thi chiến sĩ đẩy ma tinh pháo đến một khu rừng rậm, sau đó chậm rãi tiến vào, hai con Âm Ma được hắn điều khiển bay ở bên cạnh để liên tục giám thị những động tĩnh xung quanh.
Đột nhiên, Hàn Thạc gọi về Thổ giáp thi, chôn sáu khẩu ma tinh pháo xuống dưới đất, sau đó nghiêm mặt nhìn vào chỗ thâm sâu u ám trong rừng rậm trầm giọng quát:
- Ra đi.
Một cái bóng lơ lửng chậm rãi từ trong khoảng rừng u ám xuất hiện, là tên Vong Linh pháp sư đã gặp ngày hôm qua, thân ảnh kéo dài dần dần lộ ra dung mạo, nhìn vào không khác gì một lão thi yêu mới phá mộ chui ra, gã Vong Linh pháp sư cả người nồng nặc khí tức hủ thi, đôi đồng tử trắng dã như cương thi không hề có tròng mắt, trong đêm tối âm u thật khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Bản thân Hàn Thạc cũng là Vong Linh pháp sư, nhìn thấy tên này xuất hiện, tất nhiên sẽ không vì tướng mạo ghê tợn của hắn làm cho sợ hãi. Tay trái của Hàn Thạc đang ôm Hải Luân Đế Na, nhíu mày nhìn gã Vong Linh pháp sư mới xuất hiện rồi nói:
- Nhìn bộ dạng của ngươi thì thân thể đã mất rồi, bây giờ thuần túy là sự kết hợp của linh hồn và bất tử sinh vật, rốt cuộc thì tồn tại bao nhiêu năm rồi?
Vong Linh pháp sư bị ngoại giới coi là kẻ chuyên tìm hiểu về linh hồn, ngoại trừ những vị thánh thần vẫn lưu truyền trong truyền thuyết của vị diện này ra thì Vong Linh pháp sư đúng là người hiểu nhất về sự kỳ diệu của linh hồn, những Vong Linh pháp sư cao thâm thông qua sự lý giải về bản chất của linh hồn thì có thể khiến cho linh hồn của mình vĩnh viễn tồn tại.
Đương nhiên, cho dù Vong Linh pháp sư có linh hồn tồn tại vĩnh hằng nhưng thân thể thì lại không giống như vậy được, thường thường những Vong Linh pháp sư có linh hồn vĩnh cửu đều sử dụng thân thể của các sinh vật bất tử cường đại để dung hợp với thân thể chính mình, dung hợp xong, thân thể sẽ mang theo tử khí nồng nặc âm lãnh, những thứ này sẽ khiến cho thân thể mới không bị thối rữa.
Gã Vong Linh pháp sư xuất hiện trước mặt Hàn Thạc này, thân thể của hắn rõ ràng đã dung hợp với Thi yêu là dạng bất tử sinh vật có đẳng cấp cao hơn Tà ác kỵ sĩ, khuôn mặt trắng bệch ảm đạm như người bệnh tràn đầy tử khí, mùi vị hủ thi tràn ngập đã chứng minh rằng thân thể của hắn không đủ thuần túy.
- Ta tên là Ốc Áo Phu, năm nay một trăm bảy mươi tuổi, là Vong Linh Đại ma đạo sư của Thiên Tai giáo hội. Hắc hắc, chúng ta đều là người tu luyện Vong Linh ma pháp, ngươi chắc cũng hiểu, chỉ cần không phải bị người ta giết chết, lợi dụng sự hiểu biết của chúng ta đối với linh hồn, muốn kéo dài tánh mạng cũng không phải là việc khó khăn gì.
Ốc Áo Phu liếc qua Hàn Thạc vừa cười vừa bình thản nói về chủ đề bất tử.
Gật gật đầu, Hàn Thạc mỉm cười nói:
- Đương nhiên, có điều ngươi theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ chỉ muốn cùng ta nói về vấn đề bất tử này?
- Bố Lai Ân, ngươi là một kỳ tài, sự tồn tại của ngươi đối với Thiên Tai giáo hội chính là một kỳ tích khó mà có được. Trước kia bọn ta còn muốn sử dụng trăm phương ngàn kế để cho ngươi gia nhập giáo hội chúng ta, thế nhưng xem ra chúng ta đều sai rồi, nguyên lai hồi nào tới giờ ngươi vẫn là người của chúng ta, hắc hắc.
Vong Linh Đại ma đạo sư Ốc Áo Phu cười một cách âm u nói với Hàn Thạc.
Lời vừa dứt, Hàn Thạc lại lấy làm kinh hãi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc ngó sang Ốc Áo Phu rồi nhíu mày nói:
- Cho đến bây giờ ta vẫn chưa từng gia nhập Thiên Tai giáo hội, từ lúc nào đã trở thành người của giáo hội các ngươi?
- Hắc hắc, coi bộ ngay bản thân ngươi cũng không biết được ngươi đang có cái gì.
Ốc Áo Phu lắc đầu cảm khái nói một câu, sau đó mới mỉm cười tiếp:
- Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, lần này ta tới chỉ muốn nói cho ngươi biết, Thần điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội mặc dù bị tổn thất to lớn trong trận này, bất quá Hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư vẫn còn mang theo một bộ phận Thần điện kỵ sĩ thoát khỏi nơi ấy.
- Bắt đầu từ bây giờ, ta nghĩ rằng Quang Minh giáo hội cũng đã coi ngươi là người của Thiên Tai giáo hội chúng ta rồi, bây giờ ngươi lại công khai sống ở Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, như vậy khó mà tránh được sự truy sát không ngừng của Quang minh giáo hội, cho dù ngươi có nguyện ý hay không, chúng ta cũng sẽ ngấm ngầm bảo vệ ngươi, có điều bản thân ngươi cũng phải chú ý một chút.
Nghe Ốc Áo Phu nói như vậy, Hàn Thạc ngay từ đầu trong lòng cũng nghi hoặc vô cùng, lúc này chau mày suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên chợt nghĩ ra điều gì đó liền lấy cây tam sắc khô lâu pháp trượng ra, sau đó ngó chằm chằm vào tên Vong Linh Đại ma đạo sư một trăm bảy mươi tuổi Ốc Áo Phu và nói:
- Thanh khô lâu pháp trượng này có phải là thần khí của Thiên Tai giáo hội các người?
Ốc Áo Phu với nét mặt âm trầm đang nói chuyện, vừa thấy Hàn Thạc lấy ra thanh khô lâu pháp trượng này, đôi mắt xám trắng không tròng đột nhiên phóng ra u quang xanh biếc, tứ chi run rẩy rồi khom người quỳ xuống bái lạy, trong miệng phát ra những chuỗi âm thanh lạ hoắc líu ríu như chim, hai tay giơ lên cao qua đầu làm thành một tư thế quái dị, tựa hồ hướng về Tà Thần phụng hiến hết thảy tín ngưỡng của chính mình.
Tam sắc khô lâu pháp trượng do Hàn Thạc đang nắm trong tay chợt bắn ra tam sắc quang mang vàng lam tím nhàn nhạt, ba đạo quang mang này trong chớp mắt chiếu lên trên người gã Vong Linh Đại ma đạo sư già cỗi này, Ốc Áo Phu run rẩy không ngừng bái tạ, tắm rửa trong tam sắc quang mang nhàn nhạt, thân thể giống như côn trùng của lão lay động từng hồi.
Vốn dĩ tinh thần lực của Hàn Thạc đã khô kiệt, ngay khi tam sắc quang mang của khô lâu pháp trượng chiếu lên trên người Ốc Áo Phu, tự nhiên lại hồi phục một cách thần kỳ, ngược lại lão Vong Linh Đại ma đạo sư đang nằm rạp trên mặt đất thì cả người nhúc nhích và suy yếu dần, Hắn có thể cảm thấy rõ ràng, cây khô lâu pháp trượng này giống như cái vòi hút lấy tinh thần lực trên người của lão Vong Linh Đại ma đạo sư.
Cả quá trình này diễn ra trong một lát, tam sắc khô lâu pháp trượng đình chỉ quang mang lóng lánh của nó, tinh thần lực vốn đang cạn khô của Hàn Thạc giờ lại tràn đầy, ngay dưới chân hắn, chỉ thấy thân thể đang nằm rạp dưới đất của lão Vong Linh Đại ma đạo sư không ngừng nhúc nhích, giống như cục thịt đang nhảy nhót ở trong hắc bào.
Thân thể Ốc Áo Phu chuyển động không ngừng, cho dù đang nằm rạp như vậy nhưng miệng vẫn không đình chỉ niệm xướng những âm thanh cổ xưa, sau khi hao phí rất nhiều tinh thần lực, sự chuyển động của thân thể ngược lại ngày càng kịch liệt, sau cùng miệng kêu lên một tiếng thê lương, thân thể đang nằm rạp trên mặt đất đột nhiên đứng thẳng dậy.
Ốc Áo Phu vốn dĩ đang già nua phờ phạc, đột nhiên biến thành một thanh niên mày kiếm mắt sao, cả người tràn ngập khí khái cao nhã ôn hòa của quý tộc, bao nhiêu khí tức hủ thi nồng nặc giờ đây biến mất, da dẻ sáng bóng như bạch ngọc, thanh âm của lão vốn dĩ là âm trầm, giờ đây trở nên mềm mại ôn hòa, cảm khái nói:
- Cảm giác lúc còn trẻ thật tốt a!
Hàn Thạc trơ mắt ra nhìn những biến hóa ngay trước mặt mình, trong lòng kinh hãi không thôi, mắt chữ I mồm chữ O ngó sang Ốc Áo Phu vừa mới phản lão hoàn đồng, sau đó hai mắt trợn trừng lên nhìn khô lâu pháp trượng ở trong tay, miệng lẩm bẩm:
- Thần kỳ, thực sự quá thần kỳ!
← Ch. 0310 | Ch. 0312 → |